Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 69: Chương 69: Thông báo của luật sư




“Đúng rồi đấy cô cả ạ, Lâm Ẩn quả thật không bình thường như vẻ ngoài đâu. Hôm qua cô bảo chúng tôi âm thầm theo dõi Lâm Ẩn, tôi phát hiện tối qua sau khi Lâm Ẩn vừa bị đuổi ra khỏi nhà, đã cùng một người tên là Tưởng Kỳ đi đến khu biệt thự Tuyết Long.” A Thất nghiêm túc nói: “Nhưng khu biệt thự Tuyết Long được canh phòng rất nghiêm ngặt, không góc chết, đâu đâu cũng là camera giám sát, chúng tôi không dám động đến người của công ty bảo vệ trong đấy, vì thế cũng không biết Lâm Ẩn vào biệt thự Tuyết Long làm gì.”

“Sau đó tôi đi thăm dò người tên Tưởng Kỳ kia, đó là tổng giám đốc một công ty bất độc sản ở Bắc Thành, cũng coi như có chút thực lực kinh tế.” A Lục nghiêm túc nói.

“Ái chà, một kẻ đáng thương như anh ta có đến biệt thự Tuyết Long thì nói lên được điều gì chứ?” Vương Hồng Lăng rất không vừa ý nói, sau đó khoát tay: “Rất rõ ràng thôi, tối hôm qua sau khi kẻ đáng thương đó bị đuổi ra khỏi nhà, lại bị trưởng bối nhà họ Trương tạo áp lực lên, chắc chắn sẽ sợ hãi Vương Tử Văn. Vì thế mới tìm bạn bè giúp đỡ đó, đoán chừng anh bạn tên Tưởng Kỳ kia cũng không có gì đáng gờm lắm, chỉ là giám đốc một công ty nhỏ mà thôi, không dám giúp hắn, thế nên sau đó mới đến biệt thự Tuyết Long tìm một nhân vật có quyền có thế để nhờ cậy.”

“Vâng, cô cả nói thế đúng là rất có khả năng, chắc là như thế đấy.” A Lục khẽ gật đầu đáp, tán đồng với giả thuyết này, cảm giác lần này trí thông minh của cô chủ đã quay về rồi.

“Các người cũng không nghĩ thử xem, nhà họ Vương ai không có năng lực vào được khu biệt thự Tuyết Long? Bây giờ ở thành phố Thanh Vân này còn ai dám giúp anh ta?” Vương Hồng Lăng tự kiêu nói: “Có thể nói, bây giờ khắp thành phố Thanh Vân này, ngoại trừ Vương Hồng Lăng tôi tôi ra, không ai đồng ý giúp anh ta chống đối Vương Tử Văn đâu. Ngoại trừ tôi, ai cũng không cứu được Lâm Ẩn đâu!”

“Anh ta còn muốn đi tìm người khác giúp đỡ à, hừ! Không tìm tôi thì cứ chờ bị Vương Tử Văn từ từ chơi đến chết đi.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, oán hận nói như thế.

Cô ta cười thầm trong lòng, tối qua Lâm Ẩn còn nói với cô ta gì mà không ai xứng làm bạn của anh, kết quả thế nào, về nhà thì bị đuổi, cuống lên phải tìm bạn bè giúp đỡ, còn vội vàng chạy đến biệt thự Tuyết Long nhờ người đó thôi? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Một người đàn ông ngu xuẩn, một vị phật lớn như cô ta xuất hiện ở trước mắt mà lại không biết bái lạy, còn bỏ gần cầu xa tìm người khác giúp đỡ? Hừ, đợi đến khi ăn đủ cay đắng ở trong tay Vương Tử Văn rồi thì sẽ biết ngay cô ta tốt đến thế nào, đến lúc đó thì quay lại cầu xin cô ta, lúc đó phải làm nhục anh một phen, trút cơn giận này ra!

Nghĩ đoạn, trên mặt Vương Hồng Lăng lại lộ ra một nụ cười, trông vẻ vô cùng đắc chí.

“Tên Lâm Ẩn này ấy à, mặc dù anh ta không biết điều, không biết động não, nhưng anh ta lại có trình độ đánh giá vật sưu tầm cao đến thế, để mặc ở nhà họ Trương thì tiếc quá, không có chỗ để anh ta phát huy tài năng, thành ra là một viên ngọc thô không được mài.” Hồ Minh Nhân có hơi tiếc.

Trong lòng ông ta nghĩ rằng, với trình độ giám định đá quý của Lâm Ẩn, nếu như đồng ý làm việc với mình ở tập đoàn Minh Nhân, chắc chắn sẽ chiếm một vùng đất riêng trong giới đồ cổ, từ đó đề cao tên tuổi.

“Đáng đời anh ta.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh nói: “Đã bị bố mẹ vợ đuổi ra khỏi nhà mà còn mặt dày đến tập đoàn Trương thị làm trợ lý, ông nói xem, đầu óc của anh ta bị úng nước rồi đúng không? Đúng là hiếm thấy mà!”

Hồ Minh Nhân cười khan hai tiếng rồi bảo: “Cô cả à, dù tên Lâm Ẩn này có chút trình độ, nhưng tôi cảm thấy cô không cần tốn nhiều công sức với cậu ta đến vậy. Chuyện vặt vãnh như mời chào Lâm Ẩn này cứ giao cho tôi xử lý là được rồi.”

Tuy ông ta cảm thấy trình độ của Lâm Ẩn rất cao, thế nhưng không đến mức được cô chủ coi trọng đến vậy, với thân phận của ông ta, tự mình đứng ra đã hoàn toàn vừa đủ tư cách vừa đủ nể mặt Lâm Ẩn.

Hơn nữa cô cả cũng thật là, chỉ vì một tên Lâm Ẩn vang danh vô dụng này mà lại phái hai sát thủ tinh anh át chủ bài dưới tay là A Lục A Thất, mỗi ngày không cần làm gì hết mà chỉ tập trung điều tra theo dõi mỗi Lâm Ẩn? Sau đó còn báo cáo lại cho cô cả mỗi ngày Lâm Ẩn ăn cái gì, làm cái gì?

Hôm nay còn quá hơn, chi ra hơn sáu triệu để mua phòng làm việc ở tòa nhà này, mục đích cũng chỉ để dễ dàng quan sát hơn? Thậm chí là chỉ để nhìn được Lâm Ẩn nhiều hơn một chút...

Chuyện này...

Phong cách làm việc như vậy hoàn toàn không giống với cô cả có cái nhìn xa trông rộng, vừa bình tĩnh vừa quả quyết như ngày xưa nữa rồi...

Trong lòng Hồ Minh Nhân tan vỡ, không biết cô cả nghĩ gì trong đầu, nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều.

“Các người chờ xem kịch vui đi. Xem tôi hôm nay đùa bỡn tên Lâm Ẩn đáng thương kia trong lòng bàn tay như thế nào.” Vương Hồng Lăng ra vẻ đắc chí mà nói.

Hôm nay cô ta đã lên sẵn kế hoạch cho tất cả, bố trí sẵn một màn anh hùng cứu mỹ nhân ngược, cô ta không thể chờ được đến cảnh Lâm Ẩn ăn nói khép nép, quy phục ở trước mặt mình...

...

Ở một phái khác, tòa nhà Bảo Đỉnh, Lâm Ẩn đi tới phòng làm việc của ban quản lý cấp cao.

Nhân viên trong phòng làm việc vội vàng lui tới.

Lâm Ẩn đang định đi đến văn phòng của Kỳ Mạt, nhưng bỗng phát hiện ra, người trong ban quản lý cấp cao này đều trưng vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn mình.

“Trợ lý Lâm, cậu qua đây một lát.”

Lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên.

Lâm Ẩn liếc sang, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây nghiêm chỉnh, trên mặt là vẻ uy nghiêm đang nhìn mình.

Là Trương Hồng Quân thành viên của hội đồng quản trị, bên cạnh ông ấy còn có cả Trương Hồng Hiên.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Lâm Ẩn, cậu có biết chút phép tắc nào không?” Trương Hồng Hiên quát mắng ngay tại chỗ, mượn việc công nói chuyện tư: “Hai chúng tôi là trưởng bối của cậu, còn là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu dám nói chuyện như thế với chúng tôi à? Ngay cả kính ngữ cũng không thêm vào?”

Trương Hồng Hiên lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, trong lòng cười thầm.

Lần trước ở khu chung cư Giang Trì, ông ta đã mất sạch mặt mũi trước cả nhà Trương Kỳ Mạt, thằng oắt vô dụng Lâm Ẩn này dám ỷ vào việc trong tay nắm được nhược điểm của Điền Hải con mình rồi dám làm càn, chỉ trỏ sai khiến ông ta.

Lần này tên điếc không sợ súng Lâm Ẩn này chọc phải cậu chủ nhà họ Vương, bản thân ông ta đã nắm được cơ hội, chẳng lẽ lại không chỉnh chết anh sao?

“Có việc gì cứ nói đi, tôi không quen các ông.” Lâm Ẩn từ tốn nói.

“Tên oắt con này đúng là ngông cuồng mà! Dám lớn lối như thế với hai thành viên hội đồng quản trị sao? Biết chút phép tắc nào không?” Một lão già trong ban quản lý cấp cao thuộc phe cánh nhà họ Trương nổi giận hùa vào.

“Hai thành viên hội đồng quản trị đứng ngay trước mặt ma Lâm Ẩn dám ăn nói như thế? Đúng là không biết bản thân là ai mà.”

“Anh ta lấy đâu ra sức mạnh thế? Dám coi khinh hai thành viên hội đồng quản trị như vậy?”

“Không nghe gì sao? Ngay cả cậu chủ nhà họ Vương mà Lâm Ẩn cũng dám làm liều đắc tội người ta, có câu này hay lắm, nợ nhiều khỏi lo lãi, nhìn điệu bộ anh ta là biết ngay kiểu đâm lao là phải theo lao, điếc thì không sợ súng nữa ấy mà.” Một nữ nhân viên trong ban quản lý cấp cao châm biếm như thế.

Khắp ban quản lý cấp cao đang bàn tán sôi nổi thi nhau châm biếm Lâm Ẩn.

“Hừ!!” Trương Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Lâm Ẩn: “Chú ba, lúc trước em bảo anh tên nhóc này vừa ngông vừa bướng, dám làm càn ngay trước mặt bác ba là em, không ngờ nó đúng thật không biết phép tắc như thế.”

“Chẳng trách sẽ làm mất lòng cậu chủ nhà họ Vương, nhìn cái điệu bộ ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng của nó kìa!” Trương Hồng Quân nặng nề nói, nhìn Lâm Ẩn mà nổi đóa.

Gần đây nhà mình lắm tai ương, vất vả lắm mới né được một kiếp dưới tay Ninh thị của Đông Hải, bị Ngô Dương ép bức đến mức không thở được trong hội đồng quản trị. Ù ù cạc cạc thế nào tối qua lại bị cậu chủ nhà họ Vương, Vương Tử Văn điện tới hăm dọa.

Ông ấy dạo đây đã bị Ngô Dương ép bức đến mức giận điên ở trong bụng, tối qua lại bị dọa khiếp một trận, hôm nay phải dạy dỗ tên Lâm Ẩn này một phen ra trò để trút lửa giận trong lòng!

“Lâm Ẩn, nhìn rõ này, đây là thông báo của luật sư!” Trương Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, lấy một tập văn kiện ra để lên bàn trước mặt Lâm Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.