Nghe vậy, người nhà họ Lâm đều nhìn chằm chằm vào giữa sân.
Chẳng mấy chốc, bụi mù ở giữa sân tan biến hết, một bóng người ngạo nghễ đứng ở trung tâm trận chiến, có một cái thi thể nằm ở chỗ cách người đó không xa.
“Sao có thể!”.
Đại trưởng lão Kiếm Môn giật mình kêu lên, lão ta không ngờ Liễu Nhược Tùng bị Liễu Bạch Y giết chết, kết quả này thật sự quá khó tin.
Cao Trường Thắng thấy thế, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, thấy tình hình không ổn bèn đi lùi về sau.
“Đứng lại!”.
Lâm Ẩn thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.
Cao Trường Thắng lập tức đứng yên tại chỗ như bị sét đánh, trên mặt mang theo nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cậu Ẩn, lần này nhà họ Cao chúng tôi sai rồi, nhà họ Cao bằng lòng quy thuận nhà họ Lâm, trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Lâm, dâng lễ hàng năm, chỉ mong cậu Ẩn giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Cao của tôi một lần!”.
“Chuyện của nhà họ Cao để sau đi”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, quay đầu nhìn về phía Liễu Bạch Y: “Ông xử lý chuyện nội bộ của Kiếm Môn trước đi”.
Liễu Bạch Y gật đầu, cúi đầu nói một câu với thi thể của Liễu Nhược Tùng.
“Sư huynh, sự thật chứng minh, sư phụ chọn tôi là đúng!”.
Liễu Bạch Y thở dài một tiếng, đi về phía Kiếm Môn.
Trong chốc lát người của Kiếm Môn có hơi luống cuống, lúc này có quá nhiều chuyện, Môn chủ Liễu Nhược Tùng bị nói là người giết chết Môn chủ tiền nhiệm, mà bây giờ Môn chủ lại bị người đứng thứ hai Kiếm Môn là Liễu Bạch Y giết chết.
Trong chốc lát, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào.
Còn những người tham gia và biết đến chuyện đối phó với Môn chủ tiền nhiệm đều cực kỳ căng thẳng, không biết Liễu Bạch Y sẽ làm gì bọn họ.
Liễu Bạch Y đi về phía phe Kiếm Môn, nhìn thoáng qua mọi người: “Lần này chỉ giết chết đầu sỏ, những người tham gia giết sư phụ tôi thì tự sát đi, còn những người khác tôi sẽ không truy cứu thêm nữa!”.
Nói xong, Liễu Bạch Y nhìn về phía đám người đại trưởng lão.
“Liễu Bạch Y, cậu dám, tôi là sư thúc của cậu đấy!”, đại trưởng lão vô cùng hoảng sợ, nhìn Liễu Bạch Y hét to.
“Ông cũng xứng làm sư thúc sao?”.
Liễu Bạch Y khinh thường cười lạnh một tiếng, một đạo kiếm khí màu vàng xuất hiện, đầu của hai trưởng lão đứng sau đại trưởng lão lập tức bay lên cao, bay xa mười mấy mét mới rớt xuống đất.
Xong chuyện, Liễu Bạch Y đi tới bên cạnh Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn, tôi dẫn người của Kiếm Môn rời khỏi trước, lần này Kiếm Môn có vài chuyện phải xử lý”.
“Được!”.
Lâm Ẩn gật đầu, sau đó nhìn Liễu Bạch Y dẫn người của Kiếm Môn rời khỏi.
Liễu Bạch Y cứu mạng Trương Kỳ Mạt, huống hồ lần này nhân vật chủ yếu ra tay với nhà họ Lâm đều bị Liễu Bạch Y giết chết rồi, tha cho những người khác cũng không sao cả.
Sau khi Liễu Bạch Y rời đi, người trong liên minh nhà họ Cao đều lo lắng không yên nhìn Lâm Ẩn, Lâm Ẩn là người có thể quyết định mạng sống của bọn họ đấy.
“Cậu Ẩn, Hình Ý Môn chúng tôi cũng sẵn lòng quy phục nhà họ Lâm, chỉ mong cậu Ẩn có thể bỏ qua cho chúng tôi”, ông Trần cũng thở dài một tiếng, đứng lên.
“Thất Tinh Đường của chúng tôi cũng thế!”.
“Nhà họ Tô ở Giang Nam sẵn lòng quy thuận!”.
“Nhà họ Tần ở Trung Hải sẵn lòng nghe theo lệnh cậu Ẩn!”.
…
Hai mươi mấy thế lực vừa và nhỏ đều bày tỏ thái độ, chủ nhà Mộ Dung là Mộ Dung Phong thở dài một tiếng, cũng đứng ra cúi người nói: “Cậu Ẩn, nhà Mộ Dung tôi cũng sẵn lòng quy thuận nhà họ Lâm”.
Mộ Dung Phong cũng hết cách rồi, bọn họ đã nhận được tin nhà Thượng Quan bị tiêu diệt, hai cao thủ bảng Thiên của nhà Thượng Quan vốn ở trong liên minh cũng đã chạy về Nhạn Bắc, hy vọng có thể giúp nhà Thượng Quan tiếp tục tồn tại.
Cao Trường Thắng thấy thế thì thở phào một tiếng, nhiều người cầu xin tha thứ như vậy, lão ta không tin Lâm Ẩn còn có thể giết chết bọn họ, nếu những người ở đây đều chết hết, vậy cả giới lánh đời đều sẽ rối loạn.
Lão ta không tin Lâm Ẩn dám mạo hiểm giết chết tất cả bọn họ.
Lâm Ẩn nhìn đám người đang khom lưng với mình, trong mắt mang theo sự khinh thường, nếu những người này có khí phách một chút, có lẽ anh còn có thể xem trọng bọn họ.
Đáng tiếc đều là một đám vô dụng.
“Các người quy thuận tôi thì có tác dụng gì?”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Lúc các người ra tay với nhà họ Lâm thì nên nghĩ đến kết cục này!”.
Cao Trường Thắng nhíu mày, đứng ra nói: “Cậu Ẩn, lần này thật sự là chúng tôi không đúng, nhưng chỉ cần chúng tôi quy thuận nhà họ Lâm, nhà họ Lâm sẽ trở thành thế lực đứng đầu giới lánh đời, vượt qua Long phủ, còn cậu Ẩn có sự giúp đỡ của chúng tôi, tương lai muốn bước vào Thần cảnh cũng không phải không có khả năng!”.
Cao Trường Thắng kiêu ngạo nhìn Lâm Ẩn, lão ta không tin Lâm Ẩn không thèm quan tâm đến sức hấp dẫn của Thần cảnh, thật sự nếu một người có được nhiều tài nguyên của các thế lực như vậy, chắc chắn có thể bước vào Thần cảnh trong truyền thuyết, đặc biệt là khi Lâm Ẩn còn trẻ như thế.
“Thần cảnh rất khó đạt tới sao?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Cao Trường Thắng chau mày, sự lạnh nhạt của Lâm Ẩn hơi vượt ngoài dự đoán của lão ta, xem ra Lâm Ẩn vẫn còn quá trẻ tuổi, hoàn toàn không hiểu sự khó khăn của việc thăng lên Thần cảnh.
“Cậu Ẩn, có lẽ cậu không biết, giới lánh đời chúng ta đã trăm năm nay không có cao thủ Thần cảnh xuất hiện, ông cố Lâm Kình Thương của cậu tài hoa hơn người, nhưng đến bây giờ cũng chỉ mới ở trên bảng Thiên, vẫn chưa đụng tới cánh cửa Thần cảnh đâu. Nhưng cậu thì khác, cậu còn trẻ hơn ông cố của cậu, có sự giúp đỡ của chúng tôi, tương lai chắc chắn có thể bước vào Thần cảnh!”.
Cao Trường Thắng nói xong thì ngẩng đầu muốn xem thử phản ứng của Lâm Ẩn, lại phát hiện Lâm Ẩn đứng nhìn mình từ trên cao, trong mắt đầy nét khinh bỉ.
“Ha ha ha!”.
Lâm Ẩn đột nhiên bật cười, lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn tôi bước vào Thần cảnh còn cần các người giúp đỡ sao?”.
“Nếu các người dám ra tay với nhà họ Lâm của tôi, thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, mấy người luyện võ từ bảng Thiên trở lên đang có mặt ở đây tự sát đi, còn những người khác sau khi trở về, trong vòng ba ngày lập tức chuyển tài sản của gia tộc qua cho nhà họ Lâm, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”.
Lâm Ẩn vốn cũng muốn tiện tay giết chết tất cả mọi người, nhưng nếu tiêu diệt nhiều thế lực trong một lượt như thế, chẳng những giới lánh đời trở nên mất trật tự, mà đời thường cũng sẽ bị ảnh hưởng, dù sao những thế lực này cũng có không ít tài sản ở đời thường.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói, không ai nghi ngờ là anh đang nói đùa cả.
“Lâm Ẩn, cậu đừng có khinh người quá đáng!”, Cao Trường Thắng tức giận quát to.
“Đúng vậy, chúng tôi có nhiều như vậy, chẳng lẽ không đấu lại một nhà họ Lâm sao?”, chủ nhà một gia tộc nhỏ quát to, gia tộc bọn họ chỉ có mỗi ông ta là cao thủ bảng Thiên, nếu ông ta chết, gia tộc còn không bị đối thủ ăn đến xương cốt cũng không còn hay sao.
“Cùng ra tay!”.
Theo mấy tiếng hét to của mọi người, cao thủ bảng Thiên trong liên minh nhà họ Cao như tìm về được lòng tin, trong liên minh của bọn họ có hai mươi mấy cao thủ bảng Thiên, còn có một cao thủ trên bảng Thiên là Cao Trường Thắng, hơn nữa ông Trần và Cao Dật Dân còn là cao thủ đỉnh cao bảng Thiên, bọn họ chưa chắc đã thua.
Cao Trường Thắng dẫn đầu, hai mươi mấy cao thủ bảng Thiên đều bay lên trời, xông về phía Lâm Ẩn.
Sắc mặt của người nhà họ Lâm đều thay đổi, nhiều cao thủ như vậy, chưa chắc bọn họ có thể đấu lại được.
“Không biết sống chết!”.
Lâm Ẩn lắc đầu, quát khẽ một tiếng:
“Chết đi!”.
Trong ánh mắt chấn động của liên minh nhà họ Cao, một đạo kiếm quang màu trắng bắn mạnh ra từ trong tay Lâm Ẩn, kiếm quang chuyển động trong không trung, trong nháy mắt đã xông về phía mọi người.