Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 705: Chương 705: Tiệc rượu của nhà họ Lâm




Tỉnh Thương Châu, nằm ở vùng duyên hải phía đông nam của Long Quốc, là một vùng đất phồn hoa và thịnh vượng.

Thành phố Thương Châu cũng là một trong mười thành phố phát triển nhất cả nước.

Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt vừa mới xuống máy bay, đã cảm nhận được sự quyến rũ của thành phố này.

Phóng mắt nhìn xa xa, trời xanh mây trắng, môi trường của toàn thành phố rất sạch sẽ tươi mới, không khí trong lành, công tác xanh hóa vô cùng tốt.

“Thương Châu thật sự là một vùng đất tươi đẹp”, Trương Kỳ Mạt dùng ánh mắt tò mò quan sát, sau đó tán thưởng nói.

Lâm Ẩn khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

“Lâm Ẩn, lần này chúng ta tới Thương Châu để gặp bà cố của anh sao? Ở thủ đô, em có nghe được một số tin đồn, nói lần này anh tới Thương Châu sẽ gặp nguy hiểm”, Trương Kỳ Mạt nhìn về phía Lâm Ẩn, nghi vấn nói.

Cô không muốn hỏi nhiều về chuyện của Lâm Ẩn.

Chỉ là mấy ngày trước ở thủ đô, bên ngoài đồn đại rất nhiều, rằng cậu Ẩn phải trở về gia tộc ở Thương Châu, nhất định sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, có liên quan đến chuyện đấu tranh nội bộ của một thế gia thần bí nào đó ở Long Quốc.

Lâm Ẩn cười cười, nói: “Kỳ Mạt, em cứ coi như đang tới Thương Châu du lịch đi, không có chuyện gì đâu”.

“Em biết rồi”, Trương Kỳ Mạt gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Thương Châu là một điểm đến tốt để du lịch, em muốn tới vài nơi”.

Lâm Ẩn nói: “Em cứ lên kế hoạch đi, đợi về nhà họ Lâm gặp bà cố xong, anh sẽ đi cùng em”.

Xưa nay, tỉnh Thương Châu là một tỉnh du lịch biển nổi tiếng, có bãi biển quyến rũ, các thành phố lại có không ít danh lam thắng cảnh cổ xưa.

“Cậu Lâm, tiệc chào mừng cho cậu đã chuẩn bị xong, ở khách sạn Thương Hải trong thành phố”.

Lúc này, trưởng lão Tần đã đi tới, tươi cười nói.

“Nghe nói cậu trở về, cậu hai Lâm Tiếu sẽ thay mặt cho gia tộc, đặc biệt tới tiếp đón cậu”.

Lâm Ẩn liếc mắt nhìn trưởng lão Tần, nói: “Đây là ý của cụ bà sao?”.

Trước khi tới Thương Châu, Lâm Ẩn cũng đã tìm hiểu rất tỉ mỉ về nhà họ Lâm, biết cậu hai Lâm Tiếu của nhà họ Lâm là ai.

Người này là nhân vật cùng phe với Lâm Huyền Đồ, là người ra mặt của phe nhị trưởng lão, một trong những người thừa kế của nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm phái Lâm Tiếu đặc biệt tới thay mặt tiếp đón anh, không biết là có ý gì.

Trưởng lão Tần cười khan hai tiếng, gật gật đầu, nói: “Đây là ý của hội trưởng lão. Cậu Lâm Ẩn coi như là người thừa kế mới của nhà họ Lâm, đương nhiên phải để người có đủ sức ảnh hưởng đến tiếp đón cậu trở về. Ngoài cậu hai Lâm Tiếu, sẽ có hai vị trưởng lão cùng tới tiếp đón”.

Lâm Ẩn không mấy quan tâm, thản nhiên hỏi: “Ông ngoại của tôi đâu?”.

“Ông ngoại Lâm Huyền Diệp của cậu đang ở núi Lang Gia. Hai ngày nay cụ bà tìm anh Huyền Diệp có công việc cần giao phó”, trưởng lão Tần chậm rãi nói: “Dẫu sao anh Huyền Diệp trở về nhà họ Lâm, cậu lại là người thừa kế thứ ba, đương nhiên cụ bà phải giao một số công việc cho anh Huyền Diệp. Nên vẫn còn đang họp bàn hội trưởng lão đấy”.

Dừng một chút, trưởng lão Tần nói tiếp: “Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, cụ Trầm Phong đang ở núi Lang Gia chờ cậu, để đòi lại công bằng cho học trò đã chết của lão ta”.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu.

Tình hình nhà họ Lâm ở Lang Gia rất phức tạp, không nói tới hai phe phái lớn, cụ Trầm Phong cũng là một chuyện phiền toái. Lúc trước diệt trừ nhà họ Từ, anh đã giết học trò của lão ta.

Lão già này cứ cắn mãi không buông, cũng không biết đụng mặt, lão ta có còn nhận ra là ai phế đi tay trái dùng kiếm của lão ta hay không.

Trước đó, Lâm Ẩn cũng biết được, nhà tổ của nhà họ Lâm ở núi Lang Gia.

Núi Lang Gia ở đâu, chỉ sợ ngoài người nhà họ Lâm, không ai có thể tìm thấy được. Dù sao cũng là gia tộc lánh đời, người bình thường không thể tìm thấy.

Trước khi gặp cụ bà kia, còn phải gặp cậu hai của nhà họ Lâm này một hồi.

“Cậu Lâm, lên xe đi”.

Trưởng lão Tần giơ tay ra hiệu.

Cửa vào sân bay, mấy chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ ở đó từ trước để đón người.

Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt lên xe.

Hai hai mươi phút sau.

Chiếc xe dừng lại ở trung tâm thành phố phồn hoa, một khách sạn sang trọng trang hoàng khí phái bên trong quảng trưởng.

Khách sạn Thương Hải hình như đã được bao trọn, trong sảnh lớn không có khách hàng khác, chỉ có nhóm nhân viên tiếp đón mặc vest màu đen, có vẻ vô cùng nghiên nghị.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên khách sạn, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đi lên hội trường tầng mười sáu.

Lần này tới Thương Châu, Lâm Ẩn chỉ dẫn theo một mình Hồ Thương Hải bên cạnh.

Dẫu sao, cao thủ Hồ Thương Hải cũng là người trong giới lánh đời, có thể ứng phó được một chút.

Hades vốn là tài xế kiêm vệ sĩ đã được Lâm Ẩn phái tới Cảng Thành, xử lý chuyện trên thương trường ở đó cùng với Chris.

Lâm Ẩn vốn muốn đưa Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam tới Thương Châu, để có nhiều người có thể dùng một chút.

Nhưng sau khi nói chuyện với Tư Không Phú, Lâm Ẩn đã thay đổi quyết định.

Anh đã phái hai người Diệp Hắc đi Ký Châu trước, chuẩn bị tốt nền tảng ở Ký Châu, đi thăm dò tình hình một chút với Triệu Thừa Kiền trước.

Lâm Ẩn suy đoán Tư Không Phú kia sẽ có động thái ở Thương Châu.

Hiệu suất làm việc của Long phủ luôn rất cao, Lâm Ẩn rất rõ điều này.

Tư Không Phú muốn lợi dụng anh, muốn thông qua anh để thâm nhập vào nhà họ Lâm, vậy nhất định sẽ không từ bỏ.

“Ha ha, các vị, tôi đã mời được cậu Lâm Ẩn và vợ của cậu ấy về Thương Châu, mọi người đều cùng tới đây chào hỏi đi”.

Trưởng lão Tần vào hội trường, liền cười ha hả chào hỏi mấy người ở đây.

Trong nháy mắt, người đang ngồi trên ghế đều rối rít tò mò nhìn sang.

Ở đây có bảy tám bàn tiệc, mấy chục người cả trai lẫn gái đang ngồi.

Mỗi người đều ăn mặc rất khéo léo, để lộ khí chất bất phàm, mỗi một chi tiết mặc trên người đều tượng trưng cho thân phận và địa vị.

“Đây chính là cậu Ẩn ở thủ đô trong lời đồn sao? Cậu ba tương lai của chúng ta?”.

“Là con trai bên ngoài của cô Thục Cầm sao? Sao mặt mày lại hơi cau có thế kia...”.

Lúc này, người ngồi đó đều thì thầm nhỏ to, ánh mắt quan sát thật kỹ Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt.

Lâm Ẩn đã quen những trường hợp như thế này, mặt vô cảm nhìn về phía mọi người.

Trương Kỳ Mạt ở bên cạnh mặt mày lại hơi xấu hổ, không quen bị mọi người quan sát, rất nhiều người đều nhìn cô như vậy.

“Ha ha, em Lâm Ẩn, danh tiếng của cậu như sấm bên tai, đã sớm hi vọng cậu trở về. Nhà họ Lâm có thêm một người tài giỏi như vậy, chính là phúc của nhà họ Lâm!”.

Lúc này, truyền đến một tràng cười sang sảng.

Một thanh niên mặc áo dài mày xanh, mày kiếm mắt sáng, cất bước đi tới với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

“Cậu Lâm, vị này chính là cậu hai. So ra hai người là anh em cùng một thế hệ, đúng lúc uống hai ly đi”, trưởng lão Tần ở bên cạnh cười nói.

“Tôi và em Lâm Ẩn tuổi xấp xỉ nhau, chắc chắn sẽ có những chủ đề chung. Đây là vợ của Lâm Ẩn, cô Trương sao? Chào em, anh tên Lâm Tiểu, sinh trước mấy năm, coi như là anh họ của Lâm Ẩn”, Lâm Tiếu mặt mày tươi cười chào hỏi, biểu hiện vô cùng nhiệt tình.

“Anh Tiếu, chào anh”, Lâm Ẩn mỉm cười nói.

“Chào anh”, Trương Kỳ Mạt cũng mỉm cười đáp lại, lễ phép nói.

“Đừng khách khí, ngồi xuống đi”.

Lâm Tiểu giơ tay ra hiệu, khách khí nói.

Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt đi về phía chỗ ngồi.

Lâm Ẩn kéo ghế ngồi ra, để Trương Kỳ Mạt ngồi xuống trước, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh.

Cạch.

Ngay trong nháy mắt Lâm Ẩn ngồi xuống ghế, bỗng nhiên, chiếc ghế gỗ đàn liền gãy một chân, hơi lung lay.

Lâm Ẩn phản ứng kịp thời, đứng lên, mặt vô cảm nhìn về phía Lâm Tiếu ở bên cạnh.

“Các người chuẩn bị kiểu gì vậy? Có biết làm việc không hả? Ngay cả cái ghễ tử tế cũng không tìm được sao? Mất mặt quá đi mấy! Mau đi đổi một chiếc ghế khác tới đây”, Lâm Tiếu tức giận mắng tên tùy tùng ở bên cạnh.

“Ha ha, cậu Tiếu, ghế ngồi ở nhà họ Lâm các người đúng là không dễ ngồi nhỉ. Tôi ngồi cũng sợ không ngồi vững! Chứ đừng nói đến cậu ba ngồi chiếc ghế ba chân”, lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trên ghế, nghiền ngẫm nói.

Lâm Tiếu nửa đùa nửa thật nói: “Ông Lý à, ông nói sai rồi. Đây là vì sức nặng của em Lâm Ẩn đây quá lớn, ghế bình thường không đỡ được đâu!”.

Vừa nói, Lâm Tiếu vừa nhìn về phía Lâm Ẩn, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc.

Lâm Ẩn cười cười, cố ý bày ra chiếc ghế ba chân, anh đã biết bữa tiệc hôm nay không đơn giản như vậy.

Lâm Tiểu đang ám chỉ với anh, anh không ngồi nổi ở vị trí người thừa kế của nhà họ Lâm.

“Nếu như ngay cả một cái ghế cũng không chuẩn bị nổi, vậy bữa cơm này cũng không cần ăn nữa đâu nhỉ?”, Lâm Ân cười như không cười nhìn về phía Lâm Tiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.