Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 337: Chương 337: Trương Kỳ Mạt giận rồi




“Em nói cái gì? Lư Tĩnh, em có nhầm lẫn ở đâu không? Anh rể của em không phải là loại người đó”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt mà nói ở đầu dây bên kia.

Trương Kỳ Mạt cũng cảm thấy hơi kỳ quái, sao Lư Tĩnh vừa gọi đến đã nói xấu Lâm Ẩn kia chứ?

Cô rất hiểu tính cách của Lâm Ẩn, trước giờ anh vẫn luôn hiều hậu, sẽ không bao giờ có chuyện vượt quá giới hạn.

Chứ đừng nói đến việc bắt nạt một cô bé như Lư Tĩnh.

Trương Kỳ Mạt đã chính mắt nhìn thấy Lâm Ẩn còn khinh thường, chẳng buồn động đến những cậu ấm trong gia đình quyền quý ở thủ đô, anh sợ bị dơ tay. Thế thì sao anh có thể ức hiếp Lư Tĩnh được?

“Chị à, xem ra chị đã bị cái tên vô liêm sỉ đó lừa gạt mất rồi, chị không nhìn thấy hôm nay Lâm Ẩn tỏ ra vô liêm sỉ đến cỡ nào đâu!”, Lư Tĩnh luôn miệng châm dầu vào lửa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói kỹ càng cho chị nghe”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại.

“Hức hức!”, Lư Tĩnh vừa khóc lóc vừa nói: “Chị ơi, sau khi Lâm Ẩn đến quán bar Hồng Nhân Quán đã cậy nhờ vào mối quan hệ của chị, anh ta và Lý Phi – ông chủ phía sau màn của quán bar Hồng Nhân Quán đã cố ý làm khó em, làm em mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè”.

“Ông chủ Lý Phi à?”, Trương Kỳ Mạt cảm thấy mù tịt, cô vốn không quen biết gì với Lý Phi cả.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cảm thấy có lẽ là người quen của Lâm Ẩn ở thủ đô, dù gì sức mạnh và thế lực của Lâm Ẩn ở thủ đô lớn đến mức đáng sợ.

“Đúng vậy, là Lý Phi, chắc chắn hắn là bạn của chị chứ gì? Em thấy hắn nể mặt Lâm Ẩn lắm”, Lư Tĩnh nói: “Lâm Ẩn làm em mất mặt thì thôi đi, quan trọng nhất là anh ta còn làm cho chị mất mặt nữa!”.

“Chị Kỳ Mạt, chị không biết đâu, Lâm Ẩn còn thân thiết mờ ám ở ngay trước mặt em với một cô gái tự xưng họ Triệu, trông xinh đẹp lắm. Hơn nữa, người phụ nữ ấy còn bảo Lâm Ẩn là người đàn ông của cô ả!”, Lư Tĩnh ra vẻ căm phẫn: “Quá đáng hơn nữa là em chỉ nói chị họ mới là vợ của Lâm Ẩn thôi, người phụ nữ ấy đã tát em vài cái, nói em và chị đều là gái quê!”.

“Người phụ nữ nào? Có chuyện như thế này à? Còn đánh em nữa ư?”, Trương Kỳ Mạt thắc mắc, cô cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.

“Đúng vậy đó ạ! Chị Kỳ Mạt, chị không thể để cái tên Lâm Ẩn đó tiếp tục hống hách như vậy được, anh ta đúng là đồ coi trời bằng vung. Anh ta theo chị đến thủ đô làm việc mà vẫn còn dám dan díu với người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Trương Kỳ Mạt ngập ngừng, mặc dù cô đã không gặp Lư Tĩnh nhiều năm rồi, nhưng trong ấn tượng của cô, thành tích học tập của Lư Tĩnh vẫn luôn rất xuất sắc nên mới có thể thi đậu vào trường đại học lớn ở thủ đô, em họ của cô là một cô bé vừa giỏi giang vừa có đạo đức, trước giờ vẫn luôn kính trọng người chị họ như cô.

Chuyện mà Lư Tĩnh đã nói, chắc là có hiểu lầm gì đấy.

Nhưng mà Lư Tĩnh cũng không thể vu khống cho Lâm Ẩn có người phụ nữ họ Triệu nào đó ở bên ngoài được?

“Thế này đi, Lư Tĩnh, bây giờ chị đang làm việc ở công xưởng ở ngoại ô, không tiện nói chuyện. Đợi chừng nào chị về đến thủ đô thì em đến tìm chị rồi nói tiếp chuyện này”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại.

“Chị, chị nhất định phải trút giận giúp em đó, bắt gian Lâm Ẩn dan díu với người phụ ấy ở bên ngoài!”, Lư Tĩnh tỏ vẻ tủi thân, cô ta nói tiếp: “Chị ơi, em không cói nói dối câu nào hết, chị có thể đi tìm Lâm Ẩn để hỏi thắng bất kỳ lúc nào!”.

“Được rồi, em về trường lo học hành trước đi”, Trương Kỳ Mạt nhíu mày dặn dò cô ta rồi cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, vừa nghe đến chuyện Lâm Ẩn có thêm một người phụ nữ khác, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô tin chắc rằng Lâm Ẩn sẽ không bắt nạt Lư Tĩnh, dù gì ban đầu chính Lâm Ẩn đã sai người đi lo chuyện chuyển trường cho Lư Tĩnh.

Nhưng mà, người phụ nữ ở bên Lâm Ẩn thì không chắc.

Chuyện này không tốt lắm đau hỉ

Trước kia lúc còn ở tỉnh Đông Hải, có một cô gái tên Vương Hồng Lăng cứ ưa bám theo đuôi Lâm Ẩn, mặc dù Lâm Ẩn đã chứng minh anh và cô ta không hề có bất kỳ quan hệ gì cả, nhưng bây giờ, anh đang sống ở một thành phố lớn như thủ đô, sự quyến rũ từ những thứ muôn hình muôn vẻ kia lớn đến nhường nào kia chứ?

Trương Kỳ Mạt đã từng nhìn thấy tài năng và thực lực mạnh mẽ không gì sánh nổi của Lâm Ẩn, biết được Lâm Ẩn có gia thế và địa vị cao ngút trời.

Một người đàn ông ưu tú như Lâm Ẩn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người con gái xinh đẹp trong thủ đô theo đuổi anh.

Huống hồ chi, bản thân cô không hề biết rõ về thân phận và gia cảnh của Lâm Ẩn trong thủ đô, cô hoàn toàn không biết gì về cuộc sống trước đây của Lâm Ẩn.

Lần này trở về thủ đô, lỡ mà Lâm Ẩn có tình nhân cũ gì đó thì sao?

Trương Kỳ Mạt càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, sốt ắng muốn quay về thủ đô ngay để hỏi Lâm Ẩn cho ra lẽ.

Cô lập tức gọi cho Lâm Ẩn một cuộc.

Hai tiếng tích tích vang lên, Lâm Ẩn nhận cuộc gọi.

“A lô, Lâm Ẩn, anh đang ở đâu đấy?”, Trương Kỳ Mạt sốt sắng hỏi anh.

“Anh đang trên đuòng trở về thành Trung Thiên Tinh”, Lâm Ẩn đáp.

“Đêm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Lư Tĩnh gọi cho em, bảo là anh bắt nạt con bé?”, Trương Kỳ Mạt hỏi anh.

“Con người Lư Tĩnh không được chút nào”, Lâm Ẩn hờ hững nói với cô.

“Ồ? Nghĩa là sao?”, Trương Kỳ Mặc thắc mắc: “Em nhớ trước giờ tài năng và nhân cách của Lư Tĩnh luôn rất tốt kia mà, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi anh đến quán bar Hồng Nhân Quán thế? Con bé khóc lóc nức nở với em trong điện thoại, hình như đã gặp chuyện gì tủi thân lắm”.

“Kỳ Mạt, đợi em về thì anh sẽ nói trực tiếp với em”, Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Có lẽ Lư Tĩnh không ngây thơ như trong tưởng tượng của em đâu. Thời gian có thể làm thay đổi nhiều người lắm”.

“Được rồi, thế thì đợi em về rồi mình nói tiếp vậy, tạm biệt anh”, Trương Kỳ Mạt đáp, cô ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng vẫn không kềm lòng được mà cất tiếng hỏi: “Lâm Ẩn, anh, tối nay có phải anh đã ở bên một cô gái xinh đẹp họ Triệu sau khi đến quán bar Hồng Nhân Quán không? Hai người quen biết nhau à?”.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, trả lời cô: “Đúng vậy”.

Anh không muốn cố ý lừa dối Kỳ Mạt nên thừa nhận một cách dứt khoát.

“Anh thật sự ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp họ Triệu à?”, gương mặt Trương Kỳ Mạt sa sầm, cô hỏi tiếp: “Sao anh lại quen biết cô ta thế?”

“Kỳ Mạt, chuyện này nói ra thì dài lắm, đợi đến lúc gặp mặt anh sẽ nói cho em luôn”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại.

“Được, vậy thì không nhắc đến chuyện này nữa. Em hỏi anh, có phải người phụ nữ đó đã ra tay tát Lư Tĩnh không?”, Trương Kỳ Mạt hỏi anh.

Lâm Ẩn đáp: “Có đánh”.

“Thế sao anh lại không ngăn cản? Tại sao anh lại dung túng cho người phụ nữ đó bắt nạt Lư Tĩnh, anh là anh rể của con bé kia mà”, Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ khó chịu, cô cảm thấy Lâm Ẩn đã làm sai.

Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Anh không có lý do gì để giúp đỡ con bé cả”.

Thái độ của Lư Tĩnh có ra gì không? Trừ phi mình mặt dày lắm mới đi giúp đỡ cô ta.

“Lâm Ẩn, anh, có phải anh với người phụ nữ ấy…”, Trương Kỳ Mạt cắn môi, cô cảm thấy hơi tức giận, gương mặt đỏ bừng.

Đúng vậy, Trương Kỳ Mạt giận rồi, cô cảm thấy Lâm Ẩn vì một người phụ nữ khác mà làm cô mất mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.