"Con đang ở Đông Hải, sẽ đến huyện Giang Nguyệt ngay".
Tít.
Nói xong, Lâm Ẩn cúp điện thoại, không muốn nói nhiều thêm với Lư Nhã Huệ.
Đến lúc này rồi mà còn để ý mãi đến chuyện có bị mất mặt trước nhà mẹ đẻ hay không...
Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn dẫn Tưởng Kỳ xuống lầu.
Hades lấy xe từ bãi đậu đến, hai người Lâm Ẩn lên trên chiếc Bentley màu đen, đi vào đường cao tốc...
Trên ghế sau, Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rất lo cho sự an nguy của Kỳ Mạt.
Người bắt cóc Kỳ Mạt đến nay vẫn không đưa tin gì đến cho anh, cũng chẳng biết chúng đang rắp tâm điều gì.
Nếu Kỳ Mạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn dù chỉ một chút, thì cho dù là ai, anh cũng sẽ khiến đó phải trả một cái giá suốt đời khó quên...
...
Ở bên khác, huyện Giang Nguyệt, khu dân cư Liễu Nguyệt.
Sau khi Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong bị Lâm Ẩn cúp máy, bọn họ hai mặt nhìn nhau một lát.
"Thế... Lâm Ẩn nói sao rồi?", Trương Tú Phong mở miệng hỏi.
"Lâm Ẩn nói đang ở Đông Hải, sẽ đích thân đến huyện Giang Nguyệt", Lư Nhã Huệ tỏ vẻ nghi hoặc: "Nó còn hỏi tôi Kỳ Mạt xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Kỳ Mạt bị gì à?".
"Lâm Ẩn đang ở Đông Hải à? Con nó đồng ý giúp đỡ sao?", Trương Tú Phong hỏi.
"Sao mà không giúp cơ chứ, Lâm Ẩn thương Kỳ Mạt để đâu cho hết, chỉ cần nó đứng ra, nhà chúng ta hẳn là sẽ không sa sút đâu", Lư Nhã Huệ tùy tiện nói.
"Ái chà, em Nhã Huệ này, em vừa điện cho ai đấy? Con rể nhà các em thật sự tài giỏi đến thế sao?", Lư Thái Hà tỏ vẻ châm chọc: "Chuyện chị nói lần trước, em đừng nghĩ là thật nhé. Chị chỉ buột mồm nói thế thôi, em đừng có lấy lại mặt mũi, nói cái gì mà con rể nhà mình là cổ đông lớn trong tập đoàn Hải Dương ở Đông Hải chứ...".
"Hơn nữa, người ta có còn là con rể nhà các em không thì vẫn chưa biết đâu".
Lư Thái Hà đưa ánh mắt trêu tức sang nhìn vợ chồng Lư Nhã Huệ, như thể muốn khiến bọn họ phải xấu mặt.
"Ôi. Em để cho chú Trương với em Nhã Huệ gọi điện thoại đi chứ, người ta cứ phải ra vẻ mình có thế lực, vậy cứ để họ chứng minh đi", ông Tiền ung dung nói: "Anh cũng muốn xem thử phải tài giỏi đến mức nào mới dám buông đũa bỏ đi khi đang giữa bữa. Hừ, thật sự nghĩ mình là bà tổng đấy à?".
Nghe xong lời nói của vợ chồng Lư Thái Hà, sắc mặt của Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong đều khó coi, cả hai đều cố nhịn xuống.
Hai đôi vợ chồng này đấu võ mồm cả ngày, không ai phục ai, cứ nói móc lẫn nhau.
Kỳ Mạt vì không chịu được hai người kia nói móc, nên mới buông đũa bỏ đi, đến nay điện thoại cũng chả liên lạc được.
"Là dì dượng của con bé mà cứ phải nói như thế sao, bọn em còn tưởng thật đây, chị khinh ai thế", Lư Nhã Huệ không phục mà nói: "Chúng ta nhận điện thoại rồi, nói là sẽ đến huyện Giang Nguyệt, đến lúc đó hai anh chị cứ chờ mà xem".
"Ầy, không phải nói như thế đâu, người một nhà cả mà, bọn anh đâu có xem thường", ông Tiền nói với giọng điệu kỳ lạ khó nghe: "Còn các em thổi phồng cái cậu Lâm Ẩn kia lên tận trời xanh, vậy bảo cậu ta đến đây đi. Ở huyện Giang Nguyệt này, anh thực sự muốn xem cậu ta mạnh mẽ đến mức nào".
"Anh đã cảnh cáo rồi, nếu Lâm Ẩn dám đến, anh sẽ hỏi cho rõ ràng cậu ta dựa vào đâu mà bắt nạt người của nhà họ Trương bọn anh. Đến lúc đó chuyện ầm ĩ rồi, đừng trách anh không nể mặt em".
Ông Tiền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất là xem thường.
...
Cùng lúc đó.
Huyện Giang Nguyệt, núi Giang Nguyệt.
Đây là một ngọn núi với rừng rậm âm u sâu thẳm, sinh sống cũng thưa thớt.
Là một vùng núi nghèo nàn còn chưa có cả đường cái dẫn vào.
Trong nơi sâu thẳm núi Giang Nguyệt, trên một ngọn núi nho nhỏ, ở đó có một tòa nhà được dựng nên tạm thời.
Bên trong tòa nhà khá bình thường kia được trang trí rất xa hoa trang trọng, thảm đỏ trải sàn cùng với các món đồ cổ, tranh sơn dầu quý báu đều là các món quý giá, bỗng ở đấy nổi bật lên một thứ cách điệu kiểu Tây rất khác với số còn lại.
Mà ở gần tòa nhà, có từng người thanh niên đang mặc áo đen xếp ngay ngắn tuần tra ở quanh tòa nhà, trên người ai nấy đều toát lên khí thế hung hiểm lạ thường.
Còn có các loại thiết bị công nghệ cao, bày bố ở khắp bốn phương tám hướng, nó được xây dựng lại sao cho giống căn cứ tác chiến thời đó.
Trong phòng lớn ở tầng ba.
Đèn treo cửa Tây tản ra ánh sáng vàng nhạt, trên sô pha lớn, có một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng, khí chất dung dung đang ngồi, trên tay cầm một ly rượu đỏ.
Trương Kỳ Mạt ngồi co quắp ở trên chiếc ghế chủ tịch, vẫn đang rơi vào trạng thái hôn mê.
"Nơi này là...".
Trương Kỳ Mạt chậm rãi mở mắt, đưa ánh mắt mê man nhìn khắp chung quanh.
"Cô tỉnh rồi à?", người phụ nữ trung niên mỉm cười, nhìn Trương Kỳ Mạt rồi nói: "Đừng lo cho Trương Kỳ Mạt, tôi đây chỉ là một người đến làm khách mà thôi".
"Ơ!".
Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt toát lên nỗi khiếp sợ, muốn đứng phắt dậy nhưng phát hiện hai chân đều bị khóa lên ghế ngồi, căn bản không nhúc nhích được gì.
Cô nhìn sang phía người phụ nữ trung niên kia, thắc mắc mà hỏi: "Bà là ai?".
Trương Kỳ Mạt chỉ nhớ từ sau khi ra khỏi khu dân cư Liễu Nguyệt, là gặp ngay phải bị người bắt cóc, ngay cả đam vệ sĩ Lưu Quân Lâm Ẩn sắp xếp riêng cho mình đều bị đánh nằm la liệt, căn bản không giải thích được.
"Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Văn Thiên Phượng", Văn Thiên Phượng giữ nguyên nụ cười mỉm: "Ở một khía cạnh nào đó, cô cũng có thể gọi tôi là mẹ Phượng".
"Văn Thiên Phượng?", Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ nghi ngờ, đánh giá Văn Thiên Phượng một chút, trong ấn tượng của cô, xưa này chưa hề gặp qua người phụ nữ trung niên thần bí này".
Văn Thiên Phượng nhấp một hớp rượu đỏ rồi cười thần bí, hỏi: "Tôi là mẹ kế của Lâm Ẩn. Tất nhiên là cậu ta không hề biết tôi, cũng rất hận tôi".
Văn Thiên Phượng một mình nói xong, nhìn về phía Trương Kỳ Mạt rồi hỏi: "Lâm Ẩn rất thích cô, đúng không?"
"Tôi, tôi không biết...", Trương Kỳ Mạt nói với vẻ căng thẳng.
Cô có thể cảm giác được người phụ nữ trung niên trước mặt này vô cùng nguy hiểm, bà ta có một khí thế khiến người ta phải sợ hãi như rắn độc.
"Ha ha", Văn Thiên Phượng cười lạnh hai tiếng: "Tên nhóc kia đúng là biết chọn phụ nữ. Sắc đẹp bất phàm, khí chất lẫn tính cách cũng được. Một người phụ nữ như cô sẽ khiến cánh đàn ông rất yên tâm".
"Tôi cũng thấy tò mò, một người đàn ông bạc bẽo như Hà Đồ, sao lại sinh ra được một đứa con có tính tình hoàn toàn trái ngược mình như vậy chứ...", Văn Thiên Phượng như đang suy tư điều gì, tự mình nói lẩm bẩm.
"Bà bắt tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?", Trương Kỳ Mạt hỏi.
Cô cũng có thể cảm giác được, đám người này đến bắt mình là nhằm vào Lâm Ẩn.
Hơn nữa còn tự xưng là mẹ kế của Lâm Ẩn?
Trước đây Lâm Ẩn chưa từng nói về chuyện gia đình của anh.
Trong suy nghĩ của Trương Kỳ Mạt, đám người này rất có khả năng đang đấu tranh ân oán với Lâm Ẩn trong gia tộc.
Văn Thiên Phượng nở nụ cười âm u, trong mắt lộ ra tia sáng tàn độc, nói: "Bắt cô đến, tất nhiên là để xây mộ cho Lâm Ẩn rồi".