Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 634: Chương 634: Xảy ra chuyện




“Chuyện gì thế này? Kỳ Mạt à, mới nói hai câu mà sao lại tức giận rồi?”, Lư Thái Hà vẻ mặt bất mãn nói: “Khó khắn lắm mới có dịp tới nhà dì ăn bữa cơm, còn ném đũa nữa chứ? Tại sao vậy?”.

Trương Kỳ Mạt ánh mắt đầy uất ức, thở dài một hơi, nói: “Dì, hôm nay cháu ăn không ngon miệng lắm. Cháu ăn no rồi, đi ra ngoài tản bộ một lát, mọi người ăn ngon miệng”.

“Ha, có vài người ấy à, đúng là vẫn còn coi mình là bà tổng của công ty lớn, nói chuyện với người bề trên trong nhà mà cứ như đang dạy dỗ cấp dưới vậy”, ông Tiền dùng giọng điệu quái gở châm chọc: “Tôi đây lăn lộn trong xã hội bấy lâu nay, chưa từng gặp ông bà tổng nào lại nói chuyện trên bàn kiểu này”.

“Người xưa có câu rất đúng, người càng có tương lai lại càng khiêm tốn trước mặt bậc cha anh. Càng là người có bản lĩnh ấy, thì càng bao dung, không biết nổi giận. Đúng là nói cấm có sai”.

Nghe câu nói này, Trương Kỳ Mạt nắm chặt nắm tay đến hơi phát run, mím môi rất muốn bật dậy nổi giận.

Cô đương nhiên có thể hiểu được dượng Tiền đang châm chọc mình.

Nhưng mà tính cách và văn hóa của cô, đã quyết định cô sẽ không giống như mẹ Lư Nhã Huệ của mình, sẽ không khóc lóc cãi vã la lối om sòm với những người này.

“Được rồi, ông Tiền, ông nói cái gì thế? Người ta tốt xấu gì cũng đã từng là bà tổng ngồi xe sang, ở biệt thự lớn. Nhà chúng ta không có cái phúc này, thì đừng có nói người ta, đúng không?”, Lư Thái Hà cũng dùng giọng chua ngoa châm chọc.

“Cũng đúng, làm ăn tốt thật, tốt đến mức công ty thế nào cũng không rõ, công việc cũng mất rồi, chồng thì bỏ đi đâu biền biệt”, ông Tiền cạnh khóe, ám chỉ nói: “Nói là người một nhà, người trong nhà muốn giúp, lại còn làm ra vẻ cái gì chứ”.

Vợ chồng Lư Thái Hà này càng nói càng quá đáng.

Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong xấu hổ ngồi trên bàn ăn, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.

Hai người họ muốn phản bác, nhưng lại không có tự tin này.

Dẫu sao, nhà họ không còn Lâm Ẩn, quả thật đã sa sút.

Không có người đàn ông có thể chống cả một vùng trời kia, họ ở bên ngoài bị chỉ trích cũng không thể phản bác được.

Trương Kỳ Mạt hoàn toàn không nghe nổi nữa, tức đến mức thân thể mềm mại run run, không đáp lại mà mở cửa đi ra ngoài.

Sau mấy tiếng bước chân lộp cộp, Tương Kỳ Mạt một mình vào thang máy, đi ra khỏi tòa nhà này.

Tới khuôn viên khu chung cư, đôi mắt đẹp của Trương Kỳ Mạt lấp lánh ánh nước, hốc mắt đỏ lên, dụi dụi mắt, môi hơi mím lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ và ấm ức.

Giờ khắc này, cô thật sự rất nhớ rất nhớ Lâm Ẩn.

Nếu Lâm Ẩn ở đây, nhất định sẽ không để cô bị bắt nạt như vậy đâu nhỉ?

Cô cũng sẽ không cảm thấy bất lực, không nơi nương tựa như thế này.

Lâm Ẩn, nhất định sẽ không để cho cô chịu ấm ức như vậy nhỉ?

Trước kia, bất cứ lúc nào, chỉ cần có Lâm Ẩn ở bên, sẽ khiến cho lòng cô ấy có cảm giác vô cùng an toàn. Cho dù xảy ra chuyện gì, Lâm Ẩn vẫn luôn bình tĩnh ung dung, xử lý mọi chuyện nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

Trương Kỳ Mạt không nhịn được lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhập vào số điện thoại của Lâm Ẩn.

Cô cứ nhơ ngác nhìn nó như vậy thật lâu, lại không dám gọi đi.

Trong khoảng thời gian này, hình ảnh này đã xảy ra vô số lần.

Trương Kỳ Mạt rất muốn gọi điện thoại cho Lâm Ẩn, nhưng lại không muốn chủ động...

Thật ra, trong lòng cô cũng không biết, rốt cuộc Lâm Ẩn có thể trở về Đông Hải hay không nữa...

Thậm chí, Trương Kỳ Mạt còn đang hoài nghi trong lòng, Lâm Ẩn có còn nhớ tới người phụ nữ như cô hay không.

Dẫu sao, Lâm Ẩn có thế lực và tài lực lớn như thế ở thủ đô, bối cảnh và các mối quan hệ lớn mạnh như vậy, ưu tú vượt trội như vậy, sẽ thiếu phụ nữ hay sao?

Cô có tư cách gì để Lâm Ẩn nhớ mãi không quên mình cơ chứ?

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Trường Kỳ Mạt thẫn thờ, đi ra khỏi khu chung cư Liễu Nguyệt, tản bộ bên lề đường.

Rừ rừ rừ!

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen bỗng nhiên đổi hướng, dừng lại trước mặt Trương Kỳ Mạt.

Rầm, từ trên xe có vài người đàn ông mặc vest, mặt mày lạnh lùng, xông lên muốn bắt người.

“Các người là ai?”.

Trương Kỳ Mạt khiếp sợ, vội vàng lùi về phía sau.

Đúng lúc này, trong mấy chiếc xe SUV màu đen đang dừng lại trên đường cách đó không xa, đột nhiên sáng lên ánh đèn.

“Anh Quân, có người tới gây phiền toái cho cô Lâm!”.

“Cái gì cơ? Đúng là đồ chó má to gan! Mau xuống xe, bảo vệ cô Lâm”.

Lúc này, hai tiếng mở đóng cửa xe vang lên, một nhóm vệ sĩ cường tráng nhanh nhẹn nhảy xuống từ mấy chiếc xe SUV.

Lưu Quân tự mình đẫn đoàn hơn chục người vệ sĩ tài giỏi, cả đám người thoáng cái đã vây lại đây.

Những người này, đều là đàn em của Thẩm Tam ở thành phố Thanh Vân, tất cả đều là người cốt cán tinh anh.

Ngày thường khi ở thành phố Thanh Vân, Thẩm Tam luôn nghiêm khắc dựa theo lời căn dặn của Lâm Ẩn, lúc nào cũng có vài chiếc xe âm thầm đi theo Trương Kỳ Mạt ra ngoài, lặng lẽ bảo vệ sự an toàn cho cô Lâm.

Lần này, Trương Kỳ Mạt ra khỏi nhà tới huyện Giang Nguyệt, Thẩm Tam cũng bỏ lại tất cả công việc, bí mật tới huyện Giang Nguyệt, sắp xếp người có võ công tốt nhất là Lưu Quân, lúc nào cũng dẫn người bảo vệ an toàn của cô Lâm.

“Cô Lâm, cô tránh ở phía sau đi, sếp Lâm dặn chúng tôi lúc nào cũng phải bảo vệ cô được an toàn”.

“Lưu, Lưu Quân?”, Trương Kỳ Mạt nghe tiếng gọi cô Lâm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lưu Quân, khi nhận ra gã thì ánh mắt bỗng trở nên hoảng hốt.

Giờ phút này, tâm trạng của cô rất phức tạp.

Cô biết, Lưu Quân và Thẩm Tam đều là người của Lâm Ẩn.

Thì ra Lâm Ẩn vẫn còn để ý đến cô, thậm chí còn để cho mấy người Lưu Quân cùng theo cô tới huyện Giang Nguyệt.

Trương Kỳ Mạt không nhịn được thấy có một dòng nước ấm chảy trong tim.

“Các người là ai? Tới tìm chết có phải không, dám tới gây phiền toái cho cô Lâm?”.

Lưu Quân cản ở phía trước, căm tức nhìn về phía nhóm đàn ông mặc vest vừa bước xuống từ trên xe ô tô màu đen.

Nhóm người mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng kia dường như không nghe được lời Lưu Quân nói, ánh mắt không có bất kỳ thay đổi nào.

Uỳnh!

Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest cầm đầu đột nhiên ra tay, bóng người gã nhanh như tia chớp, xông lên dùng một cước đá bay Lưu Quân, trong nháy mắt bay xa cả mấy chục mét.

“Á!”.

Lưu Quân đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, cả người đụng thủng vách tường xi măng bên cạnh khu chung cư, khiến nó vỡ ra thành một cái lỗ lớn, ngã thật mạnh xuống đất rồi hộc máu.

Miệng gã hộc máu, mặt vô cùng hoảng sợ, không dám tin tưởng nhìn sang.

Lưu Quân ở trong tỉnh Đông Hải cũng xem như cao thủ võ công cao cường, có bản lĩnh tay không đoạt đao! Nhưng gã chẳng thể ngờ rằng, đám người này lại mạnh mẽ như vậy?

“Chuyện này!”.

“Các người lập tức dừng tay!”.

Rầm, trong nháy mắt này, hơn mười vệ sĩ do Lưu Quân mang tới đều vô cùng hoảng sợ, nháy mắt giật mình tỉnh người, mới rối rít rút súng nhắm vào đám người mặc đồ đen vừa ra tay.

Uỵch uỵch uỵch!

Chỉ trong chớp mắt này, mấy tên mặc đồ đen đã lao lên tấn công mạnh mẽ, thành thạo, đánh hơn mười vệ sĩ có súng ngã rạp trên mặt đất.

Đánh bọn họ không có sức lực chống cự, ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có.

“Các người...”, Trương Kỳ Mạt cũng bị cảnh này dọa sợ, hơi không dám tin che miệng.

Nhưng cô còn chưa nói xong câu này, đã bị một người đàn ông mặc đồ đen vẻ mặt lạnh lùng đánh ngất xỉu, ôm lên rồi ném về phía ghế sau chiếc xe ô tô màu đen.

Thoáng cái, chiếc xe ô tô màu đen quay xe, chạy ra khỏi con phố này, biến mất trong tầm mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.