“Tên vô dụng Lâm Ẩn kia thế mà dám hung dữ với chúng ta, không dạy dỗ cậu ta cho biết mặt thì chắc sẽ tưởng ông đây là bùn nhão mất.” Tôn Hằng hung hăng nói, tức đến mức trán nổi gân xanh.
Hắn đường đường là cậu cả nhà họ Tôn, nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đứng đầu của thành phố Thanh Vân, trong tầng lớp giàu có của thành phố Thanh Vân, ai gặp hắn mà không cần khiêm nhường chứ.
Thế mà một tên ở rể vô dụng như Lâm Ẩn lại dám ỷ vào Trương Kỳ Mạt với cái chức vị giám đốc nhỏ nhoi kia để ra oai trước mặt mình, mẹ nó đúng là không biết sống chết!
“Trương Điền Hải làm việc kiểu gì vậy? Chẳng lẽ Lâm Ẩn thật sự tìm lại được Vua Thế Giới rồi?” Đầu lông mày của Trương Tử Ngưng khẽ cau lại, sắc mặt tái mét, đồ phế vật Lâm Ẩn này còn dám khiến cho cô ta phải xuống nước, đúng là càng nghĩ càng bực!
Nói xong, Trương Tử Ngưng rút điện thoại ra bấm số gọi đi, là gọi cho Trương Điền Hải.
Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được...
“Trương Điền Hải cũng là một tên vô dụng mà, vào lúc quan trọng thế này lại không thấy người đâu, cũng không thấy cậu ta ở buổi triển lãm trang sức đá quý.” Trương Tử Ngưng nổi giận đùng đùng nói.
“Bỏ đi. Cho dù bọn họ tìm lại được Vua Thế Giới thì sao?” Tôn Hằng không thèm để ý nói: “Anh đã muốn làm mất mặt tên vô dụng kia và Trương Kỳ Mạt thì vẫn còn có rất nhiều cách!”
Hắn có tiền có thế, dù là vung tiền hay sai người hành sự, muốn đối phó với Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt quả thật đơn giản như giẫm chết con kiến vậy.
“Cũng đúng. Tìm lại được thì có sao, đến lúc đó em sẽ khiến cô ta mất hết mặt mũi.” Trương Tử Ngưng hung hăng nói: “Em không tin trang sức được thiết kế bởi trình độ vớ vẩn đó, lại có thể sánh ngang được với Ánh Sáng Vĩnh Hằng mà em chế tác?”
“Lần này, em muốn quang minh chính đại chà đạp lên tôn nghiêm của cô ta trên phương diện thiết kế trang sức, khiến cô ta cút khỏi tập đoàn Trương thị một cách ủ dột.” Trương Tử Ngưng tràn đầy tự tin nói.
…
Một bên khác, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đã vào trong hội trường, tìm được chỗ dành riêng cho khách quý rồi ngồi xuống.
Phía trước vài bàn khách quý có một bàn trưng bày cao lớn, bày biện đủ loại trang sức tinh xảo, còn treo một tấm biểu ngữ.
Gần đó có đủ loại nhân viên đi lại, phóng viên khắp nơi đã bắt đầu phỏng vấn và chụp ảnh.
“Lâm Ẩn, tuy vừa nãy anh nói rất hả hê, xả được một bụng ức chế, nhưng có phải hơi bị kích động quá rồi không, chỉ múa miệng cho hay thôi.” Trương Kỳ Mạt băn khoăn nói: “Tôn Hằng là con trai cả của nhà họ Tôn, còn là phó tổng giám đốc hành chính của công ty, anh làm vậy là đắc tội với hắn rồi, sau này sẽ có phiền phức...”
“Quan tâm nhiều thế làm gì, em mới là người phụ trách toàn đội thiết kế trang sức đá quý của tập đoàn, chủ tịch Ngô giao cho em chịu trách nhiệm toàn quyền. Người khác không có tư cách can thiệp vào mảng thiết kế trang sức này.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Trương Kỳ Mạt không nói gì, cô vốn không biết trong đầu Lâm Ẩn nghĩ thế nào, anh giống hệt một tên cứng đầu.
Lới nói ra thì hay lắm, còn mạnh miệng đến mức vợ chồng Trương Tử Ngưng không phản bác lại được, nhưng đầu óc sao lại cứng nhắc thế?
Chỉ dựa vào vị trí giám đốc của mình làm sao có thể đấu lại được vợ chồng Trương Tử Ngưng?
Sau lưng Trương Tử Ngưng là bác cả Trương Hồng Quân, một trong những người nắm thực quyền của nhà họ Trương. Tôn Hằng là người thừa kế thế gia hàng đầu thành phố Thanh Vân, còn thêm vị trí phó tổng giám đốc hành chính và quản trị của tập đoàn. Nhất là tài sản của dòng họ Tôn Hằng vốn không có liên quan đến tập đoàn trang sức Trương thị.
Sức mạnh của nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân lớn đến không thể tưởng tượng, một khi Tôn Hằng dùng đến thế lực của nhà họ Tôn, nhà mình làm sao mà chống lại được?
“Phải rồi, trong hộp là Vua Thế Giới thật à? Không phải là anh mạnh mồm với bọn họ chứ?” Trương Kỳ Mạt nghĩ đến gì đó, ánh mắt có chút chờ đợi hỏi.
Lâm Ẩn cười cười, mở hộp ngọc lưu ly thủy tinh ra cho Trương Kỳ Mạt xem.
“Ôi!” Trương Kỳ Mạt nhìn món trang sức quen thuộc, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc vui mừng, con ngươi xinh đẹp cũng bắt đầu phát sáng.
Kiểu vui sướng khi tìm lại được thứ đã đánh mất quả thật khó có ngôn từ nào diễn tả được.
Trương Kỳ Mạt bình tĩnh lại tâm tình, nghi ngờ hỏi: “Sao anh tìm lại được vậy?”
“Thật ra cũng khá tình cờ, vận may tốt nên tìm lại được. Chờ kết thúc buổi triển lãm trang sức, anh lại nói chi tiết hơn cho em.” Lâm Ẩn nói.
Trương Kỳ Mạt ra vẻ ngờ vực, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nói: “Không cần suy nghĩ chuyện khác đâu, em là vai chính của buổi triển lãm ngày hôm nay.”
“Ừm...” Trương Kỳ Mạt gật đầu.
Lần này cô cũng lười nghĩ xem Lâm Ẩn dùng cách gì, dù sao tìm lại được đồ đã mất là tốt rồi.
Quan trọng là hôm nay nên làm sao để tác phẩm tâm huyết của mình được tất cả mọi người tán thưởng.
Trong lúc hai người nói chuyện, khách quý được mời đến buổi triển lãm lần này cũng bắt đầu lục tục tiến vào.
Lâm Ẩn rời khỏi chỗ ngồi, đi ra sau sân khấu, tìm cô gái chủ trì buổi triển lãm lần này rồi đưa chiếc hộp thủy tinh ra.
Đến khi anh trở về chỗ ngồi, bàn khách quý đã đầy người, mỗi một vị trí đều đã được lấp kín.
“Hoan nghênh các vị khách mời đến tham gia buổi triển lãm đối ngoại của tập đoàn trang sức Trương thị, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu mang trang sức lên trưng bày.”
Lúc này, giọng nói trong trẻo vang lên từ loa phát thanh.
Một quý cô xinh đẹp mặc lễ phục màu đỏ sẫm, tay cầm micro đi lên bục sân khấu, sắc mặt tươi cười đối diện với khách quý dưới đài.
“Tôi là người chủ trì buổi triển lãm lần này, Tưởng Sương.” Tưởng Sương lộ ra nụ cười xán lạn, bình tĩnh thong dong nói: “Chắc hẳn các vị khách quý đã xem qua một loạt các tác phẩm trung bình mà tập đoàn chúng tôi trưng bày, tiếp theo đây, chúng tôi mang đến trang sức đá quý trọng điểm giá trị trên triệu tệ, tổng cộng mười món, đều là ý tưởng sáng tạo độc nhất của tập đoàn Trương thị.”
Nói xong, Tưởng Sương giơ tay lên ra hiệu, một hàng các cô gái xinh đẹp từ phía sau sân khấu đi ra, đứng thẳng mặt hướng về phía người xem. Bọn họ đều mặc sườn xám tinh tế quý phái, trong tay mỗi người bưng một chiếc hộp thủy tinh nho nhỏ tinh xảo, bên trong đựng từng món trang sức đá quý.
Món đồ bên trong chiếc hộp thủy tinh nhỏ đều khác nhau, nhưng không món nào là không dùng các loại nguyên liệu quý như Ngọc Thạch, Điền Ngọc, Đế Vương Lục Phỉ Thúy, Kim Cương...
Trong chốc lát, khắp hội trường rực lên ánh sáng đá quý sặc sỡ chói mắt.
Cùng lúc đó, màn hình lớn trên sân khấu cũng chia ra mười hình ảnh nhỏ, dùng ống kính đặc tả tinh tế chuẩn xác để bày ra hình dáng chi tiết từng món trang sức đá quý.
Con át chủ bài đến rồi, mấy ông già tóc bạc trên bàn chuyên gia đều đeo kính lúp lên, sắc mặt chăm chú bắt đầu quan sát.
Mà các phóng viên kia cũng giơ máy ảnh lên chụp liên tục tách tách tách.
“Không hổ là tập đoàn trang sức Trương thị có tuổi đời mấy chục năm, trang sức đá quý làm ra đúng là có chỗ hơn người.” Một chuyên gia đeo kính lão cảm thán.
Sau một tràng vỗ tay tán thưởng của khách quý ở đây.
Tưởng Sương tươi cười, nói: “Trong số này có hai tác phẩm là hạt nhân trọng điểm của tập đoàn chúng tôi lần này. Đây đều là những sản phẩm nổi trội, giá trị của chúng đều vượt quá triệu tệ, lần lượt là Ánh Sáng Vĩnh Hằng và Vua Thế Giới.”
“Ánh Sáng Vĩnh Hằng và Vua Thế Giới đều là dây chuyền kim cương, mỗi loại đều có phong cách riêng. Mời các vị khách quý, chuyên gia tiến lên xem xét và bỏ phiếu để quyết định món trang sức nào được yêu thích nhất trong buổi triển lãm trang sức lần này.”