Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 884: Chương 884: Xung đột




Không ngờ Lâm Ẩn lại là cao thủ Thần cảnh.

Trong xã hội tin tức hóa này, Lâm Ẩn vừa thu phục được tàn dư của Thần ánh sáng trong thần điện, anh vừa bước ra khỏi thần điện cùng Liễu Thanh thì thông tin anh là một cao thủ Thần cảnh đã lan truyền khắp giới lánh đời Long Quốc.

Toàn bộ giới lánh đời Long Quốc đều chấn động.

Trong suốt một trăm năm nay, giới lánh đời Long Quốc không hề xuất hiện một cao thủ Thần cảnh nào. Không ngờ Lâm Ẩn lại đạt tới Thần cảnh khi còn trẻ như vậy, hơn nữa anh đã phá hủy được thần điện, đồng thời thu phục được tổ chức Thần ánh sáng, một trong những tổ chức lâu đời ở thế giới ngầm phương Tây.

Các cao thủ có quan hệ tốt với Lâm Ẩn đều vui mừng, trong khi những gia tộc có xích mích với Lâm Ẩn hay nhà họ Lâm thì vội vã nghĩ cách xin lỗi.

Khi tin tức truyền đến nhà họ Lâm thì cụ bà đã khóc vì vui mừng. Nhà họ Lâm mở đại tiệc đãi khách, tất cả những thế lực có quan hệ tốt với nhà họ Lâm đều cử người tới.

Những thế lực không liên quan gì đến nhà họ Lâm cũng mang lễ vật đến, chủ nhà đích thân chạy đến núi Lang Gia để tạo mối quan hệ với nhà họ Lâm.

Chỉ cần Lâm Ẩn không chết thì nhà họ Lâm chắc chắn sẽ có thể xưng bá thiên hạ tận trăm năm.

Lâm Ẩn không quan tâm mình đã gây ra sóng gió thế nào ở thế giới ngầm phương Tây và giới lánh đời phương Đông. Mục đích đến thế giới ngầm phương Tây trong chuyến đi này đã đạt được, với sức mạnh hiện tại của anh, ở thế giới ngầm phương Tây hầu hết mọi người đều không dám đối đầu với Thần ánh sáng và tổ chức địa ngục rắn chín đầu.

Hơn nữa việc thu phục tổ chức Thần ánh sáng chẳng qua cũng chỉ là tiện tay thôi, điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết Long phủ và đến điện Lăng Tiêu một chuyến.

Lúc này Lâm Ẩn và Liễu Thanh Ti lên máy bay trở về Trung Hải.

...

Lúc này trong sảnh của sân bay quốc tế Trung Hải đã chật cứng người.

Người bình thường chỉ có thể đứng bên ngoài sảnh chờ máy bay, hoàn toàn không được vào trong.

Đứng ở trong sảnh chờ máy bay đều là những ông lớn thường ngày khó có thể gặp được, không chỉ có gia chủ của bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, còn có những ông lớn từ các nơi khác tới đây nữa.

Hàng loạt vệ sĩ hùng hậu khỏe khoán đứng canh gác xung quanh, bọn họ ngăn cản những người bình thường ở bên ngoài.

Trận thế lớn như vậy đã thu hút vô số người xem.

"Này, đám ông lớn đang làm gì thế? Sao nhiệt tình vậy?".

"Tôi cũng không biết nữa. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy giữa đám đông có Cổ Vi Dân, người giàu nhất ở Trung Hải!".

"Tại sao giám đốc Cổ lại tới đây?".

"Ồ! Cổ Vi Dân thì có là gì? Ngay cả chủ nhà của bốn gia tộc lớn cũng đã tới chờ máy bay. Chắc chắn phải là ông lớn nào tới rồi!".

"Hừ! Mấy người chắc chưa từng nghe nói qua nhà họ Tiền đâu nhỉ!".

Trong lúc những người bình thường bên ngoài đang phỏng đoán lung tung, thì trong sảnh tiếp tân, chủ nhà của bốn gia tộc lớn ở Trung Hải cũng như lãnh đạo cấp cao của các thế lực đứng đầu ẩn thế đều nhìn cụ Tiền và một người đàn ông trung niên đang cầm kiếm mặc đồ Phù Tang. Không ai dám lên tiếng.

Bọn họ cũng biết được rằng hôm nay có một ông lớn sẽ từ nước ngoài trở về, nhưng họ không ngờ rằng ngay cả cụ Tiền và người trung niên Phù Tang bí ẩn này cũng sẽ đến.

Mặc dù thân phận của người trung niên Phù Tang này không rõ ràng, nhưng chủ nhân của bốn gia tộc lớn đối xử với người này rất tôn trọng, có thể nhìn ra thân phận của hắn ta không đơn giản.

Điều khiến những ông lớn ở Trung Hải ngạc nhiên nhất là ngay cả cụ Tiền, người đã hơn hai mươi năm không xuất hiện ở Trung Hải cũng có mặt ở đây, cụ Tiền là một người vô cùng nổi tiếng ở Trung Hải, mặc dù cụ ta không còn là chủ nhà, nhưng uy danh vẫn không suy giảm, không ngờ hôm nay cụ ta lại đến chờ máy bay?

Chủ nhà của bốn đại gia tộc chỉ nghe nói qua truyền thuyết về cụ Tiền, bọn họ không quen biết với cụ Tiền, bọn họ chỉ biết bốn gia tộc lớn trước đây từng đắc tội với hà họ Tiền, nên nhà họ Tiền đã khiến bốn gia tộc lớn này biến mất trong một đêm, điều này đã tạo cơ hội cho họ lên thay thế.

Lúc này cụ Tiền đứng ở đầu hàng, cụ ta liếc nhìn đại đệ tử của Yagyu Muneyoshi là Watanabe Izumataro đang đứng bên cạnh, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì. Hôm qua hắn ta vừa đến Trung Hải, thì hôm nay đã có mặt ở sân bay rồi.

Cụ Tiền do dự một lúc rồi mở miệng hỏi: "Ông Watanabe tới đây chuyện gì không?”.

Watanabe Izumataro là đại đệ tử của Yagyu Muneyoshi, thực lực hắn ta không hề yếu, cũng là cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, điều đáng sợ hơn chính là Watanabe Izumataro mới chỉ hơn 50 tuổi, ở Long Quốc này trừ Lâm Ẩn ra không ai có thể đạt tới sức mạnh như vậy ở tuổi này.

“Lần này tôi theo lệnh sư phụ tới đây gặp cậu Lâm Ẩn!".

Watanabe Izumataro mỉm cười nói, tuy trên mặt thì tươi cười nhưng cụ Tiền có thể nhìn ra sự khinh thường trong mắt hắn ta, cho dù tâm lý tốt đến đâu thì cụ ta cung không thể không tức giận.

Cụ ta nổi danh đã nhiều năm, mặc dù không có quá nổi bật nhưng thực lực cũng đã tiến tới nửa bước vào Thần cảnh rồi, hôm nay cụ ta lại bị một hậu bối khinh thường.

Cụ ta cũng biết việc Lâm Ẩn giết sư đệ của Yagyu Muneyoshie, sau khi tin tức Lâm Ẩn đạt Thần cảnh truyền ra thì xem Watanabe Izumataro còn dám kiêu ngạo như thế không...

Cụ Tiền nghĩ như vậy thì sắc mặt thay đổi! Watanabe Izumataro dám làm như thế tất nhiên là vì có chỗ dựa, Yagyu Muneyoshi cũng đã đạt tới cảnh giới đó!



Người chung quanh chỉ thấy sắc mặt cụ Tiền không tốt, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám mở miệng hỏi thăm.

Tiền Tu Vĩnh đứng bên cạnh cụ Tiền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Watanabe Izumataro thì trong lòng không khỏi tức giận, nếu sự khinh thường này nhằm vào hắn, thì hắn không có ý kiến gì, nhưng Watanabe Izumataro không ngờ lại dám xem thường ông nội hắn!

"Ông có ý gì hả!”.

Tiền Tu Vĩnh lớn tiếng chất vấn.

"Câm miệng!".

Cụ Tiền thấp giọng quát đạo, không nói tới việc sư phụ của Watanabe Izumataro là Yagyu Muneyoshi, chỉ với võ công của Watanabe Izumataro thôi thì Tiền Tu Vĩnh đã không thể nói năng lỗ mãng rồi.

"Ông Watanabe thứ lỗi, cháu trai tôi không hiểu chuyện!".

Tiền Tu Vĩnh không dám tin nhìn cụ Tiền, hắn kinh ngạc nói:

“Ông, ông có nhầm hay không, nơi này là Trung Hải, tại sao phải xin lỗi ông ta? Cho dù ông ta là đệ tử của Yagyu Muneyoshi thì thế nào chứ? Nơi đây cũng không phải là Phù Tang, hơn nữa cậu Ẩn không phải đã đạt tới Thần cảnh sao? Cần gì phải sợ Yagyu Muneyoshi chứ?”.

"Muốn chết hả!".

Watanabe Izumataro nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, trong mắt hắn ta hiện lên sát khí, hắn ta lấy ra thanh kiếm bên hông rồi lập tức chém về phía Tiền Tu Vĩnh!

Xẹt!

Khi thanh kiếm sắp xẹt qua cổ Tiền Tu Vĩnh thì có hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm của Watanabe Izumataro.

Chủ nhân của hai ngón tay đúng là cụ Tiền, cụ ta lạnh lùng nhìn Watanabe Izumataro rồi nói:

“Ông thật sự coi nhà họ Tiền chúng tôi không người sao? Dám công khai ra tay với cháu tôi!”.

Watanabe Izumataro thu tay lại, hắn ta cất kiếm về vỏ rồi tỏ vẻ không sao cả nói:

"Tên của sư phụ tôi đâu phải đứaa ranh con có thể tùy tiện nhắc tới? Hôm nay nể mặt cụ Tiền tôi mới không giết cậu ta, lần sau nếu còn dám nói năng lỗ mãng với tôi, thì tôi chắc chắn sẽ giết chết!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.