“Anh Vân Sơn, lời này là có ý gì?”, Lâm Huyền Đồ sắc mặt sầm xuống, trầm giọng hỏi.
Sở Vân Sơn là con trai cả của vua trăm thuốc ở Điền Nam. Ông ta thông hiểu y học, thực lực võ công cũng không thấp, có thể coi là một nhân vật có máu mặt trong giới lánh đời.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia là một trong sáu gia tộc đứng đầu trong giới lánh đời, nhưng nhà họ Sở ở Điền Nam cũng là một trong sáu gia tộc lớn đó.
Nhưng mà nội lực và hướng phát triển trọng điểm của hai gia tộc không giống nhau.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia là thế gia hàng đầu, người nhà họ Lâm làm việc ngang ngược, uy danh và danh vọng bên ngoài rất lớn.
Mà nhà họ Sở ở Điền Nam xưa nay hành sự luôn khiêm tốn, dốc lòng nghiên cứu y thuật, cũng không ra vẻ huênh hoang như nhà họ Lâm.
Nếu thật sự cần phải xem xét, so sánh Sở Vân Sơn với Lâm Huyền Đồ đứng hàng thứ bảy trong lớp con cháu đời thứ hai của nhà họ Lâm ở Lang Gia, thì cũng không kém hơn chút nào.
Dẫu sao, cụ ông nhà họ Lâm cũng cùng một thế hệ với vua trăm thuốc Sở Tế Thương.
Một người là huyền thoại đỉnh cao của võ thuật, người kia lại là thần thánh trong ngành y học.
Sở Vân Sơn cười cười, ung dung nói: “Tôi chỉ không quen nhìn Lâm Huyền Đồ anh ỷ lớn hiếp nhỏ, chèn ép con cháu thế hệ sau của mình như vậy, còn thừa dịp Lâm Ẩn không ở thủ đô, cướp đi sản nghiệp của cậu ấy”.
“Anh là bậc cha chú nổi tiếng ở nhà họ Lâm, lại hành động như vậy, điều này thật sự khiến người ta coi thường”.
Sở Vân Sơn cười nói, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều đối đầu gay gắt, khiến sắc mặt Lâm Huyền Đồ tái xanh.
“Sở Vân Sơn, rốt cuộc anh có ý gì? Ngày hôm nay anh đến tòa nhà Thiên Long, chẳng lẽ vì muốn chống lưng cho Lâm Ân sao?”, Lâm Huyền Đồ lạnh giọng hỏi.
“Tôi nói cho anh biết, Lâm Ẩn là con cháu nhà họ Lâm ở Lang Gia, đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi! Đây không phải là chỗ để anh chỉ chỉ trỏ trỏ! Tôi hành động đều dựa theo lời căn dặn của cụ bà”.
“Nếu anh cảm thấy không ổn, có thể tới núi Lang Gia chất vấn một phen!”.
“Tôi đây cũng muốn nhìn xem Sở Vân Sơn anh có lá gan này hay không!”.
Lâm Huyền Đồ cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, nên lập tức tức giận quát lớn, trực tiếp xe rách mặt nạ với Sở Vân Sơn.
Ông ta bằng lòng cho Sở Vân Sơn mấy phần mặt mũi, cho sự tôn trọng.
Nhưng Sở Vân Sơn lại châm chọc mỉa mai, ra vẻ nhất định phải giải oan làm chủ cho Lâm Ẩn.
Điều này làm cho Lâm Huyền Đồ nóng mặt, vô cùng tức giận.
“Ha ha”, Sở Vân Sơn cười ha ha, không nhanh không chậm nói: “Lâm Huyền Đồ, anh không cần lôi cụ bà nhà họ Lâm ra để dọa tôi, cụ bà là người có tiếng coi trọng thể diện, sao có thể để anh làm ra chuyện hay ho như là ức hiệp con cháu này chứ?”.
“Tôi cũng có thể nói cho anh biết, tôi tới thủ đô cũng theo lời căn dặn của cụ nhà, cụ nhà tôi rất coi trọng Lâm Ẩn, đặc biệt phái tôi tới đây giúp cậu ấy”, Sở Vân Sơn trầm giọng nói, khí thế không hề thua kém Lâm Huyền Đồ chút nào.
“Cái gì? Cụ Sở Tề Thương bảo ông xuống núi? Có ý tới đây giúp Lâm Ẩn?”.
Sau khi nghe được tin này, sắc mặt của Lâm Huyền Đồ hơi thay đổi, vừa kinh ngạc vừa chần chờ.
Lâm Huyền Đồ dù có mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể khinh thường địa vị và thân phận của ông vua trăm thuốc Sở Tế Thương trong giới lánh đời này.
Thực lực võ công của vua trăm thuốc Sở Tế Thương vẫn luôn là một câu đố, uy vọng võ thuật không bằng cụ ông nhà họ Lâm.
Nhưng bàn về lai lịch, về vai về, về sức ảnh hưởng trong giới lánh đời, thì cụ Sở Tế Thương kia lại không hề thua kém cụ ông nhà họ Lâm chút nào.
Nếu thật sự gặp mặt, Lâm Huyền Đồ cũng phải cung kính gọi một tiếng cụ Sở.
“Sao có thể? Cụ Sở luôn luôn không hỏi thế sự, bao nhiêu năm không tham gia phân tranh trong giới lánh đời? Sao lại bởi vì Lâm Ẩn mà cố ý phái anh xuống núi?”, Lâm Huyền đồ nghi ngờ hỏi.
Đùa gì vậy? Vua trăm thuốc phái người xuống núi giúp đỡ, vậy là thể diện phải lớn như thế nào đây?.
Lâm Ẩn lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao?
“Anh không tin sao? Ha”, Sở Vân Sơn cười cười: “Nói thật, tôi cũng không tin. Nhưng cụ nhà tôi đã làm như vậy đó. Dẫn nguyên lời của cụ nhà, ai dám động tới Lâm Ẩn, đó chính là động đến cụ ấy!”.
Sở Vân Sơn có biết đến Lâm Ẩn, lần trước bởi vì hoa lưỡi rồng, còn bị Lâm Ẩn bắt giam, cướp thuốc đi.
Ban đầu, trong lòng Sở Vân Sơn vô cùng thù hận Lâm Ẩn.
Nhưng thái độ của cụ nhà, và thực lực sâu không lường được của Lâm Ẩn đã khiến trong lòng Sở Vân Sơn phải thay đổi cái nhìn về anh.
Ông ta bắt đầu hơi kính nể người trẻ tuổi thần bí này.
Mãi cho đến vài ngày trước, thủ đô rối loạn, sau khi cụ nhà nghe được tình hình, đã nhanh chóng quyết định, lập tức phái Sở Vân Sơn mang theo một nhóm cao thủ của nhà họ Sở xuống núi, tới thủ đô trợ giúp Lâm Ẩn.
Dáng điệu đó khiến Sở Vân Sơn thậm chí còn hoài nghi, Lâm Ẩn có phải con riêng của cụ nhà ở bên ngoài hay không...
Nhưng mà, cụ Sở chỉ nói một câu, đã khiến người ta lập tức hiểu ra.
“Sau khi Lâm Ẩn là ân nhân của bố, bố không thể ngồi yên không quan tâm được...”.
Những lời này của cụ Sở khiến Sở Vân Sơn chấn động trong lòng, cái nhìn về Lâm Ẩn càng trở nên coi trọng.
Ông ta biết, tương lai Lâm Ẩn tuyệt đối không phải vật trong ao.
“Lâm Huyền Đồ, anh cũng có thể thử xem, cụ nhà tôi có thể xử lý được anh không”.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Huyền Đồ càng thêm âm trầm.
Trước đó, ông ta nghe nói Lâm Ẩn có qua lại với vài người nhà họ Sở ở Điền Nam. Nhưng không ngờ rằng, dưới tình huống Lâm Ẩn không có mặt, lại vẫn có thể khiến cụ Sở coi trọng như thế, phái Sở Vân Sơn đến thủ đô hỗ trợ. Điều này hiển nhiên là anh đã lọt vào mắt xanh của vị vua trăm thuốc kia!
Xem ra, ông ta đã thật sự coi thường Lâm Ẩn rồi!
“Xử lý Lâm Ẩn như thế nào, đó chính là chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi. Sở Vân Sơn, chẳng lẽ anh muốn khơi mào cuộc chiến giữa hai nhà sao?”, Lâm Huyền Đồ mạnh mẽ nói: “Hôm nay, tôi khuyên anh đừng có xen vào chuyện của người khác! Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt anh! Chỉ dựa vào một mình anh, chưa thể ngăn cản tôi được đâu!”.
“Như vậy, thêm tôi nữa thì sao? Không thể ngăn cản được ông sao?”.
Ngay lúc này, một giọng cười lạnh lùng truyền đến.
Triệu Thừa Kiền không biết đã dẫn người quay lại từ lúc nào.
Vừa rồi, trong nháy mắt Sở Vân Sơn ra mặt, ánh mắt của anh ta đã bị hấp dẫn, nên đã dừng lại đứng xem hai người đối đầu.
Thấy tình thế vừa đúng lúc, Triệu Thừa Kiền cũng tham gia vào việc này.
“Ồ?”.
Nhìn thấy Triệu Thừa Kiền trở lại, Lâm Huyền Đồ sắc mặt xanh mét, hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay, hận không thể đánh bay hai người này ngay tại chỗ.
“Ông Sở, chào ông, trước đây chúng ta may mắn đã từng gặp nhau. Hôm nay, tôi tới đây trợ giúp anh Lâm Ẩn, chúng ta cùng hợp tác đi”, Triệu Thừa Kiền nhìn về phía Sở Vân Sơn, cười nói.
Sở Vân Sơn hơi sửng sốt một chút, cũng không nhiều lời, hơi hơi gật đầu.
Lần này, hai người đều thay đổi rất ăn ý.
Triệu Thừa Kiền trong lòng rất khiếp sợ khi Lâm Ẩn có thể khiến cho cụ Sở phái Sở Vân Sơn tới giúp đỡ. Sở Vân Sơn cũng rất kinh ngạc khi thiếu chủ Dương Môn sẽ cùng chung sống chết với Lâm Ẩn.
Điều này vô hình trung, lại khiến địa vị của Lâm Ẩn trong lòng hai người càng cao thêm.
“Ha ha, hai người thật là to gan! Chuyện của nhà họ Lâm, các người cũng dám nhiều chuyện?”, Lâm Huyền Đồ lạnh giọng nói, đã trở nên thiếu kiên nhẫn, cũng mất đi phong thái tự tin khi khống chế được tất cả trong lòng bàn tay như vừa rồi.
Hai người kia, thật sự đã khiến cho ông ta thấy áp lực.
“Xin hỏi, ông là ông Lâm Huyền Đồ sao? Tôi là bạn của Lâm Ẩn, tôi muốn hỏi ông một chút, ông vẫn luôn điều tra anh Lâm Ẩn, vậy có biết anh Lâm Ẩn hiện đang ở đâu không?”.
Đúng lúc này, Cromir Anna đi tới, tò mò đặt câu hỏi với Lâm Huyền Đồ.
“Cô cút cho tôi...”.
Lâm Huyền Đồ liếc mắt nhìn người đẹp tóc vàng xinh đẹp quyến rũ này, vốn đã rất không vui, nên há miệng đang muốn tức giận quát cô gái này cút đi.
Bỗng nhiên, Lâm Huyền Đồ chú ý tới ông già người nước ngoài đội mũ đen đi theo bên cạnh Anna kia, đối mặt với con ngươi âm u của lão Ma.
Trong nháy mắt, Lâm Huyền Đồ giật giật khóe miệng, cảm nhận được áp lực cực lớn.
“Người phương Tây, Diêm Vương thế giới ngầm?”, Lâm Huyền Đồ đối mặt với lão Ma, sau khi lấy lại được tinh thần thì lại lẩm bẩm tự nói, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Ông ta không hề ngờ rằng, Lâm Ẩn không ở thủ đô, mà vẫn có nhiều cao thủ mạnh mẽ tới chống đỡ giúp anh như vậy...