Bây giờ không bắt được Lâm Ẩn chưa tính, còn mất đi một đại tướng.
Ngay cả nhị trưởng lão cũng cố ý gọi điện thoại đến hỏi chuyện này, khiến Lâm Huyền Đồ cảm thấy rất mất mặt.
“Ặc…”, thanh niên mặc vest tỏ vẻ xấu hổ: “Nghe nói cậu chín thua đàn em của Lâm Ẩn, dưới cơn tức giận đã ra ngoài bế quan tu luyện, quyết định khi nào tu luyện xong mới rời núi khiêu chiến với Lâm Ẩn…”.
“Chú bảy cũng biết tính tình cậu chín là vậy mà, si mê võ đạo, không thể chịu được sỉ nhục”, thanh niên mặc vest nói.
“Thứ khó nên người, không có tiền đồ!”, Lâm Huyền Đồ hừ lạnh một tiếng: “Đây là chiêu khích tướng của Lâm Ẩn, khiến cho nó phục tùng”.
“Bỏ đi, với dáng vẻ này của Thanh Diệp cũng không thể trông chờ nó có thể làm được chuyện lớn gì”, Lâm Huyền Đồ lạnh lùng nói.
“Nhưng Tần Hằng Nguyệt đi theo bên cạnh Thanh Diệp kia vì sao không ngăn cản? Vì sao không ra tay bắt Lâm Ẩn?”.
“Có phải ông già kia có suy nghĩ khác, muốn lấy lòng hai bên không?”.
Lâm Huyền Đồ càng nói càng tức giận, trong mắt loé lên sự tàn nhẫn.
Ông ta đã nhận được tin tức về chuyện Lâm Thanh Diệp đến tỉnh Đông Hải chạm trán với Lâm Ẩn rồi.
Kết quả chuyện này thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
Hơn nữa đàn em của Lâm Ẩn có thể đánh bại Lâm Thanh Diệp cũng làm Lâm Huyền Đồ phải kinh ngạc.
Ông ta hiểu rất rõ năng lực của Lâm Thanh Diệp, thuộc tầm trên trung bình trong bảng Địa, còn tu luyện con đường võ thuật chính thống của nhà họ Lâm, cao thủ bình thường hoàn toàn không đấu lại được.
Nghe nói đối thủ còn chỉ là một ông già ở hạng dưới trong bảng Địa, sức khoẻ đang yếu dần?
Chỉ vì nghe Lâm Ẩn truyền dạy mấy chiêu đã trở mình đánh bại Lâm Thanh Diệp?
Nói thật, lúc vừa mới nghe tin này, Lâm Huyền Đồ cũng không dám tin.
Nghĩ kỹ lại chỉ cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Lâm Ẩn kia vừa xuất hiện đã có năng lực xoay chuyển càn khôn rồi.
E rằng trình độ võ thuật của thằng nhóc này đã đến cấp bậc khó mà đoán được, thậm chí còn không thua gì Lâm Huyền Đồ ông ta.
“Trước đó cháu nói chuyện với Tần Hằng Nguyệt, ông già kia giải thích thế nào?”, Lâm Huyền Đồ đổi chủ đề hỏi.
Thái độ của Tần Hằng Nguyệt thật sự quá mờ ám, vừa không ngăn cản Lâm Thanh Diệp rời đi còn không ra tay bắt Lâm Ẩn, đây là muốn làm gì?
Đang thể hiện ý tốt với Lâm Ẩn sao?
Trên trán thanh niên mặc vest đổ đầy mồ hôi, căng thẳng nói: “Chú bảy, bên trưởng lão Tần giải thích là ông ta chỉ nghe theo lệnh của cụ bà thôi”.
“Ông ta không nói gì khác nữa sao?”, Lâm Huyền Đồ lạnh lùng hỏi.
“Không có, trưởng lão Tần chỉ nói tất cả hành động của mình đều theo lệnh của cụ bà”, thanh niên mặc vest căng thẳng đáp.
“Ha hả, ông già này ỷ vào sự tin tưởng của cụ bà thật sự là muốn làm gì thì làm!”, Lâm Huyền Đồ lạnh lùng nói: “Không giải thích gì, còn lấy cụ bà ra doạ tôi”.
“Xem ra ông ta không xem quyền uy của tôi và nhị trưởng lão ra gì cả. Dung túng cho Lâm Ẩn kiêu ngạo như thế, ông ta muốn Lâm Ẩn mang ơn mình đúng không?”.
Rõ ràng Lâm Huyền Đồ đang tức giận, còn cười lạnh một tiếng.
Lâm Huyền Đồ tức giận, đồng thời trong mắt còn loé lên ánh sáng lạnh như băng.
Hành động của Tần Hằng Nguyệt thật sự khiến người ta tức giận, nhưng không phải không để lộ tin tức quan trọng.
Bản thân Lâm Ẩn thật sự có thủ đoạn không tầm thường.
Nếu không, với kinh nghiệm già dặn của Tần Hằng Nguyệt, tuyệt đối sẽ không nhường Lâm Ẩn, làm ra chuyện đắc tội đến nhị trưởng lão.
Nặng hay nhẹ, Tần Hằng Nguyệt vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Đúng như câu, chuyện lạ ắt có điều mờ ám.
“Chú bảy, dù sao trưởng lão Tần cũng là người cụ bà phái ra, không đứng về phía chúng ta cũng không có gì phải nói. Bây giờ nên giải quyết Lâm Ẩn thế nào mới là chuyện quan trọng”, thanh niên mặc vest nói: “Nhị trưởng lão lại hơi mất kiên nhẫn, bảo chúng ta nhanh chóng giành lấy thành Thiên Long, muốn Lâm Ẩn không còn chỗ dựa, trở về nhà họ Lâm với hai bàn tay trắng.
“Không sai, cho dù nói thế này, việc quan trọng là xử lý tất cả thế lực của Lâm Ẩn. Một con hổ có hung ác đến mức nào, nhổ hết răng nanh thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa”, Lâm Huyền Đồ nặng nề nói.
“Bên phía Ninh Khuyết ở thành Thiên Long thế nào?”, Lâm Huyền Đồ lạnh lùng hỏi: “Có điều tra rõ ràng hành động hằng ngày của ông ta chưa? Khi nào có thể ra tay?”.
“Chú bảy, đã điều tra rõ ràng rồi. Chúng ta đã hoàn toàn hiểu rõ phạm vi hoạt động của Ninh Khuyết, có thể ra tay với ông ta bất cứ lúc nào. Nhưng hai cao thủ Lâm Ẩn để lại thủ đô trước đó vẫn luôn ở bên cạnh Ninh Khuyết, chỉ sợ không dễ bắt ông ta”, thanh niên mặc vest nghiêm mặt nói.
“Hai người Lâm Ẩn giữ lại thủ đô đúng thật là có chút bản lĩnh. Nhưng cũng chỉ là bại tướng dưới tay mà thôi, không cần quá lo lắng”, Lâm Huyền Đồ hờ hững nói: “Đã không thể đợi thêm nữa rồi, lập tức ra tay, bây giờ đi tìm Ninh Khuyết kia, cho ông ta tối hậu thư”.
“Nếu đợi Lâm Ẩn trở về thủ đô thì không biết sẽ xảy ra biến số gì nữa. Trước khi Lâm Ẩn về thủ đô, phải nhanh chóng giành lấy thành Thiên Long, chúng ta phải bắt được át chủ bài của cậu ta, Lâm Ẩn cũng không còn cách nào xoay chuyển tình thế nữa”.
Lâm Huyền Đồ quả quyết nói.
Thái độ mạnh mẽ ép Lâm Thanh Diệp đi, khiến Tần Hằng Nguyệt thoả hiệp của Lâm Ẩn khiến Lâm Huyền Đồ cảm thấy hơi bất an.
Đứa cháu nhà họ Lâm lưu lạc bên ngoài này hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài, là một kẻ khó giải quyết.
“Chú bảy, có thể hành động bất cứ lúc nào, chỉ đợi một câu của chú thôi”, thanh niên mặc vest nghiêm mặt nói.
Lâm Huyền Đồ gật đầu, uy nghiêm nói: “Bây giờ phải đi tìm Ninh Khuyết, tạo áp lực cho ông ta!”.
…
Hai mươi phút trôi qua.
Thành Thiên Long, núi Trường Thanh.
Toà nhà làm việc tập đoàn Lâm thị, trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc.
Ninh Khuyết sắc mặt nặng nề ngồi trước bàn làm việc, đang xử lý một phần tài liệu.
Chuyện Lâm Ẩn giao cho ông ấy là dốc hết sức xử lý chuyện thành Thiên Long.
Ông ấy cũng biết những biến cố ở thủ đô trong khoảng thời gian này, nhưng lại không dám làm bậy.
Ngay cả Vu Tắc Thành cũng dọn đến tập đoàn Lâm thị làm việc, tạm thời không quan tâm đến việc làm ăn ở những nơi khác.
Dù sao đối mặt với đám người Lâm Huyền Đồ khí thế to lớn, dưới tình huống sếp Lâm không ở thủ đô, bọn họ chỉ có thể tập trung lực lượng mới có thể trông coi cơ nghiệp thành Thiên Long cuối cùng của sếp Lâm.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Sau đó, Long Dương sắc mặt nôn nóng, hơi căng thẳng đi vào.
“Tổng giám đốc Ninh, Lâm Huyền Đồ dẫn người đến núi Trường Thanh”, Long Dương nặng nề nói: “Vẫn chưa liên lạc được với sếp Lâm sao?”.
Ninh Khuyết nhíu mày nói: “Vẫn chưa liên lạc được với sếp Lâm. Cậu Long, cậu nói Lâm Huyền Đồ dẫn người đến đây à, ông ta muốn ép tôi giao thành Thiên Long ra ư?”.
“Có lẽ là vậy, lần trước chúng ta từ chối kế hoạch nhập hội của Lâm Huyền Đồ, bây giờ đoán chừng ông ta rất tức giận, muốn chơi trò ngang ngược rồi”, Long Dương nặng nề nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Khuyết cũng trở nên nặng nề.
“Cậu Long, phiền cậu đi mời ông Hoàng Thanh Sam, cậu Diệp, và anh Vu cùng đến đây bàn bạc nên đối phó với kẻ thù thế nào”, Ninh Khuyết nghiêm mặt nói.