Trần Tùng Dương chết rồi!
Tin tức này vang xa trong giới lánh đời với tốc độ cực nhanh, thậm chí cả người trong thế giới ngầm của nước ngoài cũng biết đến cái tên Lâm Ẩn.
Trần Tùng Dương là một cao thủ rất có tiếng trong ngoài nước, tung hoành trong giới võ đạo mười mấy năm lại có thể bị một chàng trai chỉ hai mươi mấy tuổi giết chết, thật sự khiến người ta phải chấn động.
Cả giới lánh đời của Long Quốc đều chấn động.
Bọn họ đều nhớ kỹ một cái tên, đó chính là Lâm Ẩn!
Phòng họp của nhà Mộ Dung ở Kinh Nam.
Gia chủ Mộ Dung Phong ngồi trên ghế chính.
Đa số các cấp cao của nhà Mộ Dung đều tập trung trong phòng họp, ánh mắt ai cũng cực kỳ nặng nề.
Các trưởng lão bình thường không vừa mắt nhau cũng không có tâm trạng đấu khẩu nữa, chỉ vì có được một tin tức rằng Lâm Ẩn đã nằm trên bảng Thiên, hơn nữa còn chém chết cao thủ Trần Tùng Dương ở trên bảng Thiên vang danh đã lâu.
Lần này nhà Mộ Dung bọn họ phái người phối hợp với nhà họ Cao xử lý Lâm Ẩn.
Đại trưởng lão có vai vế cao nhất ở nhà Mộ Dung đang ngồi trên ghế đầu thở dài một tiếng nói: “Chúng ta đã xem thường Lâm Ẩn rồi!”.
Các trưởng lão của nhà Mộ Dung ngồi bên dưới mặt xám như tro tàn, phải biết rằng nhà họ Lâm không chỉ có mỗi Lâm Ẩn nằm trên bảng Thiên, còn có một Lâm Kình Thương kinh khủng hơn nữa.
Nếu nhà họ Lâm chỉ có mỗi Lâm Kình Thương là cao thủ trên bảng Thiên, bọn họ hợp tác với nhau còn có thể chống lại được một chút, dù sao nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng là một gia tộc, phải suy xét rất nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ nhà họ Lâm có tới hai người trên bảng Thiên, ngoài mấy thế lực kia, ai có thể đấu lại nhà họ Lâm chứ.
“Chuẩn bị một món quà lớn, tôi tự mình đến nhà họ Lâm xin lỗi”.
Gia chủ Mộ Dung Phong thở dài một tiếng.
Lúc này cần phải có một người có địa vị ra mặt mới có thể dập tắt cơn giận của nhà họ Lâm và Lâm Ẩn.
…
Chỗ bế quan của cụ tổ Cao Trường Thắng – nhà họ Cao ở Tây Xuyên.
Chủ nhà Cao Dật Dân dẫn ba vị trưởng lão đi tới bên ngoài chỗ bế quan của Cao Trường Thắng, cung kính nói: “Cụ tổ Trường Thẳng, Dật Dân có việc cần bẩm báo!”.
“Vào đi!”.
Cửa mật thất mở ra, bên trong vang lên một giọng nói cực kỳ uy nghiêm.
Chủ nhà Cao Dật Dân dẫn theo ba trưởng lão đi vào mật thất, bên trong có một ông cụ tóc bạc đang ngồi thiền, tuy đầu tóc bạc phơ, nhưng khuôn mặt tầm chỉ chừng bốn mươi mấy tuổi.
Nhìn qua còn trẻ hơn Cao Dật Dân và ba trưởng lão không ít.
“Lần này chủ nhà đến đây là có chuyện gì sao?”.
Cao Trường Thắng mở mắt ra hỏi.
“Cụ tổ, em ba Dật Thần đã chết rồi!”.
Cao Dật Dân nặng nề nói, em ba của Cao Dật Dân chính là người mặc áo dài xanh tấn công Lâm Ẩn kia, cũng là người dẫn đầu trong hành động lần này của nhà họ Cao, bị Lâm Ẩn một đao chém chết.
“Thực lực của Mục Thanh Viễn không tệ, sao có thể chết được? Chẳng lẽ là Lâm Kình Thương ra tay?”, Cao Trường Thắng cảm thấy khó hiểu, lão ta hiểu rất rõ thực lực của Mục Thanh Viễn, ở trong tay lão ta Mục Thanh Viễn cũng có thể kiên trì hai mươi mấy hiệp, sao lại bị một hậu bối đánh bại được?
“Lâm Ẩn có thực lực ở trên bảng Thiên, nhà họ Cao chúng ta phải làm sao đây?”, Cao Dật Dân nặng nề hỏi, trong sáu gia tộc lớn, nhà họ Cao chỉ đứng sau nhà họ Lâm ở Lang Gia, vốn tưởng rằng đợi Lâm Kình Thương qua đời, nhà họ Cao của ông ta sẽ đứng đầu sáu gia tộc lớn, bây giờ nhà họ Lâm lại xuất hiện một Lâm Ẩn, chẳng lẽ thật sự là ông trời phù hộ nhà họ Lâm sao?
“Lâm Ẩn mà đứng trên cả bảng Thiên ư!”.
Cao Trường Thắng trợn to mắt, thở dài một tiếng:
“Thôi thôi, sau hôm nay, nhà họ Cao chúng ta nhìn thấy Lâm Ẩn phải né tránh ba phần! Ân oán giữa nhà họ Cao của chúng ta với Lâm Ẩn cũng xoá bỏ luôn, Dật Dân, con mang theo quà tự mình đến Lang Gia một chuyến đi!”.
“Cụ tổ, ngài Cố của Long phủ có liên lạc với con…”.
Cao Dật Dân tỏ vẻ không cam lòng, nhưng còn chưa nói xong đã bị Cao Trường Thắng ngắt lời: “Chỉ cần Lâm Kình Thương còn sống, Long phủ sẽ không làm gì được nhà họ Lâm cả, chúng ta đừng tham gia vào chuyện này”.
“Cụ tổ, chẳng phải cụ cũng nằm trên bảng Thiên ư? Chẳng lẽ chúng ta hợp tác với ngài Cố cũng không đấu lại Lâm Kình Thương kia sao?”, Cao Dật Dân không phục nói.
“Ha!”.
Cao Trường Thắng cười châm chọc: “Con có biết mười mấy năm trước, cả một chiêu của Lâm Kình Thương ta cũng không tiếp được không?”.
Nói xong cũng không thèm quan tâm đến Cao Dật Dân và ba vị trưởng lão đang trợn mắt há mồm, Cao Trường Thắng nhắm mắt lại nói: “Không còn chuyện gì nữa thì mọi người đi đi, Lâm Kình Thương còn chưa chết thì đừng trêu vào nhà họ Lâm nữa!”.
Không chỉ có nhà họ Cao và nhà Mộ Dung, những thế lực gia tộc tham gia đối phó nhà họ Lâm cũng thế, tuy người tham gia khác nhau, nhưng tình cảnh trò chuyện lại cùng lúc xảy ra giống nhau, nội dung chủ yếu của cuộc họp là:
“Xin lỗi nhà họ Lâm, nhất định không thể trêu vào Lâm Ẩn!”.
Lâm Ẩn chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã làm chấn động cả giới lánh đời.
…
Nước ngoài, trên một ngọn núi tuyết.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh mỏng manh đứng trên đỉnh núi tuyết, một ông lão khí thế mạnh mẽ quỳ gối sau lưng lão ta.
Khí thế trên người ông lão kia vô cùng mạnh mẽ, đã có thể ảnh hưởng đến cả hoàn cảnh xung quanh rồi, ngay cả bông tuyết bay trên trời đến chỗ cách lão ba mét cũng lập tức biến mất.
Một người mạnh như thế, bây giờ lại quỳ gối phía sau người đàn ông mặc áo dài xanh, cung kính đến không dám nhúc nhích.
“Các người nói Lâm Ẩn có thể là người kế thừa của phủ quân tiền nhiệm? Còn giết chết Trần Tùng Dương rồi?”.
Ông lão quỳ trên đỉnh núi tuyết gần nửa tiếng, người đàn ông mới cất tiếng.
Nghe vậy, ông lão vội vàng nói:
“Không sai, lúc Hắc Long Vương xảy ra chuyện cũng là đang điều tra Lâm Ẩn, nhưng Hắc Long Vương có dã tâm, cũng không bẩm báo chuyện của Lâm Ẩn với chúng ta, cho nên mới chết trong tay Lâm Ẩn”, ông lão cung kính nói.
“Phủ quân, là tôi thất trách, có lẽ Tư Không Phú đã bị Lâm Ẩn thu phục rồi, ông ta truyền tin cho chúng ta rằng Lâm Ẩn không phải người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm, tôi sẽ lập tức trở về Long Quốc bắt Lâm Ẩn tới đây!”.
Người đàn ông mặc áo choàng xanh mở mắt ra nói: “Tiêu Túng Hoành, lòng ông đang rối loạn rồi!”.
“Lâm Ẩn có phải người kế thừa của phủ quân tiền nhiệm không cũng không quan trọng, để cậu ta nhảy nhót mấy ngày trước đi, đợi tôi giải quyết mấy người của thế giới ngầm phương Tây xong sẽ đích thân xử lý cậu ta!”.
Nghe lão ta nói thế, Tiêu Túng Hoành càng cúi đầu thấp hơn.
Lão là Môn chủ Mưu Môn của Long phủ, là người đầu tiên đứng về phía Cố Thiên Vương, bây giờ cũng là thân tín của Cố Thiên Vương.
Cho dù lão cũng là cao thủ nằm phía trên bảng Thiên vang danh đã lâu, nhưng lúc đối mặt với người đàn ông này, lại không dám có chút suy nghĩ muốn thách thức nào.
Vì người đàn ông này là phủ quân của Long phủ, Cố Thiên Vương một người áp đảo cả bảng Thiên.
Vào một tháng trước, cao thủ đứng đầu thế giới ngầm phương Tây muốn ra tay với Cố Thiên Vương, lại không tiếp nổi năm mươi chiêu của đàn em Cố Thiên Vương, bây giờ đa số các thế lực của thế giới ngầm phương Tây đều bị Cố Thiên Vương thu phục, chỉ còn lại một vài thế lực đang ra sức chống đối, nhưng những người này cũng không nhảy nhót được bao lâu.
“Trong vòng ba tháng phải giải quyết xong những người này, tôi thật sự rất muốn gặp thiếu phủ quân này rồi đấy!”, Cố Thiên Vương nở nụ cười, giống như rất chờ mong muốn được gặp Lâm Ẩn vậy.
…
Lúc này, nhà họ Sở ở Điền Nam.
Cả biệt thự giăng đèn kết hoa, không hề nhìn ra được trận chiến mới xảy ra khi nãy, bữa tiệc vẫn đang tiếp tục.
Lâm Ẩn và Sở Tế Thương ngồi trong phòng tiếp khách ở hậu viện.
Sở Tế Thương để một cái hộp bọc lại bằng vải vàng lên bàn: “Lâm Ẩn, đây là thứ sư phụ cậu để lại ở chỗ tôi trước khi mất tích, mười mấy năm rồi không có tin tức của ông ấy, tôi nghĩ đã đến lúc giao nó cho cậu rồi”.