Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 662: Chương 662: Xin lỗi chúng tôi




“Dượng! Hai người đừng có nói xằng nói bậy!”, Trương Kỳ Mạt tức giận nói.

Cô thật sự không thể nhịn được chuyện hai người này chửi bới Lâm Ẩn như thế.

“Chuyện ngay ra đó, chúng tôi có nói sai câu nào sao?”, ông Tiền cười lạnh nói: “Nếu không phải Lâm Ẩn cư xử không phải phép sẽ rơi vào kết cục như vậy à? Rõ ràng là đạo đức có vấn đề!”.

“Đã bị đánh bị thương nhập viện rồi, các người còn không chịu thừa nhận sự thật Lâm Ẩn là đồ vô dụng hả?”.

“Vậy các người nói xem vì sao đứa con rể Lâm Ẩn nhà các người bị đánh nhập viện, rơi vào kết cục thế này?”.

Ông Tiền chế giễu nói, trong mắt đầy vẻ xem thường.

Ông ta cảm thấy lúc trước cả nhà Trương Kỳ Mạt đúng là mặt dày, nói Lâm Ẩn rất có tài gì đó?

Hoàn toàn là một câu chuyện cười, bị người ta đánh đến mức thành người thực vật rồi còn mạnh miệng cái gì?

“Chuyện đó có liên quan gì đến nhà dượng?”, Trương Kỳ Mạt tức giận nói.

“Ở đây không chào đón các người, các người đừng đến làm phiền Lâm Ẩn nghỉ ngơi, mời các người đi cho!”.

“Ồ? Không chào đón chúng tôi, thế nào hả? Cháu xem bệnh viện huyện này là của nhà mình sao? Còn không cho phép người khác tới đây đi lại à?”, ông Tiền lạnh lùng nói, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

“Viện trưởng Lưu có quan hệ rất tốt với tôi, nếu cháu còn mang thái độ không kính trọng như vậy nữa, có tin tôi kêu viện trưởng Lưu xử lý nhà các cháu không?”.

“Ôi kìa, còn nói gì mà không liên quan đến chúng ta, đúng là không xem chúng ta như người một nhà mà”, Lư Thái Hà cũng quái gở nói.

“Đừng nói gì mà Lâm Ẩn nghỉ ngơi hay là không, đã thành người thực vật còn nghỉ ngơi gì nữa?”.

Bà ta châm chọc nói, càng nói càng hăng hái.

“Kỳ Mạt à, dì cũng vì lo lắng suy xét cho tương lai của cháu thôi. Chồng cháu đã trở thành người thực vật, nằm trong bệnh viện rồi, sau này cháu lẻ loi hiu quạnh một mình nên sống thế nào đây?”.

“Hay để dì giới thiệu mấy đối tượng cho cháu, tìm cho cháu một nơi nương tựa tốt. Đừng nói mấy lời gì mà con rể Lâm Ẩn nhà các người rất có năng lực nữa, vô dụng chính là vô dụng, sự thật đã quá rõ ràng rồi”.

“Không chỉ là một tên vô dụng, bây giờ còn là người thực vật nằm liệt trên giường nữa, chuyện gì cũng không làm được, còn lãng phí lương thực. Nhà các người không sợ trở thành trò cười sao?”.

“Các, các người…”.

Trương Kỳ Mạt tức giận đến cả người run rẩy, chỉ hận không thể tiến lên tát Lư Thái Hà một bạt tai.

Đúng là quá đáng mà, lại có thể chạy vào trong bệnh viện châm chọc!

Còn châm chọc Lâm Ẩn đang bị thương nằm trên giường nữa.

“Cút! Tôi kêu các người cút khỏi bệnh viện ngay!”.

Trương Kỳ Mạt duỗi tay chỉ vào Lư Thái Hà, tức giận nói.

Cô thật sự rất tức giận, hiếm khi nổi nóng như thế.

Trước giờ cô vẫn luôn là cô gái yên tĩnh nhã nhặn, thậm chí sống hai mươi mấy năm cũng chưa từng cãi nhau với người khác.

Nhưng hôm nay cô lại nổi giận vì Lâm Ẩn.

Cô không cho phép bất kỳ ai chửi bới sỉ nhục Lâm Ẩn cả.

Trước kia, vẫn luôn là Lâm Ẩn bảo vệ cô.

Còn bây giờ, Lâm Ẩn vì cô mà bị thương nặng nằm trên giường, cô cũng muốn làm một vài chuyện trong năng lực của mình vì anh, bảo vệ anh.

“Hừ!”.

Ông Tiền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ không vui.

Ông ta híp mắt nhìn Trương Kỳ Mạt, lạnh lùng nói: “Cháu kêu chúng tôi cút á? Có biết phép tắc không vậy? Đây là thái độ gì thế? Ông đây tốt bụng đến thăm người bệnh nhà các cháu, cháu còn kêu tôi cút?”.

Rầm một tiếng, ông Tiền ném giỏ trái cây trong tay xuống trước mặt Trương Kỳ Mạt.

“Hôm nay ông đây cứ muốn quấy rầy Lâm Ẩn đấy thì thế nào? Cậu ta là lãnh đạo gì sao? Còn không thể đi thăm hỏi à?”.

Ông Tiền cực kỳ kiêu ngạo nói.

“Ôi chao ôi Kỳ Mạt, lời này của cháu hơi khó nghe rồi đấy? Lễ phép của cháu đâu? Lại còn kêu hai người lớn chúng tôi cút?”, Lư Thái Hà ngạc nhiên nói.

“Trương Kỳ Mạt à Trương Kỳ Mạt, cháu đúng là không có tiền đồ! Chồng cháu bị đánh nhập viện, tâm trạng cháu không tốt tôi có thể hiểu. Nhưng cháu cũng không thể trút giận lên dì dượng của mình được? Có bản lĩnh thì đi báo thù giúp Lâm Ẩn đi? Chúng tôi chỉ đến thăm chồng cháu thôi, còn muốn trả thù cho chồng cháu nữa, thái độ cháu vậy là sao?”.

“Đúng là không biết tốt xấu, không hiểu lòng người tốt. Chuyện này tôi nhất định sẽ nói lại với nhà mẹ đẻ, để bọn họ phân xử!”, Lư Thái Hà tỏ vẻ bị hiểu lầm nói.

“Em Nhã Huệ, chú Trương, hai người đứng nhìn Kỳ Mạt mắng bề trên mà không kêu nó xin lỗi chúng tôi sao?”.

Nói xong, Lư Thái Hà bất mãn nhìn về phía Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong.

“Việc này…”, Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong thoáng chốc nghẹn lời.

Hai người bọn họ cũng không biết hôm nay con gái bị sao, tính tình trở nên cực kỳ nóng nảy, lại còn lên tiếng mắng người.

“Kỳ Mạt, con bớt giận, tốt xấu gì cũng là dì dượng của con, không nên động một tí là kêu người ta cút được”, Lư Nhã Huệ khuyên.

Bây giờ Lâm Ẩn bị thương nặng nằm trên giường, Lư Nhã Huệ hoàn toàn không có lòng tin để đấu với cả nhà Lư Thái Hà.

Tốt xấu gì người ta cũng là người có tiền có thế ở huyện Giang Nguyệt, trên địa bàn của người ta, mình không đắc tội nổi.

“Hừ!”, ông Tiền hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói: “Chú Trương, bây giờ chú lập tức kêu con gái ông xin lỗi chúng tôi ngay! Nói chuyện kiểu gì vậy? Còn kêu chúng tôi cút?”.

“Tôi cho nhà các người biết, nếu không phải nể tình các người là thân thích của Thái Hà, tôi đã gọi điện thoại cho người đến xử lý các người từ lâu rồi!”.

“Không ra bên ngoài hỏi thăm xem ở huyện Giang Nguyệt này, ai không phải nể mặt Tiền Khuông tôi chứ? Có mấy ai dám kêu tôi cút đâu?”.

Ông Tiền uy nghiêm nói, cực kỳ bá đạo ngông cuồng, nói chuyện với Trương Tú Phong như đang ra lệnh cấp dưới vậy.

Trương Tú Phong nhíu mày nhìn về phía Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt à, đều người lớn trong nhà cả, không được vô lễ như vậy. Xin lỗi dì dượng đi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”.

“Bọn họ thì là người lớn cái gì? Dựa vào cái gì con phải xin lỗi bọn họ?”, Trương Kỳ Mạt tức giận nói.

Chuyện khác, có lẽ cô cũng có thể chịu uất ức xin lỗi.

Nhưng chuyện liên quan đến Lâm Ẩn, cô kiên quyết sẽ không thoả hiệp.

“Ôi chao chú Trương à, chú xem Kỳ Mạt nhà các ông đi, thật sự nên dạy dỗ lại, đúng là tệ quá!”, Lư Thái Hà cười lạnh nói: “Với thái độ cư xử như vậy, chẳng trách chẳng có thành tích gì trong xã hội!”.

“Bỏ đi, bỏ đi! Bà đừng tranh cãi với nhà bọn họ nữa”.

Ông Tiền ngắt lời, làm như rất mất kiên nhẫn.

“Hôm nay ông đây cứ muốn làm phiền Lâm Ẩn đó thì sao? Ông đây muốn xem thử cậu ta là cái thá gì? Tôi quấy rầy cậu ta, nhà các người có thể làm gì?”.

Ông Tiền kiêu ngạo nói: “Tôi thật muốn xem thử hôm nay ai trong các người có thể ngăn cản được tôi!”.

Nói xong, ông ta nghênh ngang đi về phía phòng bệnh của Lâm Ẩn, tỏ vẻ muốn gây chuyện.

“Các người không được xông vào!”.

Trương Kỳ Mạt chặn trước cửa phòng bệnh, ngăn Lư Thái Hà và ông Tiền lại, sắc mặt xanh mét nói.

“Ha hả, cháu nói không được là không được sao? Hôm nay tôi càng muốn làm thế đấy, tôi muốn xem thử Lâm Ẩn cậu ta quý giá bao nhiêu? Là cái thứ gì?”, ông Tiền cười lạnh nói: “Còn nữa, hôm nay nếu cháu không thu lại lời kêu chúng tôi cút, không xin lỗi chúng tôi thì đừng nói tôi không nể tình, không khách sáo với nhà cháu!”.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt xanh mét lấy điện thoại ra gọi đi.

“A lô, là anh Thẩm Tam sao?”, Trương Kỳ Mạt cầm điện thoại, nghiêm mặt nói.

“Chào cô Lâm, là tôi Thẩm Tam đây. Không biết cô có gì dặn dò thế?”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói cung kính của Thẩm Tam.

“Anh Thẩm, bây giờ anh đến bệnh viện huyện ngay, có người đang làm phiền Lâm Ẩn nghỉ ngơi, anh tới đây ngăn cản giúp tôi đi”, Trương Kỳ Mạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.