Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 406: Chương 406: Tìm Sở Hùng Sơn nói chuyện




Tòa nhà Sở thị, phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng năm mươi tám.

Sở Hùng Sơn ngồi trên ghế làm việc, trước bàn là một ấm trà Phổ Nhĩ.

“Tổng giám đốc Sở, anh Lâm đến rồi”.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một thư ký trẻ cung kính nói, sau đó dẫn Lâm Ẩn và Hades đi vào.

“Cậu Lâm, mời ngồi”.

Sở Hùng Sơn tươi cười đứng dậy đón khách.

Lâm Ẩn hiên ngang ngồi xuống, Hades lạnh lùng đứng sau lưng anh.

“Cậu Lâm, thật sự cực kỳ biết ơn chuyện cứu con trai tôi lần trước, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội mời cậu ăn bữa cơm để cảm ơn, chỉ tiếc là không có cơ hội”, Sở Hùng Sơn tươi cười, khách sáo nói: “Lần này cậu Lâm đến thăm, phải cho kẻ hèn này một cơ hội làm trọn lễ nghi của bên chủ nhà nhé”.

“Đúng rồi cậu Lâm, đám côn đồ ngoài cửa toà nhà kia, hầy, thật là mất mặt quá. Đây là sơ sót của tôi, ngoài cửa không sạch sẽ, mong cậu Lâm đừng để ý, tôi cũng từng phái người đi đuổi rồi, nhưng không có tác dụng, hôm nào cũng đi loanh quanh toà nhà của tôi”, Sở Hùng Sơn bất đắc dĩ nói.

Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi: “Tổng giám đốc Sở, đám người kia có lai lịch gì vậy?”.

“Người của Hợp Chủ Xã, đó là một đám súc sinh, cặn bã của xã hội”, Sở Hùng Sơn đáp: “Đám người này lấy cái danh quang minh chính đại chó má để ngang nhiên làm côn đồ, thật sự khiến người người căm ghét”.

“Thật không dám giấu giếm cậu Lâm, lần này tôi đắc tội với Quý Trọng Sơn, cho nên hắn phái đám súc sinh này đến quấy rối, sử dụng thủ đoạn thấp hèn đó”, Sở Hùng Sơn sa sầm mặt, cũng không giấu gì Lâm Ẩn.

Ông ta biết lai lịch của Lâm Ẩn không nhỏ, không phải một nhân vật tầm thường.

Hơn nữa trong lòng Sở Hùng Sơn cũng từng thấy khó hiểu, mình chưa từng đắc tội với Quý Trọng Sơn bao giờ, nhưng lần này hắn đột nhiên hành động, có phải liên quan đến cậu Lâm thần bí cứu con trai mình tối đó không?

Lâm Ẩn gật đầu: “Tổng giám Sở, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé, Quý Trọng Sơn có thù với tôi. Chuyện này có lẽ là vì tôi làm liên luỵ đến công ty của ông”.

“Cho nên hôm nay tôi cố ý đến đây để bàn chuyện này với tổng giám đốc Sở”.

“Ồ?”, ánh mắt Sở Hùng Sơn chớp loé: “Cậu Lâm có chuyện gì thì cứ nói”.

“Tuy Quý Trọng Sơn hùng hổ, nhưng Sở thị của Điền Nam chúng tôi cũng không phải kẻ mặc cho người ta ức hiếp”, Sở Hùng Sơn uống một hớp trà, chậm rãi nói: “Quý Trọng Sơn tiến hành phong toả tập đoàn Sở thị trong giới kinh doanh, còn sử dụng đủ các thủ đoạn mờ ám, tôi đã cho ngừng vận hành công việc trong tập đoàn rồi, quá lắm là chỉ tổn thất chút tiền mà thôi. Cậu Lâm là ân nhân cứu mạng của con trai tôi. Chút chuyện nhỏ đó, Sở Hùng Sơn này vẫn có thể gánh vác được”.

Sở Hùng Sơn đã bày tỏ thái độ không sợ gặp phiền phức của mình.

Ông ta không sợ Quý Trọng Sơn, cũng rất bất mãn với hành động của hắn.

Lâm Ẩn gật đầu nói: “Tổng giám đốc Sở khẳng khái quá”.

“Không biết tổng giám đốc Sở có tính toán gì với việc khống chế giới kinh doanh của Quý Trọng Sơn lần này không?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.

Sở Hùng Sơn nhìn thoáng qua Lâm Ẩn với nét mặt nặng nề, hiểu được ý của anh.

Lâm Ẩn chủ động tìm đến mình, còn nói ra việc có thù với Quý Trọng Sơn.

Thật ra đã nói thẳng mục đích mình đến đây rồi.

Sở Hùng Sơn là một người từng trải, cũng hiểu được then chốt trong đó.

“Người ngay thẳng không nói lời quanh co. Cậu Lâm, tôi đã bắt đầu sắp xếp việc đánh trả Quý Trọng Sơn rồi”, Sở Hùng Sơn nghiêm túc nói: “Cho dù cậu Lâm không đến, tôi cũng sẽ không nể mặt Quý Trọng Sơn. Uy nghiêm của Sở thị Điền Nam chúng tôi không thể bị chà đạp được”.

Trong giới những thế gia lánh đời, Sở thị Điền Nam được gọi là “Vua trăm thuốc”, nền tảng gia tộc vô cùng vững chắc, thực lực không hề thu kém năm gia tộc quyền quý ở thủ đô chút nào, đối mặt với sự chèn ép của Quý Trọng Sơn, sao có thế nuốt giận vào lòng được?

Lâm Ẩn gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn chỉnh đốn lại hệ thống tài chính của Cảng Thành, từng bước lật đổ Quý Trọng Sơn. Không biết tổng giám đốc Sở có muốn tham gia vào hay không?”.

Nghe vậy, mắt Sở Hùng Sơn sáng lên, ông ta chấn động nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Ông ấy từng nghĩ đến việc đánh trả Quý Trọng Sơn, nhưng chỉ muốn trả thù mà thôi. Không ngờ Lâm Ẩn lại muốn lật đổ Quý Trọng Sơn đang xưng vương xưng bá, chiếm cứ ở Cảng Thành mười mấy năm?

Tham vọng này có lớn quá rồi không?

“Cậu Lâm có gì chắc chắn không?”, Sở Hùng Sơn nặng nề hỏi.

Lâm Ẩn đáp: “Lâm thị, là của tôi”.

“Lâm thị…”, Sở Hùng Sơn lẩm bẩm, suy nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhớ tới tin tức cực kỳ bí ẩn nhận được từ mạng lưới tình báo của Sở thị vào khoảng thời gian trước.

Sở Hùng Sơn ngẩng đầu, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kinh sợ.

Ông ta đã biết Lâm Ẩn có lai lịch gì rồi.

“Thất lễ rồi, thì ra cậu Ẩn của thủ đô ở ngay trước mặt”, Sở Hùng Sơn nói.

“Cậu Ẩn, Sở thị chúng tôi bằng lòng theo vụ này”, Sở Hùng Sơn dứt khoát nói.



Ban đêm, nhà hàng quốc tế Hương Giang, khu Hương Giang.

Đây là nhà hàng cao cấp nhất của khu Hương Giang Cảng Thành, người đi vào có quy định thân phận, không phải nhân vật có uy tín danh dự của giới kinh doanh Cảng Thành thì không được vào.

Nói một cách đơn giản là nói chuyện bằng tiền, giá trị con người không đủ cao, cho dù anh là nhân viên cao cấp của sở pháp luật chính trị cũng không ăn được cơm ở đây.

Cảng Thành là một đô thị lớn nồng đậm không khí tư bản, mức độ được hoan nghênh của tư bản vượt xa những thành phố khác.

Sở Hùng Sơn sắp xếp tài xế xe riêng đưa Lâm Ẩn và Hades đến đây.

Đêm nay, Sở Hùng Sơn đãi khách ở nhà hàng quốc tế Hương Giang, mở tiệc chiêu đãi Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cũng gật đầu đi đến nơi hẹn.

Anh và Sở Hùng Sơn đã bàn xong những chi tiết liên quan, chuẩn bị thực hiện.

Ngoài anh ra, Sở Hùng Sơn còn mở tiệc chiêu đãi phó hội trưởng hội thương mại của Cảng Thành, mời đến một vài nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh khu Hương Giang, sử dụng mối quan hệ của mình.

Lâm Ẩn và Hades đi đến tầng hai mươi tám của nhà hàng dưới sự hướng dẫn của thư ký.

Bên trong trang trí rất lộng lẫy, trên mặt đất trải thảm đỏ thật dài để đặt những hàng bàn ăn thuỷ tinh, bên trên là đèn treo tráng lệ, xa hoa khí thế.

Trong hội trường đã có rất nhiều người mặc lễ phục đi lại, nâng ly rượu bắt chuyện với nhau.

Sau khi Lâm Ẩn đi vào thì nhìn một vòng xung quanh, đang muốn tìm một vị trí ngồi xuống.

“Chú Lâm, chú cũng đến rồi sao?”.

Sở Tiểu Phàm mặc lễ phục nhỏ vừa người tươi cười đi tới chỗ Lâm Ẩn.

“Chú Lâm, lần trước cảm ơn chú, cháu nghe bố cháu nói hôm nay chú cũng đến. Chú Lâm, cháu dẫn chú đến ghế trên ngồi nhé”.

Lâm Ẩn mỉm cười, duỗi tay sờ đầu Sở Tiểu Phàm.

“Tiểu Phàm, lần sau đừng đi lung tung nhé, ở nhà phải nghe lời bố của cháu”.

Nói xong, anh đang định đi tìm chỗ với Sở Tiểu Phàm.

“Anh là anh Lâm đã cứu em trai tôi đúng không?”.

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Lâm Ẩn nhìn qua, một cô gái trẻ tuổi mặc váy dạ hội màu trắng đi tới, cô ấy xinh đẹp xuất chúng, khí chất tuyệt vời, trên mặt mang theo nụ cười rụt rè.

“Chú Lâm, đây là chị của cháu”, Sở Tiểu Phàm giới thiệu.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu: “Xin chào”.

Xem ra cô gái trẻ tuổi này là con gái của Sở Hùng Sơn, ánh mắt khá giống ông ta, trong đôi mắt đẹp mang theo nhanh nhạy.

“Anh Lâm, tôi tên Sở Sở, lần trước cảm ơn anh đã cứu em trai Tiểu Phàm của tôi, nếu được tôi kính anh một ly, lấy nó để bày tỏ lòng biết ơn”, Sở Sở nói, trong tay cầm một ly vang đỏ, khí chất tự nhiên hào phóng.

Lâm Ẩn đáp: “Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, khách sáo rồi, không cần uống rượu đâu”.

“Sở Sở, cậu khách sáo với loại người này làm gì, còn kính rượu anh ta? Tớ đã nói rồi, theo đánh giá của tớ, chắc chắn anh Lâm gì đó này là một tên lừa đảo xấu xa, tiếp cận Tiểu Phàm nhà các cậu với mục đích riêng, hoàn toàn không phải ân nhân cứu mạng gì cả”.

Một cô gái trẻ mặc váy dạ hội màu đen đi tới, vẻ mặt khinh thường, đưa ánh mắt nghi ngờ quan sát Lâm Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.