Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 247: Chương 247: Tổng giám đốc Đường




"Cậu Từ, cậu có mặt mũi quá đi mất, chúng tôi theo cậu ăn bữa cơm này cũng thấy thơm lây nữa là." Chu Phương chớp cơ hội nịnh nọt, trên mặt toàn là vẻ o bế.

"Đúng vậy đấy, tổng giám đốc Đường của khách sạn Trung Thiên đã chỉ đích danh tặng quà, không hổ là cậu Từ, ra ngoài thì đến tổng giám đốc Đường cũng phải đến bợ đỡ!" Một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi bắt đầu nịnh nọt.

"Đúng vậy, ai cũng biết khách sạn Trung Thiên được nhà họ Tề chống lưng, giám đốc của khách sạn này đều khá kiêu căng, dù là người có thân phận hơn đến dùng bữa cũng không có chuyện chủ động ra nịnh bợ như vậy đâu. Nhớ lúc trước, người đứng đầu trong cục chúng tôi đến khách sạn Trung Thiên ăn cơm, ngay cả giám đốc khu cơm Tàu này cũng chẳng có phản ứng gì. Đúng là chỉ có cậu Từ là oách thôi, ngay cả tổng giám đốc Đường cũng phái người tặng rượu ngon đến đây!" Một người đàn ông trung niên mặc vest ra sức tung hô.

Đẳng cấp của khách sạn Trung Thiên là thứ mọi người đều biết, phải biết rằng khách sạn Trung Thiên thôi đã có đủ từ KTV, mát xa, quán lẩu, khu cơm Tàu, khu cơm Tây, sân bóng đá, rạp chiếu phim. Các thể loại giải trí gì cũng đều có một giám đốc đứng ra phụ trách.

Mà tổng giám đốc khách sạn Trung Thiên - Đường Hôi, tuyệt đối là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, một tay che trời ở khu Trung Thiên này.

Đường Hôi là người tài đắc lực dưới tay Vu Tắc Thành, trong giới màu xám được xưng là Hôi Hùng*, Hùng Gia.

*Hôi Hùng: Gấu xám

"Ha ha, mọi người quá khen rồi, tổng giám đốc Đường là bạn của tôi, đều là bạn bè nể tình nhau hết." Từ Hà lộ vẻ đắc ý mà nói.

Tuy anh ta cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong lòng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Thế lực và sức mạnh của Đường Hôi ở thủ đô mạnh hơn nhiều lắm so với con cháu ở nhánh lẻ nhà họ Từ như anh ta.

Lúc trước Từ Hà thấy Đường Hôi còn phải cung kính gọi một tiếng Hùng Gia nữa là!

Nhưng Hùng Gia lại chủ động phái người đến tặng rượu ngon nể mặt anh ta, thì cũng không phải chuyện gì bất khả thi.

Từ Hà lộ vẻ đắc ý, trong lòng thấy tự hào vô cùng, dù sao mình cũng đường đường là người của nhà họ Từ ở thủ đô, nói không chừng Hôi Hùng đang muốn kéo quan hệ với nhà họ Từ, vì thế muốn nhờ cậy vào mình.

"Đúng là cậu Từ đáng gờm mà, bạn bè bên cạnh đều là nhân vật có tiếng. Hùng Gia tiếng tăm lừng lẫy lắm đấy, bình thường tôi không hay ra vào khu Trung Thiên nhưng cũng đã nghe qua tên tuổi." Chu Phương nói với giọng nịnh nọt, không ngừng thổi phồng lên.

Theo lời phóng đại của đám người xung quanh, nét mặt Từ Hà càng thêm đắc ý, cảm thấy mình vô cùng oai phong.

Hơn nữa hai bình rượu ngon này đưa tới đúng lúc quá, vừa khéo đang lúc nói chuyện với tên họ Lâm kia, lần này đã có thể để tên nhà quê tỉnh lẻ kia chứng kiến được thực lực của mình."

Nhìn cảnh này, Lâm Ẩn lắc đầu, chỉ cười không nói, tất nhiên anh biết rõ đó là do Vu Tắc Thành sai người đưa rượu tới, dù sao đây cũng là khách sạn của Vu Tắc Thành, muốn biết mình ngồi ở trong phòng nào cũng dễ thôi.

Giám đốc đưa rượu đến đã nói rất rõ, là tặng cho cậu Ẩn. Chẳng hiểu nổi tại sao lại bị đám người kia nghe thành tặng cho Từ Hà, lại còn tung hô lên nữa?

Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao tên tuổi của nhà họ Từ đang ở đấy, người ngồi đây tuy đều là nhân vật có chút thân phận, nhưng vẫn thua xa với một trong năm thế gia hàng đầu Long Quốc là nhà họ Từ, đó là một sự tồn tại cao xa không thể với đến.

"Được rồi, được rồi, mọi người, nếu tổng giám đốc Đường đã nể mặt đưa đến hai bình Romanee Conti thì khui đi, mọi người cùng uống một ly nào." Từ Hà khoát tay, nói rất khí phách.

Nói xong Từ Hà còn ra vẻ bỡn cợt đưa mắt sang Lâm Ẩn, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Cậu đi khui rượu đi, sau đó rót cho mọi người ở đây một ly, nghe chưa?"

"Nể mặt Kỳ Mạt, tôi không so đo với người thiển cận như cậu." Từ Hà giả vờ hào phóng mà nói: "Cô Kỳ Mạt, chẳng phải cô muốn tấn công ra thị trường đá quý ở thủ đô sao? Chuyện này dễ lắm, tôi nói một câu là được. Bây giờ cô bảo tên Lâm Ẩn kia đi mời rượu một vòng đi."

"Kỳ Mạt, cậu Từ đã cho em một cơ hội rồi đấy, em mau nắm lấy mà quý trọng đi, đừng vì tên rác rưởi phiền toái nào đó mà liên lụy bản thân. Nào, mau mau bảo cậu ta rót rượu bồi tội đi." Từ Hà vừa nói xong, Chu Phương đã lập tức lên tiếng phụ họa.

"Cậu ta vốn là một trợ lý, đây là bổn phận của cậu ta thôi. Lẽ nào rót rượu cho cậu Từ mà còn cảm thấy ấm ức? Đó đã là nể mặt cậu lắm rồi đấy!"

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt khá khó coi, cô không tỏ thái độ gì, mặc dù chuyện này liên quan đến lợi ích của tập đoàn, nhưng cô cũng không muốn ép buộc Lâm Ẩn.

Nhìn dáng vẻ không hề bị lay động của Lâm Ẩn, vẻ mặt Từ Hà sa sầm lại, anh ta trầm giọng nói: "Tôi đã cho cậu cơ hội, đừng có mà không biết điều."

"Các em làm sao thế? Đừng có chọc giận cậu Từ chứ, chuyện này đâu đến mức ấy chứ." Chu Phương nói thêm bào, quay sang chỉ trò Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn: "Các em đừng thấy cậu Từ dễ tính mà nghĩ cậu ấy sẽ tha cho, bạn bè của cậu Từ đang ngồi ở đây cũng chẳng ưa bộ dạng của mấy đứa, có ai ngồi đây mà không phải là nhân vật có máu mặt đâu?"

Chu Phương càng nói càng quá đáng, hoàn toàn không suy nghĩ gì đến cảm nhận của Trương Kỳ Mạt.

Trong mắt bà ta, dựa vào thân phận cùng địa vị của Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn, tất nhiên cũng muốn bợ đỡ Từ Hà như cách bà ta đang làm, nếu không như thế thì đã thể hiện một mặt kém cỏi trên thương trường rồi.

"Ồ, lần này chẳng những điếc mà còn câm nữa?" Từ Hà cười lạnh, nhìn Lâm Ẩn với vẻ rất không vừa ý, sau đó hờ hững vỗ tay cái bốp, bảo một tên chó săn bên cạnh khui rượu ra.

Từ Hà chậm rãi giơ ly đế cao lên, anh ta khẽ híp mắt thưởng thức một ngụm rượu, sau đó chậm rãi nói: "Rượu này ngon thật đấy, đáng tiếc mấy người không có phúc hưởng rồi."

"Có vài người đã nể mặt rồi mà chẳng thèm nhận, cậu Thiếu muốn cho cậu ta uống rượu ngon mà lại còn giả vờ giả vịt ở đấy, dựa vào mỗi cậu ta thì e là cả đời này cũng không nếm được loại rượu đẳng cấp này đâu." Một tên thanh niên trẻ tuổi không nể nang gì mà mỉa mai Lâm Ẩn.

Cốc cốc.

Ngay lúc này, phía cửa truyền đến tiếng gõ, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen, khuôn mặt nghiêm túc, vóc người cao to đang bước vào.

"Tổng giám đốc Đường!"

"Chào tổng giám đốc Đường! Sao ông lại tự mình đến đây?"

Người đàn ông trung niên vừa vào cửa, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.