“Cậu nói cái gì? Cậu không mở họp thì không ai dám tự quyết định à?”, Cao Hầu nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt khinh thường như thể nghe phải chuyện gì buồn cười lắm: “Lâm Ẩn, cậu tự tin quá đấy nhỉ? Cậu thật sự cho rằng mình là ông lớn sao? Đến cụ bà nhà họ Lâm cũng không dám nói năng như vậy đâu!”.
“Ha ha, đúng là thanh niên ngông cuồng, có một chút thành tựu là đã vênh váo rồi”.
“Lâm Ẩn, cậu chém gió quá đáng rồi nhỉ? Cậu ăn nói như thế là vì cảm thấy những người có mặt ở đây không bằng mình? Phải nghe cậu sắp xếp à?”.
Thế hệ trước có địa vị trong giới lánh đời đều lên tiếng trách móc, bọn họ đều tỏ vẻ bất mãn với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn có tiếng có tăm trong Ký Châu, uy danh của cậu ba nhà họ Lâm lừng lẫy, điểm này không sai chút nào.
Nhưng mà Lâm Ẩn cũng không chịu nhìn xem nơi đây là nơi nào?
Hội nghị sáu gia tộc trong giới lánh đời, đại diện của sáu gia tộc đều có mặt ở đây, ai ai cũng là thế hệ đi trước quyền cao chức trọng.
Lâm Ẩn có tài ba như thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là bậc con cháu sinh sau đẻ muộn, vẫn còn chưa đạt đến mức uy vọng có thể trấn áp tất cả mọi người!
Dám ăn khoác mà không biết ngượng ở nơi này, tự cao tự đại, đó chính là tự chuốc lấy nhục, khiến cho mọi người chê cười!
Lâm Ẩn ngồi trên ghế xoay, chỉ cười lạnh chứ không nói gì.
Lâm Ẩn đã đoán trước được bọn họ sẽ chất vấn như vậy.
Vốn dĩ mình đã phế con cháu tài ba kiệt xuất trong mỗi gia tộc lớn, thế nên mới khiến cho bọn họ cảm thấy bất mãn.
Hơn nữa, Lâm Ẩn có tiếng nói trong hội nghị, bọn họ không hiểu rõ con người anh, đều sợ rằng Lâm Ẩn sẽ làm tổn hại đến quyền lợi của mình.
Bởi thế việc thống nhất bài ngoại, muốn bài xích Lâm Ẩn ra khỏi cuộc hội nghị đã trở thành sự ăn ý trong lòng bọn họ.
“Ai là người có thể làm chủ trong số các người?”, Lâm Ẩn nói thong thả: “Đứng ra xem mặt nào”.
“Tôi muốn xem xem ai mà lại can đảm đến thế, muốn chất vấn tôi à”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn nhìn từng người có mặt ở đây với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt của anh toát ra uy thế không dễ dàng phản kháng.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Ẩn, mọi người đều không khỏi cúi gằm đầu xuống, không dám đối mặt với Lâm Ẩn.
Trông Lâm Ẩn oai phong quá đỗi, nhất là có tiếng xấu lan truyền bên ngoài, nói anh là một người tàn nhẫn.
Có người dẫn đầu gây hấn, bọn họ đều bằng lòng giống trống khua chiêng phản đối Lâm Ẩn.
Nhưng nếu thật sự muốn mặt đối mặt để tranh chấp với Lâm Ẩn thì bọn họ còn không có lá gan này.
“Ha, Lâm Ẩn, cậu ăn nói ngông cuồng thật!”, Cao Hầu không nhịn nổi mà đập tay xuống bàn, ông ta quắc mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Hôm nay là hội nghị sáu gia tộc, ai dám nói một mình mình là người có thể làm chủ? Mục đích chính của hội nghị sáu gia tộc là cùng nhau thương lượng, từ bao giờ lại trở thành một người có thể làm chủ rồi?”, Cao Hầu lạnh giọng mà nói: “Bây giờ tôi đang làm việc theo quy tắc! Trước kia người được cụ bà Lâm lựa chọn là Lâm Hiên, Lâm Hiên không đến thì chứng tỏ rằng nhà họ Lâm đã từ bỏ quyền ra quyết định trong cuộc hội nghị này”.
“Cho dù thay đổi đột xuất, phải đổi người thì cũng nên thông báo với những gia tộc chúng tôi trước một tiếng! Đến lúc mở hội nghị, Lâm Ẩn cậu chạy đến nơi này ra vẻ ta đây, cậu coi năm gia tộc khác là cái gì? Hội nghị trong ngày hôm nay là trò đùa hay sao?”.
Cao Hầu ăn nói hùng hồn, trông ông ta có vẻ rất khí phách.
“Đúng thế, Lâm Ẩn, cậu làm việc không phù hợp với quy tắc, tôi khuyên cậu lập tức rời khỏi nơi này đi”.
“Đúng thế, tôi cũng đồng ý với quan điểm của anh Cao, cùng lắm thì Lâm Ẩn cậu chỉ có thể ngồi một bên nghe thôi, không có tư cách lên bàn thương lượng”.
Có Cao Hầu cầm đầu, nhóm đại diện trong các gia tộc đã bất mãn với Lâm Ẩn sẵn nhanh chóng lên tiếng phản đối.
Cao Hầu nhấc ly trà trên bàn lên, ông ta nhấp một ngụm với vẻ đắc ý.
Quả nhiên ông ta vừa lên tiếng thì lập tức có nhiều người phụ họa theo sau, Lâm Ẩn vốn không thể chống đỡ được tình hình ở nơi này.
Dù gì lai lịch của Lâm Ẩn bày ra đó, cho dù uy danh của anh có lừng lẫy đến như thế nào đi chăng nữa thì cậu ta cũng chỉ là nhân tài mới xuất hiện mà thôi, muốn được người lớn đức cao vọng trọng thừa nhận thì phải tỏ ra khiêm tốn mới được.
Hơn nữa, hội nghị sáu gia tộc vốn phân biệt đối xử, cho dù Lâm Ẩn có làm ra được chuyện lớn như thế nào thì cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn trong buổi hội nghị.
Cao Hầu nhìn ông hai Bùi rồi nói chậm rãi: “Ông hai Bùi, hôm nay mở hội nghị trong nhà họ Bùi của anh, anh lấy văn bản quy định ra đi”.
“Năm gia tộc chúng tôi đều từ chối cho Lâm Ẩn tham dự hội nghị, anh thực hiện đi, mời Lâm Ẩn ra ngoài”.
Sắc mặt ông hai Bùi trở nên phức tạp, ông ta nhìn sang Bùi Thanh Y ở bên cạnh mình.
Bùi Thanh Y nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt đong đầy hứng thú, hắn ta cũng muốn xem xem nhân tài kiệt xuất đồng trang lứa như Lâm Ẩn sẽ giải quyết tình hình này như thế nào.
“Anh Cao, làm thế không ổn lắm đâu nhỉ? Nếu như không cho cậu Lâm Ẩn tham dự, thế chẳng phải từ chối cho nhà họ Lâm tham dự hội nghị sao?”, ông hai Bùi nói chậm rãi: “Một chuyện lớn như thế này thì phải xem xem thái độ của nhà họ Lâm như thế nào đã”.
“Thế cũng chẳng sao, đợi đến khi chúng ta giải quyết xong rồi thì thông báo cho cụ bà nhà họ Lâm một tiếng cũng không muộn”, Cao Hầu nói chậm rãi: “Mặc dù làm thế hơi lỡ việc, nhưng vẫn tốt hơn để cho một người không đủ tư cách như Lâm Ẩn dự họp”.
“Được rồi, ông hai Bùi, anh mau ra quyết định đi, những vị đại biểu ngồi đây đều đang chờ đợi kia kìa. Nhanh chóng giải quyết ổn thỏa rồi chúng ta chính thức bắt đầu hội nghị, quyết định xem nhà họ Bùi có còn được giữ chiếc ghế trong liên minh sáu gia tộc hay không”.
Lời nói của Cao Hầu hơi có vẻ uy hiếp dọa dẫm, cũng đang nhắc nhở ông hai Bùi, bây giờ nhà họ Bùi có thể được xếp vào trong sáu gia tộc hay không còn phải xem ý kiến của mấy người bọn họ nữa.
Ông hai Bùi trầm ngâm không nói gì, ông ta chỉ quay sang nhìn Lâm Ẩn.
Nói thật lòng, trong lòng ông hai Bùi cũng hy vọng Lâm Ẩn không đến hội nghị, thế thì sẽ ít đi một người có thế lực hùng mạnh tham dự, nhà họ Bùi bọn họ cũng có thể khống chế tình hình ở nơi này một cách dễ dàng hơn.
Nhưng vấn đề là một người ngang ngược như Lâm Ẩn sẽ cam tâm rời khỏi đây hay sao?
Ông hai Bùi không dám rước một kẻ địch như Lâm Ẩn về cho nhà họ Bùi.
“Cậu Ẩn, Lâm …”, ông hai Bùi thử hỏi dò.
Lâm Ẩn cười khẽ, anh nói: “Về chuyện này, tôi sẽ không để cho nhà họ Bùi khó xử đâu”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn chậm rãi đi về phía Cao Hầu.
“Họ Cao kia, tôi hỏi ông, hôm nay tôi cứ muốn chủ trì cuộc hội nghị này đấy, ông có thể làm sao?”.
Lâm Ẩn nhìn Cao Hầu với vẻ có đầy hứng thú rồi mở miệng mà hỏi.
Thấy Lâm Ẩn đứng dậy đi về phía mình, sắc mặt Cao Hầu có vẻ hơi căng thẳng.
Ông ta hừ lạnh rồi nói: “Thế ý của cậu là không tuân thủ quy tắc? Muốn phá hỏng quy tắc à? Có phải cậu không muốn lăn lộn trong cái giới này nữa chứ gì?”.
“Đây là cuộc họp cả sáu gia tộc cùng nhau quyết định, cậu nhảy ra phá hoại quy tắc, không những khiến cho cậu mất mặt mà còn khiến cho nhà họ Lâm ở Lang Gia thấy mất thể diện vì cậu!”.
Cao Hầu cười lạnh rồi nói.
Mặc dù thực lực của Lâm Ẩn mạnh mẽ, nhưng Cao Hầu tỉn rằng Lâm Ẩn không thể làm gì được ông ta ở nơi này.
Mượn đà chế giễu Lâm Ẩn cũng có thể lấy lại thể diện sau khi Cao Thiên Nguyên bị Lâm Ẩn phế.
Lâm Ẩn bật cười rồi nói: “Thế tôi cứ muốn phá hỏng quy tắc ở đây đấy”.
“Ông nhắm mình cản nổi tôi không?”.
Cao Hầu nhíu mà lại rồi lạnh giọng mà nói: “Mọi người nghe đi, Lâm Ẩn ăn nói cái kiểu gì đấy? Phá hỏng quy tắc? Ha, đúng là thanh niên ngu si, không hề biết chừng mực một chút nào cả!”.
“Các vị cảm thấy có thể thảo luận ra kết quả tử tế nào với người này chứ?”.
Cao Hầu bắt đầy lay động lòng người.
Lâm Ẩn cười lạnh, anh chậm rãi nhấc tay lên.
Bốp!
Một khắc sau, Lâm Ẩn chợt vung tay, cuốn lên một làn gió mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc, dường như có một bàn tay vô hình tát lên mặt Cao Hầu, khiến cho ông ta ngã ra khỏi ghế đập mạnh xuống mặt đất, nôn ra máu ngay tại chỗ.
“Lâm Ẩn! Cậu, cậu dám ra tay à? Cậu đúng là cái đồ xem trời bằng vung!”.
Gương mặt Cao Hầu toát ra vẻ ngạc nhiên, ông ta ôm gò mát nóng rát rồi tức giận trách mắng.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Đừng nói là động tay động chân, ông mà còn om sòm nữa thì tôi sẽ giết ông luôn”.
Lời nói lạnh lùng của Lâm Ẩn vừa mới thốt ra, Cao Hầu đã sợ đến mức lùi về sau vài bước.
Bầu không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên căng thẳng.