Lâm Ẩn cười gằn không nói, Lục Quang đúng là nói mà không biết nhục.
Người như tên Lục Quang này, kêu gào trong điện thoại hoặc múa bàn phím trên mạng ghê gớm bao nhiêu, thì khi gặp được người thật việc thật thì có bấy nhiêu sợ hãi, bấy nhiêu ti tiện!
“Là do miệng tôi ti tiện, nói sai rồi, Lâm Gia Gia, là cậu đang làm mẹ của tôi, ngủ trên giường mẹ tôi. Tôi đáng bị đánh, tôi sẽ tự đánh mình, chỉ cầu cậu đừng giết tôi thôi!” Lục Quang quỳ trên đất, tát bôm bốp vào mặt mình mấy bạt tai, cái sau còn mạnh hơn cái trước, đánh đến mức trên mặt hằn rõ dấu năm ngón tay.
“Mẹ nó, mày đúng là tên hèn, loại người đê tiện rẻ rách như mày, sếp Lâm mà nhìn trúng mẹ mày à?”
Tưởng Kỳ xông lên đá mấy cú vào người gã, rồi lại dồn sức vung bạt tai điên cuồng vào mặt gã, giày da cũng quay sang đá bôm bốp lên đầu Lục Quang.
Trước đó ông ta đã nhịn cả một bụng lửa rồi, bây giờ phải trút hết cả ra, nếu không phải mẹ ông ta vẫn còn đang ở trong tay của nhà họ Tôn, ông ta chỉ hận không thể làm thịt Lục Quang ngay tại chỗ!
Sau khi Tưởng Kỳ hung hăng đánh gã một trận xong, đế giày sắp rớt cả ra, Lục Quang bị đá nước mắt nước mũi rơi lã chã, chỉ biết ôm đầu khóc lóc.
“Tao hỏi mày, thằng hèn Lục Quang kia, mẹ của tao bị bọn mày bắt đi đâu rồi?” Tưởng Kỳ hung tợn hỏi, hai mắt đỏ chót, ông ta vơ lấy cây súng lục Lục Quang làm rơi ở trên bàn làm việc, nhét thẳng nòng súng vào họng Lục Quang.
“Tôi, tôi...” Lục Quang sợ gần chết, nòng súng bị nhét vào miệng nên khi nói chuyện đầu lưỡi cũng run lẩy bẩy theo.
“Mày có nói không?” Tưởng Kỳ hung hăng hỏi lần nữa, trán đã vằn vện đầy gân xanh.
Tưởng Kỳ quanh năm ngồi văn phòng, xưa nay chưa từng cầm súng thật, lú này lại lộ ra một mặt dữ tợn dọa người đến thế.
Ông ta quả thật đã chịu đựng nhà họ Tôn quá nhiều rồi!
Lần này còn bị nhà họ Tôn hại suýt nữa đã cửa nát nhà tan, bản thân lại bị treo lơ lửng giữa không trung hơn ba mươi tầng lầu, ngay cả mẹ già sáu mươi tuổi cũng bị đám súc sinh này bắt cóc!
“Tôi nói! Tôi nói, chủ tịch Tưởng, tôi chỉ là người làm việc thay cho Tần đại ca - Tần Phú Quý mà thôi!” Lục Quang chảy nước mắt nước mũi mà bảo: “Tần đại ca thỏa thuận với nhà họ Tôn ra sao tôi cũng không rõ! Mẹ của anh cũng là bị Tần đại ca phái người bắt đi, tôi không biết hiện đang ở đâu cả! Cầu xin anh, bỏ cây súng này ra đi, sắp dọa chết tôi rồi!”
“Đám súc sinh bọn mày có thủ đoạn gì thì cứ đổ lên đầu tao là được! Có gan thì cứ giết quách tao đi, không bản lĩnh không đấu lại người ta là đi bắt cóc? Mẹ nó mày là cái thá gì? Thằng rác rưởi! Súc sinh! Ti tiện! Cặn bã xã hội!”
“Đám chó săn nhà họ Tôn bọn mày ai cũng đáng chết!!”
Tưởng Kỳ phẫn nộ rít gào lên, lửa giận bốc hừng hực, ông ta sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, chỉ hận không thể giết chết Lục Quang ngay lập tức!
Hít sâu vài hơi, Tưởng Kỳ dần bình tĩnh lại, nhìn sang Lâm Ẩn đang ngồi trên ghế chủ tịch, mặt không cảm xúc.
Tưởng Kỳ tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: “Sếp Lâm, tiếp theo cậu thấy nên xử lý thế nào?”
Lâm Ẩn châm một điếu thuốc, lạnh lùng bảo: “Ông theo tôi đi gặp Tần Phú Quý, bắt hắn ta giao mẹ của ông ra.”
“Bây giờ đi tìm Tần Phú Quý ngay sao?” Tưởng Kỳ hỏi, trong lòng thấy kinh ngạc, cũng có chút nghi ngờ.
Ông ta là người lo cho an nguy của mẹ mình nhất vào giờ khắc này, bây giờ sếp Lâm bảo đi tìm Tần Phú Quý ép hắn ta giao người ra, trong lòng ông ta tất nhiên thấy vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, điều Tưởng Kỳ nghi ngờ trong lòng là Tần Phú Quý sẽ dễ thương lượng đến vậy sao, sẽ đồng ý thả người ngay sao?
Lăn lộn trong giới kinh doanh ở Thành Bắc nhiều năm như vậy, tất nhiên ông ta biết Tần Phú Quý là rắn đầu đàn ở đây, nắm trùm cả khu Thành Bắc này, uy danh vang dội, vừa có tiền vừa có thế.
Đồng thời Tần Phú Quý còn là ông hai của nhà họ Tần - thế gia hàng hai bậc đầu của thành phố Thanh Vân này, cùng với anh cả của hắn ta là gia chủ của nhà họ Tần, một người ở giới kinh doanh, một người lẫn vào thế giới ngầm, hai bên đều mạnh mẽ hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp rất ăn ý.
Có thể nói, trong tình huống ba đại gia tộc không ra mặt, mảnh trời ở Thành Bắc chính là nơi họ Tần hô phong hoán vũ!
Nhất là Tần Phú Quý bây giờ còn bắt tay với nhà họ Tôn, dựa vào núi lớn nhà họ Tôn kia, trong mảnh đất khu Thành Bắc này, cho dù là nhà họ Vương hay nhà họ Chu tới, hắn ta cũng dám đối đầu.
Tưởng Kỳ không nghi ngờ thực lực của sếp Lâm, nhưng trong tình huống này, tìm Tần Phú Quý trên địa bàn Thành Bắc thì có phải quá nguy hiểm không?
“Anh Lâm, người trông cửa ở phía dưới tôi đã xử lý sạch sẽ rồi.”
Ngay vào lúc này, ngoài cửa phòng làm việc, một người đàn ông trung niên có gương mặt nghiêm nghị, mặc một bộ quần áo luyện võ màu trắng tinh đi tới.
Theo sau gã còn có mười mấy người đàn ông mặc đồ đen, từng người đều có khí thế không giận tự uy, gần như chỉ dựa vào khí chất đã có thể đè bẹp đám cặn bã Lục Quang dẫn đến.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Lưu Quân, ông phía người dẫn đám Lục Quang đi, sau đó xuống lái xe, chúng ta chuẩn bị đến Thành Bắc tìm Tần Phú Quý.”
“Vâng! Anh Lâm!” Lưu Quân cung kính gật đầu, vung tay lên, mười mấy vệ sĩ ở bên nhanh chóng tiến đến kéo toàn bộ đám người Lục Quang đi hết.
“Tưởng Kỳ, đợi đến khi cứu được mẹ của ông ra, tôi sẽ giao Lục Quang cho ông, để ông muốn xử lý thế nào thì làm thế đấy.” Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Vâng! Cảm ơn sếp Lâm!” Tưởng Kỳ cảm thấy kích động không thôi, nhiệt huyết sôi trào.
Ngay lúc ông đang trong lúc kinh sợ thì lại thấy Lưu Quân đi vào phòng làm việc, thế là ông hiểu thông được ngay, đây là tính huống gì!
Bản thân Tưởng Kỳ là người lăn lộn trong giới nhân vật có tiếng tăm, cũng biết được ba anh em Lưu Quân.
Lúc trước ba anh em Lưu Quân được cậu cả nhà họ Chu - Chu Bân bỏ ra một số tiền lớn để mời về làm nhận chức đại cao thủ. Sau đó nghe nói Chu Bân gục ngã trong tay Thẩm Tam, Lưu Quân lại đầu quân cho Thẩm Tam Gia đang nổi lên như gió, được Thẩm Tam Gia trọng dụng trong tay, trở thành ngựa đầu đàn, thành cánh tay phải!
Ngay cả Lưu Quân cũng gọi sếp Lâm là anh Lâm? Còn nghe theo lời của anh Lâm nữa?
Thế có thể tưởng tượng được... Thế lực ngầm của anh Lâm ít nhất cũng có đẳng cấp ngang cơ Thẩm Tam Gia kia! Bây giờ Thẩm Tam Gia đã là đầu rồng của thành phố Thanh Vân, thậm chí gần như đã sắp ngồi lên vị trí trùm thế giới ngầm của tình Đông Hải.
Nhất là Thẩm Tam Gia vốn chỉ là tay anh chị ở Nam Thành, bỗng nhiên nổi lên như thế, sau lưng ắt phải có gì đó kỳ lạ?
Vậy thì có khi lại như mình, được sếp Lâm làm chỗ dựa ở phía sau, ngay cả nhà họ Tôn trong hàng ba đại gia tộc cũng dám chọi cứng lại.
Tưởng Kỳ là người nghe một hiểu mười, nếu không ông ta đã không lăn lộn trong giới kinh doanh được như cá gặp nước. Liên tưởng đến bản thân được Lâm Ẩn nâng đỡ, chẳng mấy chốc đã suy đoán ra được điều gì đó, ngẫm lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
“Các người làm gì thế? Lưu Quân? Không phải bây giờ ông đang đi theo Thẩm Tam Gia à? Sao lại làm việc cho Lâm Ẩn?” Lục Quang la to lên, làm vẻ không dám tin.
Ban đầu Lục Quang còn ôm ấp một tia may mắn, đợi đến khi thoát được kiếp nạn này, chỉ cần được sống sót, gã sẽ lập tức báo cáo cho Tần đại ca, nhờ Tần đại ca giúp đỡ báo thù.
Nhưng khoảnh khắc gã thấy Lưu Quân gọi Lâm Ẩn là anh Lâm, lòng báo thù của gã lập tức tan thành mây khói...
“À, Lục Quang, tao nói cho mày biết, chuyện hôm nay mày dám để lộ ra ngoài một chữ nào, mày sẽ lập tức biến mất khỏi thành phố Thanh Vân này.” Lưu Quân lạnh giọng uy hiếp: “Mày phải biết, anh Lâm đã giao mạng nhỏ của mày cho Tưởng Kỳ rồi, mày sống hay chết, đều là do Tưởng Kỳ định đoạt!”
“Không! Tôi tuyệt đối sẽ không nói, chủ tịch Tưởng, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, tôi tuyệt đối không để lộ bất cứ tin tức gì, tôi sẽ cho các người tin tình báo, tôi biết Tần đại ca thường thích ăn chơi ở đâu. Cầu xin anh.” Lục Quang liều mình cầu xin.
Ầm!
Lâm Ẩn đứng dậy đá một cú làm Lục Quang ngất xỉu, rồi đi ra khỏi phòng làm việc. Sau đó anh chỉnh lại cổ áo một chút, nhận lấy chiếc áo gió màu đen trong tay Lưu Quân rồi khoác lên người, che lại vết máu trên ống tay áo trắng.
“Đi thôi, đi tìm Tần Phú Quý.” Lâm Ẩn nói một cách hờ hững.