“Hạ được cậu Ẩn?”.
Nghe Lâm Thanh Diệp nói những lời kinh người này, Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc đều đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đây là câu nói đùa gì chứ?
Nhân vật mạnh mẽ như cậu Ẩn ở thủ đô, mà cũng dám nói hạ là hạ được sao?
Đương nhiên, ngoài ra Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc cũng sợ hãi, trong lòng không nhịn được đổ mồ hôi thay Lâm Ẩn.
Dẫu sao, một già một trẻ này đều là cao thủ lánh đời tuyệt thế, có thực lực gần tới cấp bảng Thiên.
Đặc biệt, bọn họ còn tự thông báo cả xuất thân, hai người đều xuất thân từ gia tộc lánh đời, nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Uy danh của nhà họ Lâm, Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc đều đã từng nghe nói.
Nhất là hình như cậu Ẩn cũng xuất thân từ nhà họ Lâm ở Lang Gia. Dựa theo cách nói của những người này, cậu Ẩn và nhà họ Lâm còn có quan hệ rất mật thiết.
Tình hình này, có thể nói là vô cùng phức tạp.
Hoàng Thanh Sam nghĩ, cho tới nay vẫn luôn cho rằng cậu Ẩn có lai lịch lánh đời kinh người, nhưng không ngờ, anh lại có quan hệ với nhà họ Lâm ở Lang Gia, thậm chí còn có xung đột lợi ích.
Hai vị cao thủ này xuất hiện ở thủ đô, dựa vào hai người họ, căn bản là không thể ngăn cản được.
Mà trong lòng Diệp Hắc, tuy rằng có điều kinh ngạc, lại không lộ vẻ quá mức xúc động.
Bởi vì, hắn biết thân phận phủ quân Long phủ của Lâm Ẩn.
Thực lực võ công của Lâm Ẩn đã mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Dù chống lại cả nhà họ Lâm ở Lang Gia, cũng không phải vấn đề quá lớn.
Nhưng hiện giờ cậu Ẩn không ở thủ đô, có lẽ thủ đô sẽ bị hai người trước mắt này làm cho long trời lở đất, xảy ra lỗn loạn cực lớn.
“Được rồi, tôi không rỗi hơi nói chuyện với hai kẻ tôm tép các người, chú bảy, mọi chuyện ở thủ đô giao lại cho chú đấy”.
Lâm Thanh Diệp không chút để ý nói, ra vẻ không thèm để hai người bọn họ vào mắt.
Nói xong, Lâm Thanh Diệp dẫn theo mấy tên tùy tùng, nghênh ngang ngồi lên xe, chuẩn bị lập tức tới sân bay thủ đô, vô cùng nóng lòng muốn bay tới tỉnh Đông Hải để xử lý Lâm Ẩn.
Dẫu sao, gã ta từ nhà họ Lâm xuống núi có mang theo nhiệm vụ.
Cụ bà Lâm đã ra lệnh chết, nhất định phải lùng bắt bằng được Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm, để cảnh cáo.
Thậm chí vì thế có thể không tiếc bất cứ giá nào.
Ngoài hai cao thủ ngoài sáng là bọn họ ra, nhà họ Lâm ở Lang Gia còn phái một nhóm cao thủ lánh đời tinh nhuệ âm thầm quan sát, mỗi người đều có võ công tuyệt thế, khiến người ta sợ hãi.
Đội ngũ lớn mạnh như vậy, có thể sánh ngang với thế lực hạng hai trong giới lánh đời.
Lâm Thanh Diệp nghĩ, đối phó với một mình Lâm Ẩn, thì không có gì quá khó khăn.
Hơn nữa, Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm, cũng phải ra oai phủ đầu trước đã.
Nếu không, với hành động phế bỏ một vài bậc cha chú trước đó củaanh, trở về nhà họ Lâm còn không biết sẽ phách lối kiêu ngạo đến thế nào đâu.
“Thanh Diệp, cháu yên tâm đi. Có chú ở thủ đô, không có điều gì phải lo lắng cả”, Lâm Huyền vô cùng tự tin nói.
Nói xong, Lâm Huyền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc, ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Cho hai người một cơ hội, quỳ xuống thần phục, tôi có thể cho các người một con đường sống”.
Lâm Huyền dùng ngữ khi vô cùng ngang ngược tàn nhẫn nói, hỏi hai người Diệp Hắc.
Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam mặt trầm lặng như nước, trán chảy đầy mồ hôi.
Đúng vậy, bọn họ đã cảm nhận được áp lực cực lớn.
Lâm Huyền Đồ chỉ đứng ở đó, cả người tản ra khí thế khiến người ta mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Ông không khỏi quá coi thường chúng tôi rồi đấy? Dễ như trở bàn tay, còn muốn chúng tôi thần phục?”.
“Hơn nữa, cậu Ẩn dễ xử lý vậy sao? Các người muốn gây khó dễ thế nào thì thế hả? Dám gây chuyện ở thủ đô như vậy, không sợ nuốt không trôi sao?”.
Diệp Hắc tức giận nói, cũng đã thật sự bị chọc tức.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia thật sự quá mức kiêu ngạo.
Ra vẻ trịch thượng như vậy, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
“Ồ? Nuốt không trôi? Thật không?”.
Lâm Huyền Đồ cười khẽ, sau đó cười lạnh lùng, cả người hóa thành một bóng mờ như tia chớp, nháy mắt nhào về phía hai người Diệp Hắc.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Trong nháy mắt này, không khí chấn động, sóng âm bén nhọn nổ tung ra.
Trong chớp mắt, ba người giao đấu, đánh thành từng đợt sóng khí kinh người, chấn động khiến mặt đất ở quảng trường nứt ra thành bốn năm phần.
Nhìn cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, tất cả vệ sĩ mặc vest ở đây đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Lần này ngay cả súng ở trong túi, bọn họ cũng không dám móc ra.
Bởi vì cấp chiến đấu như vậy, thật sự quá kinh khủng.
Cấp bậc cao thủ như vậy, sử dụng súng lục tuyệt đối không hề có bất cứ tác dụng gì.
Bùm bùm bùm!
Sau một hồi giao đấu, Lâm Huyền Đồ đã đánh với hai người Diệp Hắc không dưới năm mươi chiêu.
Ầm một tiếng nổ như tiếng sầm chấn động.
Tiếng nổ tung trong không khí, chấn động khiến toàn bộ cửa kính xe ở xung quanh vỡ tan thành từng mảnh vụn trong nháy mắt.
Thân thể hai người Diệp hắc cũng bị Lâm Huyền Đồ đánh một quyền bay xa hơn năm mươi mét, rơi trên mặt đất, cơ thể lảo đảo.
Chỉ sau một vài chiêu thức, khóe miệng hai người trào ra một tia máu tươi.
Hiển nhiên, bọn họ căn bản không thể nào đối đầu trực diện với Lâm Huyền Đồ.
“Anh Vu, dẫn người đi trước! Chúng ta đánh không lại người này...”, Hoàng Thanh Sam trầm giọng nói, sắc mặt tái xanh.
“Chuyện này...”.
Vu Tắc Thành nhìn cảnh này, vẻ mặt cũng trở nên hết sức khó chịu, căn bản không dự đoán được tình hình sẽ thành ra thế này.
Bất ngờ lại nhảy ra đám người mạnh mẽ này, lập tức lật ngược tất cả kế hoạch của cậu Ẩn ở thủ đô, ngay cả cao thủ như ông Hoàng cũng không thể đối phó được.
“Nhưng sản nghiệp của anh Ẩn ở thủ đô phải làm sao bây giờ? Họ phải để sản nghiệp cho những người này tùy tiện cướp đi sao?”, Vu Tắc Thành có chút chần chờ nói.
“Tương lai còn dài, chờ cậu Ẩn trở về thủ đô, tất nhiên sẽ có quyết định”, Diệp Hắc cũng trầm giọng nói.
Dứt lời, hai người dẫn theo Vu Tắc Thành vội vàng rời đi, biến mất khỏi quảng trường tòa nhà Tinh Thần.
Sau khi giao đấu, hai người Diệp Hắc đã ăn ý ra quyết định, giờ tránh mũi nhọn trước đã.
Có cao thủ như Lâm Huyền Đồ ở đây, bọn họ sẽ không thể dấy lên được sóng gió gì. Nếu cứ tiếp tục liều chết, mất đi tính mạng không nói, còn sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của cậu Ẩn.
Lâm Huyền Đồ chắp tay đứng tại chỗ, híp mắt nhìn đoàn người Diệp Hắc rời đi, cũng không ngăn cản hay đuổi giết.
“Ha, coi như cũng thức thời”.
Lâm Huyền Đồ đứng nhìn mấy người đang chạy trốn ở phía xa, cười lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh thường.
Mục đích của ông ta chính là đẩy lùi cao thủ Lâm Ẩn để lại ở thủ đô.
Sau đó, từ từ xử lý tất cả sản nghiệp của Lâm Ẩn ở thủ đô.
Tiếp đó, sẽ giúp nhà họ Lâm ở Lang Gia cắm rễ uy danh và thế lực ở thủ đô.
Mượn mảnh đất màu mỡ của Lâm Ẩn, thế lực của nhà họ Lâm chắc chắn sẽ phát triển.
Có thể nói là đây là một kế sách thần kỳ không chế vào đâu được.
...
Mấy ngày tiếp theo, người của nhà họ Lâm ở Lang Gia mạnh mẽ xâm nhập thủ đô.
Tiếp quản tất cả những sản nghiệp trước đó của Lâm Ẩn, thậm chí còn tổ chức tổ chức đại hội ở thủ đô, để tuyên bố quyền uy tuyệt đối của nhà họ Lâm.
Bọn họ tuyên bố với bên ngoài, Lâm Ẩn phạm lỗi, đã bị nhà họ Lâm bắt về trừng phạt.
Mà sau này tất cả chuyện làm ăn của Lâm Ẩn ở thủ đô sẽ đều do nhà họ Lâm xử lý.
Sau khi tin tức này truyền ra, người trong giới ở thủ đô, ngoài khiếp sợ thì cũng hơi hoang mang, rốt cuộc nhà họ Lâm là thế lực như thế nào?
Tóm lại, tất cả đều biết, thủ đô đã xảy ra hỗn loạn rất lớn rồi...
...
Huyện Giang Nguyệt.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm huyện.
Lâm Ẩn đã thoát khỏi khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Trương Kỳ Mạt sắc mặt tiều tụy ngồi bên giường bệnh, ánh mắt trông đợi, rất nóng lòng ngóng trông Lâm Ẩn tỉnh lại.