“Không có!”, Tô Thanh Từ lạnh giọng đáp.
“Con nhỏ chết tiệt này! Cháu có ý gì? Bây giờ có chút danh tiếng thì không nhận họ hàng nghèo khổ nhưng nhà mợ sao? Nói cho cháu biết, cháu không có cửa vứt bỏ nhà bọn tôi đâu!”, Tôn Quế Phương hừ lạnh.
“Thanh Từ, chỉ có năm triệu thôi mà cháu, có là gì với ngôi sao lớn như cháu đâu!”, Thẩm Huy - cậu của Tô Thanh Từ đặt tách trà trong tay xuống rồi nói hờ hững.
“Phải đó em họ, em cho anh ít tiền lập nghiệp không được hay sao? Nếu như anh lập nghiệp thành công cũng không cần lấy tiền của em nữa đúng không?”, Thẩm Đào cũng chỉ nhìn thoáng qua Tô Thanh Từ, hắn ta nói hờ hững.
“Anh, chừng nào lấy được tiền phải mua xe cho em đó, em vừa mới nhận được bằng lái, còn chưa có xe để tập chạy đâu này!”, Thẩm Dũng - em trai của Thẩm Đào vừa dán mắt vào game trong điện thoại vừa thờ ơ mà nói.
Lâm Ẩn ngồi ở một bên, gương mặt anh lập tức sa sầm lại, họ hàng của Tô Thanh Từ giống hệt với họ hàng nhà vợ anh, ai nấy đều là quỷ hút máu, chỉ muốn lấy tiền của Tô Thanh Từ chứ không hề nghĩ đến việc kiếm tiền bằng chính sức mình.
“Các người…”.
Tô Thanh Từ tức giận đến nỗi nói không nên lời, cô ta đã sớm biết về sự vô liêm sỉ của nhà cậu mình, bây giờ cô ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, bọn họ giống hệt cao da chó, dán vào người rồi thì tài nào không kéo ra cho nổi.
“Không có tiền, các người muốn sống ở đây thì sống ở đây đi, mẹ à, chúng ta đi thôi!”.
Sau khi nói dứt lời, Tô Thanh Từ bèn kéo mẹ mình đi ra ngoài, gương mặt mẹ Tô trông có vẻ hoang mang, không biết phải làm thế nào.
“Các người dám!”.
Thấy túi tiền sắp bỏ đi, Thẩm Đào không ngồi im được nữa, lần này bọn họ đến đòi tiền là vì hắn ta mới quen một cô bạn gái, cô ả đòi sính lễ một triệu mới chịu kết hôn, nếu như Tô Thanh Từ đi rồi thì cuộc hôn nhân của hắn ta sẽ chẳng cưới xin được nữa.
Thẩm Đào đứng dậy ra chặn cửa.
Tôn Quế Phương khoanh tay, lạnh lùng nhìn mẹ con Tô Thanh Từ: “Muốn đi à? Hôm nay không đưa tiền ra thì không ai bước ra nổi cánh cửa này đâu!”.
“Các người…!”.
Tô Thanh Từ tức giận đến nỗi nói không nên lời, cả nhà chú của cô ta muốn cướp đấy à!
“Em họ, anh khuyên em thức thời một chút, nếu như em không chịu đưa tiền thì anh sẽ tiết lộ tin em tìm nhân tình nhân ngãi cho cánh báo chí, anh nghĩ các tờ báo sẽ bỏ số tiền lớn để mua tin tức về nhân tình của ngọc nữ đơn thuần đấy!”, Thẩm Đào nhìn Tô Thanh Từ với vẻ mặt đùa bỡn, hắn ta không tin Tô Thanh Từ sẽ từ bỏ sự nghiệp vì năm triệu.
Bây giờ mỗi một năm Tô Thanh Từ kiếm năm mươi triệu cũng không thành vấn đề, chẳng qua hắn ta chỉ cần một phần mười mà thôi, hơn nữa một khi lần này Tô Thanh Từ cho rồi thế thì sau này có đến đòi tiền, cô ta muốn không cho cũng không được.
“Phải đó, nếu như cháu không đưa cho mợ, đừng trách nhà mợ đi bán tin cho báo chí!”, Tôn Quế Phương cũng nói với giọng lạnh lùng.
“Thanh Từ, cháu cho đi, đừng để người một nhà hục hặc với nhau!”, Thẩm Huy nhấp một ngụm trà rồi nói hờ hững.
“Người nhà?”, Lâm Ẩn cười lạnh, anh chợt đứng phắt dậy tóm cổ áo Thẩm Đào rồi ném hắn ta ra ngoài, làm hắn ta ngã mạnh xuống nền đất.
“Các người cũng xứng làm người nhà của cô ấy hay sao?”.
Đám người Tôn Quế Phương đều trợn trừng mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ lập tức chạy đến bên cạnh Thẩm Đào rồi lớn tiếng gọi: “Con trai, con không sao chứ!”.
Bây giờ Thẩm Huy đã không ngồi yên được nữa mà đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh Tô Thanh Từ rồi lớn tiếng quát:
“Tô Thanh Từ, đây là bạn trai tốt của cháu đấy à, không ngờ cậu ta lại dám đánh anh họ của cháu, nhóc con, tôi thấy cậu không muốn sống yên với Thanh Từ nữa rồi đấy!”.
Chỉ có Thẩm Dũng vẫn tập trung chơi game, gương mặt cậu ta toát ra vẻ mất kiên nhẫn, cậu ta rống lên: “Các người mau lấy tiền đi, đừng làm phiền em chơi game nữa!”.
Thẩm Đào nằm dài trên mặt đất, hắn ta luôn miệng hừ hừ, nháy mắt ra hiệu cho Tôn Quế Phương rồi nỉ non: “Mẹ ơi, hình như xương của con bị gãy rồi, nếu như hôm nay Tô Thanh Từ không trả mười triệu thì chúng ta tố cáo cô ta ra tòa đi!”.
“Ngọc nữ đơn thuần dẫn nhân tình về nhà, còn đánh anh họ mình thành thế này, con muốn xem xem mai sau nó sẽ sống thế nào!”.
Tôn Quế Phương lập tức hiểu ý con trai ngay, bà ta cũng đặt mông ngồi phịch xuống đất rồi rít gào: “Tô Thanh Từ, cháu thật độc ác, trong mắt cháu không có già trẻ lớn nhỏ tôn ti trật tự gì cả, Thẩm Nguyệt dạy dỗ con gái như thế này đây sao? Không ngờ lại để cho nhân tình của cháu đánh anh họ cháu thành thế này, nếu như anh họ cháu bị gì, tôi sẽ treo cổ chết ở nhà của cháu!”.
“Tôi không có người mợ như bà!”, Tô Thanh Từ nói lạnh lùng.
Nhìn thấy Tôn Quế Phương lăn lộn trên mặt đất, Lâm Ẩn nở nụ cười khinh thường rồi quay sang nói với Tô Thanh Từ: “Thanh Từ, cô dẫn bác gái đi trước đi, cứ để tôi giải quyết chuyện này cho!”.
“Được!”.
Tô Thanh Từ gật đầu, cô ta dẫn mẹ mình đi ra ngoài.
“Không được đi!”.
Thẩm Huy nhìn thấy thế bèn vội vàng đuổi theo Tô Thanh Từ, Lâm Ẩn vươn tay ra cản Thẩm Huy lại, ông ta muốn tránh đi nhưng vừa chạm vào tầm mắt mắt của Lâm Ẩn, nhớ lại võ công của anh, ông ta chỉ đành lui bước về sau.
Mẹ Tô và Tô Thanh Từ ra đến bên ngoài, họ nhìn vào trong nhà với ánh mắt lo âu rồi tỏ vẻ lo lắng:
“Thanh Từ, anh họ và chú thím của con đều là đồ vô lại, một mình cậu Lâm có thể giải quyết được họ hay kkhông?”.
“Mẹ yên tâm đi, Lâm Ẩn sẽ giải quyết được thôi!”, Tô Thanh Từ nói với vẻ tự tin tràn trề, bây giờ cô ta đã biết đôi chút về thân phận của Lâm Ẩn, đến nhà giàu nhất ở Trung Hải mà còn phải khom lưng uốn gối trước mặt Lâm Ẩn nữa kia mà, huống hồ chi là gia đình chú cô ta kia chứ, bây giờ cô ta chỉ mong Lâm Ẩn đừng mạnh tay quá.
Trong phòng khách, Lâm Ẩn nhìn đám người Thẩm Đào rồi nói một cách lạnh nhạt: “Đừng nằm trên mặt đất nữa, tôi biết rõ sức lực của mình sẽ khiến anh bị thương đến mức nào”.
“Cút mau đi, sau này mà còn dám làm phiền Tô Thanh Từ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
Thấy Tô Thanh Từ đã đi rồi, biết rằng hôm nay không lấy được tiền, Thẩm Đào và Tôn Quế Phương cũng không giả vờ giả vịt nữa mà đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn rồi nói:
“Nhóc con, đừng cho rằng cậu mạnh khỏe thì có thể đứng ra giúp đỡ Tô Thanh Từ, nói cho cậu biết, cả con đường này đều của bạn tôi đây!”.
“Nhóc con, cậu không quen anh Hổ chứ gì? Mau mời anh Hổ đến đây dạy cho nó một bài học! Lần này không lấy được tiền, còn để cho Tô Thanh Từ chạy mất. không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nó!”, bây giờ Tôn Quế Phương cũng không giả vờ nữa, bà ta nhìn Lâm Ẩn rồi nói với giọng lạnh lùng.
Thẩm Đào nhìn bố mẹ và em của mình rồi lại nhìn Lâm Ẩn, hắn ta cắn răng mà nói: “Nhóc con, cậu đã đến với Tô Thanh Từ thì chắc chắn cũng phải có chút tiền, chỉ cần cậu cho chúng tôi hai triệu thì chúng tôi đảm bảo sau này sẽ không đến quấy rầy Tô Thanh Từ nữa!”.
Hắn ta biết rằng ba bố con của mình có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Lâm Ẩn, nếu như có thể lấy được hai triệu, không những có thể cưới được vợ mà còn sống sung túc được một khoảng thời gian.
“Cái gì? Chỉ cần hai triệu, thế xe của em phải làm sao bây giờ?”, Thẩm Dũng tỏ vẻ không vui, cậu ta ném điện thoại xuống đất rồi lớn tiếng hét lên: “Ba người mà còn sợ một mình anh ta à, để anh Hổ đến dạy cho anh ta một bài học, dưới trướng anh Hổ có đến mấy mươi người, vừa khéo anh Hổ cũng có ý với con điếm Tô Thanh Từ đấy!”.
“Om sòm!”.
Lâm Ẩn nhíu mày, anh trở tay tát cho cậu ta một cái.
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, Thẩm Dũng chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong giống như có cả vạn con ruồi đang bay lượn, hơn nữa còn cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
“Ọe!”.
Bụm máu tươi trộn lẫn răng của Thẩm Dũng phun ra từ miệng cậu ta.