Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 570: Chương 570: Trận chiến đẫm máu




Trên trán Thạch Thái ướt đẫm mồ hôi: “Anh Ẩn, tôi đã thông báo cho tất cả đàn em rồi, chỉ cần có bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật sẽ lập tức nghiêm cấm”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, hờ hững nói: “Trên thế giới có rất nhiều cách kiếm tiền, đừng cố làm quá mức. Ông chỉ cần giữ quyền khống chế trong giới là được rồi”.

“Tôi hiểu, xin nghe theo ý của anh”, Thạch Thái gật đầu cung kính nói.

Lâm Ẩn chỉ nói đến đó mà thôi.

Nhưng Thạch Thái cũng đã hiểu rồi.

Từ sau khi trở về thủ đô, Lâm Ẩn đã nâng đỡ đại ca Vu trở thành ông trùm số một số hai của thủ đô, nghiêm cấm tất cả các chuyện làm ăn vi phạm pháp luật, chẳng những mình không làm, còn không cho người khác làm.

Vu Tắc Thành vì nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh chết này của Lâm Ẩn nên còn có một biệt danh, tên hiệu vang dội là bộ trưởng vũ an của thế giới ngầm nữa.

“Được rồi, lui xuống đi. Cháu gái tôi sẽ đi học ở trường Thanh Đằng bên này, nếu tôi không rảnh thì ông nhớ để ý một chút”, Lâm Ẩn nghiêm túc nói.

“Anh Lâm cứ yên tâm”, Thạch Thái đáp lời.

Dặn dò tất cả mọi chuyện xong, Lâm Ẩn rời khỏi trường học Thanh Đằng.

Hades đã đợi ở bãi đỗ xe trước cổng trường từ trước.

Lâm Ẩn ngồi lên xe, Hades khởi động xe quay đầu chạy trên đường lớn phồn hoa.

Reng reng.

Lâm Ẩn còn chưa ngồi được bao lâu thì điện thoại mã hoá chợt reo lên.

Là Diệp Hắc gọi điện.

Anh lập tức nghe máy.

Anh còn đang định gọi điện thoại cho Diệp Hắc hỏi tình huống của bọn họ bên kia đây.

“Phủ quân, tin tức không sai. Thật sự có hai hộ pháp cấp cao của đạo Thiên Cơ”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nặng nề của Diệp Hắc.

“Địa chỉ là ở khu Đế Giang, trong một toà nhà thương mại bỏ hoang bên cạnh Đế Giang, bọn họ trốn ở đây. Thuộc hạ và ông Hoàng đang theo dõi mấy người Phù Tang này ạ”, Diệp Hắc chậm rãi nói.

“Trên đường số 3 ven sông khu Đế Giang à?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Được, tiếp tục theo dõi đi, bây giờ tôi qua ngay”.

“Không biết đám người Phù Tang này đang vận chuyển cái gì nữa, cứ đi qua đi lại giữa mấy toà nhà bỏ hoang. Xem ra bọn họ sắp xếp đồ đạc xong sẽ chuẩn bị thay đổi địa điểm”, Diệp Hắc nghiêm túc nói.

“Thuộc hạ lo một khi đám người Phù Tang này rời khỏi mấy toà nhà bỏ hoang này, chúng ta đuổi theo sẽ rất dễ bại lộ. Cho nên… Muốn xin chỉ thị của ngài, có nên ra tay trước không”.

“Nếu bọn họ chuẩn bị đi thì các anh ra tay trước đi. Nửa tiếng sau tôi sẽ đến nơi”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.

“Vâng!”.

Cúp máy xong, Lâm Ẩn lạnh lùng ra lệnh: “Hades, lái xe đến khu Đế Giang, đường số 3 ven sông”.

Sau đó, anh chậm rãi nhắm mắt lại, dựa lên ghế xe nghỉ ngơi.



Khu Đế Giang về đêm, ánh trăng chiếu rọi, nước sông cuồn cuộn chảy xiết.

Bên bờ sông có mấy toà nhà cao tầng bỏ hoang, gần đó còn có mấy bãi rác lớn.

Trên sân thượng của một toà nhà cũ nát cao ba mươi mấy tầng.

Gió nhẹ thổi qua, ánh trăng chiếu xuống, có mấy bóng dáng mặc áo khoác đen tư thế oai hùng đứng trên mái nhà, tình cảnh nhìn qua rất là lạnh lẽo.

Sau khi gọi điện thoại cho Lâm Ẩn xong, Diệp Hắc cất điện thoại mã hoá đi, lấy một cái bao tay loé lên ánh sáng bạc từ trong túi ra.

Cùng lúc đó, năm sáu người đàn ông áo đen đứng hai bên Diệp Hắc cũng rất ăn ý lấy một cái bao tay từ trong túi, chậm rãi đeo lên tay.

Dưới hoàn cảnh tối đen, ánh sáng chiếu rọi từ bao tay của bọn họ mang theo sát khí nồng đậm.

“Cái này…”.

Hoàng Thanh Sam đứng bên cạnh thấy thế thì không khỏi ngạc nhiên kêu lên.

Ông ấy từng thấy hình ảnh này, đây thật sự là ác mộng của ông ấy.

Lúc trước đấu với thế lực sau lưng nhà họ Văn, đối phương có mười mấy cao thủ mặc đồ đen, ai cũng đeo bao tay chỉ bạc như thế.

Loại bao tay làm từ chất liệu đặc biệt này có thể bóp gãy cả dao kiếm, tiện tay lướt qua có thể khiến người ta máu văng tung toé, thịt xương tách rời.

Kinh khủng nhất là ngay cả đạn bắn tỉa cũng không xuyên qua được cái bao tay này, vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.

“Cậu Diệp Hắc, đây là vũ khí đặc biệt của tổ chức cậu sao? Cuối cùng cậu có quen những người ra tay với nhà họ Văn không?”, Hoàng Thanh Sam vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Diệp Hắc thoáng ngơ ngẩn rồi đáp: “Ông Hoàng, đây là bản lĩnh đặc biệt của chúng tôi. Nhưng tôi đã rời khỏi tổ chức mấy năm, tổ chức của tôi cũng thay đổi rồi”.

“Chắc chắn tôi có quen những người ông nói, có lẽ còn từng thân thiết… Nhưng mà, bọn họ đã phản bội cậu Lâm…”, Diệp Hắc lạnh lùng nói, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Những lời này khiến đồng tử Hoàng Thanh Sam hơi co lại, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Lượng tin tức trong lời nói của Diệp Hắc thật sự quá nhiều…

“Được rồi ông Hoàng. Khi nãy cậu Lâm gọi điện thoại đến bảo chúng ta xem tình hình mà hành động”, Diệp Hắc thay đổi chủ đề: “Dường như đám người Phù Tang kia muốn xử lý hàng hoá của bọn họ rồi rời khỏi toà nhà. Chuẩn bị ra tay thôi”.

“Ừm”, Hoàng Thanh Sam gật đầu đồng ý, nhìn về phía toà nhà ở xa xa, trong đôi mắt già nua cũng loé lên ánh sáng lạnh lẽo.

Từ trong tầm nhìn ở chỗ cao của Diệp Hắc, có thể nhìn thấy một toà nhà cũ nát thấp bé cách đó mấy chục mét có ngọn đèn sáng lên, một đám bóng đen đang hoạt động bên trong đó.

Soạt!

Chỉ trong nháy mắt này, Diệp Hắc tiến lên một bước tung người lên, cả người nhảy xuống từ trên mái nhà.

Mấy tinh anh của Hắc Long Vệ cũng thả người nhảy xuống theo sát phía sau.

Hoàng Thanh Sam cũng không chút do dự nhảy xuống từ chỗ cao cả trăm mét.

Bóng dáng của bọn họ như gió mạnh thổi qua trong trời đêm, vượt qua khoảng cách mấy chục mét đáp xuống toà nhà ở đối diện.

Ầm! Ầm!

Ngay sau đó là mấy âm thanh nặng nề vang lên, khiến cả toà nhà đổ nát đều chấn động, bị đánh thủng mấy cái lỗ lớn.

“Tình hình gì vậy? Ai đấy?”.

“Xí xô xí xào…”.

Trong toà nhà có chiếu đèn lập tức vang lên giọng nói nghi ngờ, một đám người đang vận chuyển két sắt vội vàng nói tiếng Phù Tang.

Diệp Hắc dẫn người thô bạo đấm vỡ vách tường dày nặng, nhanh nhẹn xông về phía đám người Phù Tang.

“A!”.

“Ôi!”.

Nhanh như chớp, mấy người Phù Tang lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Máu tươi văng tung toé khắp nơi.

Chỉ cần là người Phù Tang nào đụng phải Diệp Hắc, đấu chính diện với hắn thì đều thịt xương tách rời, máu văng tung toé, hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.

“Thông báo với hai thủ lĩnh là có người Long Quốc tấn công!”.

Lúc này, một gã người Phù Tang kêu to, đột nhiên bấm vang điều khiển từ xa bằng kim loại trong tay.

Ầm ầm ầm ầm!

Toà nhà đổ nát chợt bắt đầu chấn động, rõ ràng ở đây có giấu bom.

Sau mấy trận nổ lớn, mấy người Diệp Hắc tránh né liên tục lùi mấy bước.

Chỉ trong nháy mắt này.

Mấy tên võ sĩ Phù Tang mặc đồ đen cầm dao bén xông ra từ trong hành lang dài.

“Người Long Quốc từ đâu tới? Còn dám ra tay với chúng tôi?”.

Tên cầm đầu đeo mặt nạ dữ tợn lạnh lùng chất vấn mấy người Diệp Hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.