"Thanh Huyền!".
Bạch Vũ nhìn bóng người mặc áo xanh đứng cách đó không xa, hắn ta nhíu mày một cái.
"Bạch Trú, chuyện chúng ta tranh giành nhau vốn là chuyện nội bộ, không ngờ em lại vô dụng như thế, còn liên minh với Thanh Huyền nữa".
Bạch Vũ nhìn Bạch Trú với ánh mắt vô cùng thất vọng, hắn ta biết rõ người em trai này của mình không cam tâm việc đứng dưới hắn ta. Nhưng hắn ta không ngờ Bạch Trú lại ngu ngốc đến mức này, dám liên minh với Thanh Huyền để ra tay với hắn ta.
"Ha ha!".
Bạch Trú nhìn về phía Bạch Vũ với ánh mắt hung tợn, hắn cười lạnh lên tiếng: "Nếu anh không chết thì làm sao tôi có thể có tiếng nói trong nhà họ Bạch được đây? Người đời cũng chỉ biết đến một mình Bạch Vũ anh, chứ có biết gì đến cái tên Bạch Trú đâu?".
"Vì thế nếu hôm nay anh không chết thì tôi khó mà an lòng được".
Vừa nói xong thì trong ánh mắt của Bạch Trú lộ vẻ đằng đằng sát khí.
"Em chắc chắn có thể giết chết được anh sao?".
Bạch Vũ lạnh lùng lên tiếng hỏi lại.
Hắn ta tự nhận rằng mình vẫn kém hơn Thanh Huyền, nhưng lúc này tất cả những cao thủ của nhà họ Bạch đều đang ở bên cạnh hắn ta, còn cao thủ của nhà họ Thanh thì chỉ có một người. Hai người còn lại là người của những gia tộc khác, chẳng lẽ Bạch Trú cho rằng chỉ với một mình Thanh Huyền thì có thể giết chết được hắn ta sao?
"Có thể giết chết được anh hay không, không phải thử là sẽ biết được liền sao?".
Thanh Huyền cầm thanh kiếm, nét mặt gã lạnh lùng, dường như gã đã nắm chắc phần thắng.
"Thanh Huyền, người đời đều nói anh vô cùng mạnh, tôi thật sự muốn xem thử anh có thật sự mạnh hơn tôi không?", vẻ mặt Bạch Vũ lạnh như băng, hắn ta nhìn chằm chằm Thanh Huyền.
"Cao thủ nhà họ Bạch dàn trận!".
Theo tiếng quát của Bạch Vũ, ba cao thủ nhà họ Bạch nhanh chóng lấy vũ khí ra, bọn họ cẩn thận nhìn Bạch Trú và cao thủ nhà họ Thanh kia. Bọn họ cũng được xem là cùng hội cùng thuyền với Bạch Vũ, cho dù bây giờ có lựa chọn đứng về phía Thanh Huyền, thì khi người thừa kế của nhà họ Bạch là Bạch Vũ bị giết chết, thì bọn họ cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Vẻ mặt của cao thủ nhà họ Thanh trở nên kinh hãi, chuyện này gã ta không hề biết trước, vì thế lúc này thật sự không biết làm gì mới phải.
Hai người của những gia tộc khác cũng nhìn nhau, bọn họ quay sang khom người với Thanh Huyền và Bạch Vũ: "Hai vị, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi xin phép đi trước".
Nói xong thì hai người đó nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi hang động.
Bạch Vũ nhìn hai người đó, hắn ta cũng không ngăn cản.
Thanh Huyền lắc đầu một cái rồi lạnh lùng lên tiếng: "Đúng là hai tên ngu ngốc, đã đến lúc này rồi mà còn muốn chạy trốn, đường sống duy nhất chính là lựa chọn đứng về phía tôi!".
Vừa nói xong thì cả người Thanh Huyền nhanh chóng bay về phía hai người kia.
"Thanh Huyền, đối thủ của anh là tôi".
Bạch Vũ quát lớn, hắn ta đạp nhẹ chân một cái bước tới chắn đường Thanh Huyền.
Chỉ thấy Bạch Vũ vung tay áo một cái, một dòng điện màu vàng mang theo sấm chớp bắn ra khỏi tay áo hắn ta, một luồng năng lượng hủy diệt vô cùng khủng khiếp bắn thẳng về phía Thanh Huyền.
Dòng điện sáng kia dường như ngưng tụ thành chất rắn, sức mạnh như sấm sét thật sự vậy.
Đòn công kích này khiến cả cao thủ nhà họ Bạch hay và cao thủ nhà họ Thanh đều nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
"Lôi xà biến!".
Đây là một tuyệt chiêu của nhà họ Bạch.
Vẻ mặt của hai người chạy trốn đều lộ vẻ vui mừng, người có tên Thụ Đích Ảnh khi thấy Thanh Huyền đuổi theo thì trong lòng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nhưng bọn họ không ngờ Bạch Vũ của nhà họ Bạch cũng mạnh như thế.
"Bạch Vũ, anh cho rằng có thể cản tôi sao?".
Thanh Huyền rút thanh kiếm trong tay ra khỏi vỏ, một ánh sáng chói lóa nhanh chóng tỏa ra rồi chém thẳng về phía Lôi xà.
"Ầm!".
Sấm sét màu vàng nhanh chóng bị thanh kiếm chém thành những tia chớp, sau đó tiêu tan trên không trung, còn hướng đi của thanh kiếm lại không hề giảm, nhát kiếm lấy đà chém về phía Bạch Vũ.
"Sao lại có thể như thế?".
Sắc mặt của Bạch Vũ nhanh chóng thay đổi, hắn ta vung tay áo lên, một luồng ánh sáng khác lại bắn ra, nó chạm vào thanh kiếm rồi nhanh chóng đánh tan thanh kiếm ấy.
Đúng lúc này cơ thể của Thanh Huyền xuất hiện ở bên ngoài hang động, gã nhanh chóng chém tiếp.
"Phụt!".
"Phụt!".
Hai cái đầu văng lên trời, cao thủ nhà họ Bạch chứng kiến chuyện này đều trở nên khiếp sợ.
Vẻ mặt của Bạch Trú lúc này tràn đầy nụ cười, thực lực của Thanh Huyền quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn, hôm nay Bạch Vũ chắc chắn phải chết, sau này người thừa kế của nhà họ Bạch chắc chắn phải là Bạch Trú hắn rồi.
Lúc hai cái đầu vẫn còn chưa rơi xuống đất thì bóng người Thanh Huyền đã xuất hiện cách Bạch Vũ mấy trăm mét, gã cầm chặt thanh kiếm rồi nhìn thẳng về phía Bạch Vũ, gã lạnh lùng lên tiếng:
"Bây giờ tới phiên anh!".
Bạch Vũ hít sâu, hắn ta hỏi lại: "Tôi không biết Bạch Trú đã cho anh điều kiện gì mà có thể khiến anh ra tay thế?".
"Ha ha!".
Bạch Trú cười khẽ, hắn chậm rãi lên tiếng: "Bạch Vũ, cái gì anh cũng mạnh hơn tôi, nhưng đáng tiếc là anh không biết kết bạn".
"Bạn sao? Cậu xứng à?".
Thanh Huyền quay liếc nhìn Bạch Trú, ánh mắt gã hiện lên vẻ kinh thường: "Thanh niên của nhà họ Bạch mà tôi vừa mắt cũng chỉ có Bạch Vũ mà thôi. Chỉ khi Bạch Vũ chết thì cái tên vô dụng cậu mới có thể trở thành người đứng đầu, như thế thì sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến địa vị của nhà họ Thanh được nữa".
"Đã nhiều năm rồi, thế trận trong bí cảnh nên thay đổi rồi".
Vẻ mặt Bạch Trú xuất hiện vẻ khó tin, hắn không ngờ Thanh Huyền lại đang lợi dụng mình.
"Không lẽ anh cho rằng chỉ với một mình nhà họ Thanh các anh mà có thể gây kinh động đến địa vị của tứ đại hoàng tộc sao?", Bạch Vũ nhíu mày. Hắn ta cho rằng nhà họ Thanh muốn tiến thêm một bước, bước vào hàng ngũ Hoàng tộc. Mặc dù thế hệ cũ nhà họ Thanh có Thanh Trích Tiên, thế hệ trẻ có Thanh Huyền. Nhưng chuyện nội bộ trong bốn Hoàng tộc vô cùng thâm sâu, không phải chỉ dựa vào một hai người là có thể lật đổ được.
"Hoàng tộc sao?".
Vẻ mặt Thanh Huyền lạnh lùng, nhưng qua giọng nói thì có thể nhận ra được vẻ vô cùng khinh thường: "Tôi nói rồi, tài nguyên trong bí cảnh Côn Luân này cũng chỉ có như thế, tám Vương tộc và bốn Hoàng tộc lại có quá nhiều người, chỉ cần một mình nhà họ Thanh tôi trông coi hang động này là đủ rồi!".
"Sao anh lại dám nói ra những lời này?".
Bạch Vũ nhìn Thanh Huyền giống như đang nhìn một người điên vậy, hắn ta sinh ra ở Vương tộc, nên đương nhiên biết rõ nội tình trong Hoàng tộc và Vương tộc thâm sâu thế nào.
Vậy mà bây giờ nhà họ Thanh lại đang âm mưu ra tay với Vương tộc và Hoàng tộc.
‘Không được, hôm nay mình phải thoát ra ngoài để báo tin tức này’.
Trong lòng Bạch Vũ nghĩ như thế, thế nhưng ngoài miệng lại quát to.
"Thanh Huyền, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng, Bạch Vũ tôi là một người không có bản lĩnh sao?".
Đòn công kích vừa rồi của hắn ta mặc dù không phát huy hết sức lực, thế nhưng với thực lực của hắn ta thì cao thủ tiến nửa bước vào Tiên Cảnh cơ bản là không thể tiếp nổi. Chỉ với một cú đấm đã có thể bị thương nặng đến mức phải bỏ mạng, thế nhưng không ngờ đòn đánh của Thanh Huyền lại mạnh hơn hắn ta.
"Hôm nay tôi đã mở rộng tầm mắt, khả năng thiên bẩm của anh đúng là lợi hại!".
Bạch Vũ nói xong thì đồng thời tay áo bắt đầu động đậy, hai con bọ cạp điện bằng vàng nhanh chóng bắn ra.
Con bọ cạp nhảy nhót trên không trung rồi nhanh chóng chiếu sáng một nửa hang động.
Lần này Bạch Vũ đã hoàn toàn phát huy hết sức mạnh của mình, sức mạnh đáng sợ kia cho dù thần tiên gặp cũng phải cẩn thận.
"Hừ!".
Thanh Huyền hừ lạnh.
"Trò vặt thôi!".
Cơ thể gã khẽ đi về phía trước, gã giơ thanh kiếm lên.
"Keng!".
Thanh kiếm của Thanh Huyền nhanh chóng chạm vào đỉnh đầu của con bọ cạp điện kia, con bọ cạp điện nhanh chóng hóa thành những tia chớp màu vàng rồi bắn ra tứ phía.
Ầm!
Trong hang động dường như phát ra một trận động đất vô cùng kinh khủng, toàn bộ hang động chuyển động mãnh liệt, sóng xung kích nhanh chóng bùng lên một cách dữ dội rồi bắn ra tứ phía.
"Phụt!".
Cao thủ nhà họ Bạch và cao thủ nhà họ Thanh đều bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài, trong miệng bắn ra máu tươi.
Chỉ có mỗi Bạch Trú vẫn đứng yên tại chổ, thế nhưng khóe miệng hắn cũng rỉ máu.