Chàng Rể Đào Hoa

Chương 183: Chương 183: Anh dám gài bẫy tôi?




**********

Chương 183: Anh dám gài bẫy tôi?

Buổi đấu giá mùa thu lần này, thế trận to lớn khiến cho Trần Hoàng Thiên khó có thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù Trần Hoàng Thiên ngồi ở vị trí gần cuối, nhưng thông qua tiếng thảo luận của các ông chủ xung quanh, Trần Hoàng Thiên vẫn có thể nghe ra được, bốn đại gia tộc thủ đô đều đã phải người đến. Trong mười gia đình giàu có thì cũng có đến tám gia đình giàu có đã phải người đến rồi.

Ngay cả nhà giàu số một của thành phố Thanh Hải trung tâm tài chính Thanh Khâu cũng đều đến đây rồi. Đội hình này không thể nói là lớn bình thường nữa.

Tài sản của những ông chủ ngồi đây cộng lại có lẽ cũng vượt qua con số ba mươi triệu tỷ.

Ánh mắt Trần Hoàng Thiên quét nhìn những hàng ghế phía trước một cái, lập tức nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Ông nội của anh cũng đến rồi.

Ngồi ở hàng đầu tiên bên phía góc có bác cả, bác hai, còn có mấy người của thế hệ sau ngồi vây quanh một chiếc bàn.

Lúc này, buổi đấu giá đang được tiến hành rồi. “Một tỷ năm trăm triệu!” “Một tỷ năm trăm sáu mươi triệu! “Một tỷ sáu trăm năm mươi triệu!”

Một nhóm ông chủ đang cạnh tranh giá cả quyết liệt đối với sản phẩm đấu giá đầu tiên. “Ông cụ à, Trần Hoàng Thiên này thật sự là một tại họa, người xem anh ta đánh cho cậu sáu thành cái dạng gì rồi? Một bên mặt cũng sưng phồng lên, hàm răng rớt mất hai cái. Nếu chú tư biết con trai của ông ấy bị đánh thành như vậy, chắc chắn sẽ oanh tạc một trận cho xem. Bác hai ôm bả vai của Trần Hoàng Phong, nhìn Trần Hiếu Sinh nói.

Sắc mặt Trần Hiếu Sinh u ám không nói gì. “Em sáu, vì sao kẻ vô dụng kia lại đánh chú vậy hả?" Em gái thứ năm Trần Lam Ngọc của Trần Hoàng Thiên hỏi, bộ dạng tức giận bất bình.

Trần Hoàng Phong nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nói dối một câu: “Em chỉ nói đùa với anh ta một câu, nói Phương Thanh Vân bị ông nội đưa đi cho cá mập ăn rồi, sau đó anh ta hung dữ đánh một quyền lên mặt em, còn mắng ông nội rất khó nghe nữa.”

Anh ta cũng không thể nói rằng, anh ta nói với Trần Hoàng Thiên là anh ta thiếu chút nữa đã phá vỡ điểm mấu chốt của Phương Thanh Vân, Trần Hoàng Thiên nghe xong tức giận mới đánh anh ta thành thế này.

Lời như vậy, ông cụ cũng có thể đánh anh ta. Làm loại chuyện này, người nhà họ Trần không còn mặt mũi gì nữa.

Nói như vậy, mặc dù cũng có chỗ đáng nghị, nhưng vẫn có thể tha thứ theo lý trí. Huống chi anh ta còn thêm mắm thêm muối một chút, nói không chừng ông nội cũng phải bùng nổ.

Quả nhiên, Trần Hiếu Sinh nghe thấy lời này của Trần Hoàng Phong, sắc mặt lập tức trở nên suy sụp.

Cũng chính trong trường hợp này, ông ta không tiện nổi trận lôi đình, bằng không nhất định sẽ không ngồi im lặng không lên tiếng vậy đâu. “Cái đồ vô dụng chết tiệt này, ngay cả ông nội cũng dám mắng. Trần Lam Ngọc tức đến lồng ngực phập phòng run rẩy, giận sôi máu.

Lúc này, người thanh niên ở bên cạnh có ta cười mỉa mai một tiếng, nói: “Nói đến chuyện này, tôi cũng hơn ba năm không nhìn thấy đồ vô dụng kia rồi. Không nghĩ đến lúc trước anh ta hèn nhát như vậy, bây giờ lại trở nên hung hãn ác độc như thế. Thời gian không đến nửa tháng ngắn ngủi, anh ta đã đánh cho anh cả, anh hai, em sáu thể thảm quá chừng. Tôi cũng muốn xem xem có phải anh ta cánh dài rồi không?”

Dứt lời, người thanh niên đứng dậy.

Anh ta là Tiêu Hùng, chồng chưa cưới của Trần Lam Ngọc, cậu chủ của nhà họ Tiêu, xếp thứ hai trong bốn đại gia tộc. “Tiêu Hùng, có nhiều ông chủ đang ở đây, con phải kiềm chế một chút, nhất định không thể ra tay ở chỗ này. Bằng không quét đi mất hứng thú của những người ông chủ này rồi, mặt mũi của ông nội con cũng mất hết đó.” Bác cả vội vàng nhắc nhở.

Trần Lam Ngọc là con gái của ông ta, ngộ nhỡ Tiêu Hùng quét sạch đi hứng thú của những ông chủ ở nơi này, ông cụ Tiêu không vui, không yêu thương Tiêu Hùng nữa, vậy thì Tiêu Hùng rất có khả năng sẽ vì vậy mà bị mất đi quyền thừa kế nhà họ Tiêu. Điều này đối với con gái và con trai của ông ta mà nói đều rất bất lợi.

Bởi vì nếu Tiêu Hùng có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Tiêu, như vậy người thừa kế của nhà họ Trần không phải là con trai lớn của ông ta Trần Hoàng Dương thì chính là con trai nhỏ của ông ta Trần Hoàng Khải rồi, không tới lượt đám con cháu Trần Hoàng Thiên và Trần Hoàng Phong này đâu. "Yên tâm đi chú Trần, cháu có chừng mực.” Tiêu Hùng cười nói.

Kết quả là, anh ta dắt tay Trần Lam Ngọc đi về phía Trần Hoàng Thiên đang ngồi, Trần Hoàng Phong theo sát phía sau. “Ông Ngô, ông đi theo một bên trông chừng, đừng để Tiêu Hùng bị tên súc sinh kia đánh. Trần Hiếu Sinh nhìn một ông lão dặn dò. “Vâng thưa ông chủ”

Ông Ngô đứng dậy đi theo bọn họ. “Các anh xem, có phải cậu Tiêu muốn đi báo thù cho cậu sáu Trần không?” Lưu Khải Thâm bọn họ ngồi ở một bàn bên kia, có một thanh niên chỉ về phía Trần Hoàng Phong nói.

Đám người Chu Hoàng Đào và Lưu Khải Thâm nhìn lại. Nhất thời cả đám đều cảm thấy hứng thú, nhao nhao đứng dậy đi tới xem náo nhiệt.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đang tay trong tay với Dương Ninh Vân, ngồi dựa sát vào nhau, mặt nhìn lên sân khấu đấu giá đối diện, nhìn thấy màn hình lớn đang giới thiệu sản phẩm đấu giá thứ hai, nghe tiếng các ông chủ đang kêu giá. “Thật sự không hiểu nổi tại sao những ông chủ kia lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy đi mua mấy thứ đồ trang trí này. Thật là tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu sao? Ngộ nhỡ là hàng nhái, vậy chẳng phải là lỗ vốn lớn rồi à?”

Dương Ninh Vân nhỏ giọng nói. “Có một số người chỉ đơn thuần là yêu thích, có một số người là để đầu tư. Những thứ đồ này càng cổ thì giá trị sẽ càng tăng cao. Trần Hoàng Thiên mỉm cười nói với cô. “Dù sao nếu em có tiền cũng sẽ không đầu tư cái này, hệ suất mạo hiểm quá cao. Đặc biệt là đồ gốm sứ, nhỡ ra không cẩn thận là vỡ nát rồi, hoặc là động đất làm vỡ, như vậy vốn ban đầu chẳng phải đổ xuống sông xuống biển hết rồi sao." Dương Ninh Vân chu miệng nói.

Trần Hoàng Thiên mỉm cười, dịu dàng nói: "Bà xã nói cái gì cũng đều đúng. “Hi hi!”

Dương Ninh Vân bật cười khúc khích.

Lúc này, một âm thanh đầy vẻ giễu cợt xuyên tới. “Đồ cổ là để người có tiền chơi, không phải loại để nhũi như anh có thể đánh giá.

Nghe thấy vậy, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đều nhìn qua, chỉ thấy một người thanh niên kéo theo một cô gái ăn mặc toàn đồ xa xỉ xuất hiện ở bên cạnh hai người bọn họ, Trần Hoàng Phong cũng đứng ở bên cạnh. Trần Hoàng Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra em gái thứ năm Trần Lam Ngọc của anh và cậu chủ nhà họ Tiêu,

Tiêu Hùng.

Tuy rằng Dương Ninh Vân không biết một nam một nữ này, nhưng cô biết Trần Hoàng Phong từng đến tìm cô và Trần Hoàng Thiên gây phiền toái. “Thế giới của người có tiền các anh tôi không hiểu, tôi chỉ phát biểu suy nghĩ của mình một chút mà thôi." Dương Ninh Vân thản nhiên nói, sau đó quay ngoắt đầu trở lại, không thèm để ý tới mấy người họ.

Tiêu Hùng mía mới cưới một tiếng. Có thể gả cho loại rác tưới như Trần Hoàng Thiên này, chứng có có không phải là con của gia đình rất có tiên. Có đã không hiểu thế giới của người có tiền, vậy các cô còn đến đây làm cái giá

Trên thực tế, ngoại trừ Trần Hạo Thịnh và Trần Hiếu Sinh ra, nhà họ Trần không có ai biết Trần Hoàng Thiên được nhờ vào Hiệp hội Thiên Minh, cũng không biết Giải trí Hoàng Gia đã từng là của Trần Hoàng Thiên

Trần Hiếu Sinh không cho Trần Hạo Thịnh nói ra, nếu không sẽ bị miệng lưỡi người đời nói ông ta có mất không trồng. Cháu ngoại của hội trưởng Hiệp hội Thiên Minh lại bị ông ta xem như rác rưởi.

Đương nhiên, chuyện này trước đó ông ta cũng không biết, bằng không cũng sẽ không đối xử với Trần Hoàng Thiên như vậy. Chỉ vị Trần Hoàng Thiên mà ông ta và Hiệp hội Thiên Minh không thành thông gia được, cho nên cũng vẫn cư xử với Trần Hoàng Thiên giống như ngày trước. Thậm chí bởi vị bị Hiệp hội Thiên Minh đe dọa, nên thái độ của ông ta đối với Trần Hoàng Thiên càng thêm tồi tệ. “Anh có thể đến, chúng tôi không thể đến sao?” Trần Hoàng Thiên khó chịu nhìn Tiêu Hùng. “Anh là cái thứ gì mà có thể so sánh với tôi?” Tiêu Hùng híp mắt nói: "Tôi đến để đấu giá đồ, còn anh thì sao? Một kẻ nghèo kiết xác, mặc âu phục vài triệu đồng cũng dám ngồi ở đây, anh xứng sao? “Tôi cũng đến đấu giá đồ, mặc âu phục vài triệu đồng không thể tham gia đấu giá, có quy định này sao?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng đáp lại.

Mọi người đều che miệng cười. Ở nơi này có rất nhiều ông chủ, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ trào phúng cười to một trận vào mặt của Trần Hoàng Thiên ngay lập tức rồi “Anh ba, miệng cứng cũng vô dụng thôi. Những món đồ cổ này hơi một tí đã vài tỷ đến vài chục tỷ, anh bán mạng đi để tới đây đấu giá à. Có bản lĩnh, anh mua một món cho em xem nào.” Trần Lam Ngọc cười lạnh, giễu cợt nói. “Những thứ này tôi nhìn chưởng mắt, không thích đấu giá. Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói.

Phụt

Mọi người nhịn không được cười phun ra rồi. “Không có tiền đấu giá thì nói là không có tiền đấu giá đi, còn bày đặt giả bộ hoành tráng cái gì? Món đồ Cảnh Thái Lam này có biết bao nhiêu ông chủ đang điên cuồng tranh giành, bọn họ đều để ý, anh lại chướng mắt. Ánh mắt của anh còn cao hơn bọn họ ha?” Chu Hoàng Đào nhịn không được khinh thường nói. “Nếu các anh cảm thấy mình rất có tiền thì đi đấu giá đi, đừng có trong lòng không muốn lại đẩy cho người khác, biết không hả?” Dương Ninh Vân khó chịu nói.

Bản thân mình cũng không đấu giá, còn cười nhạo Trần Hoàng Thiên không đấu giá. Bọn họ có ý gì vậy chứ? “Được.”

Tiêu Hùng gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ đấu giá được món đồ này để tặng cho ba của bà xã tôi. Có bản lĩnh cô cũng bảo ông xã của cô đấu giá một món tặng cho ba của cô đi."

Nói đến đây, Tiêu Hùng bảo Lưu Khải Thâm đi lấy một thẻ bài cho anh ta, sau đó giơ thẻ lên hô lên: “Bốn mươi tám tỷ!”

Anh ta vừa dứt lời, lập tức đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người. “Cậu Tiêu thật hoành tráng quá, một lần đã tăng giá sáu tỷ, quá tuyệt vời!” Chu Hoàng Đào giơ ngón tay cái lên tấn thưởng nói.

Trần Lam Ngọc càng đắc ý nhìn Dương Ninh Vân nói: “Nhìn thấy không, có phải ông xã của tôi rất ngầu không? Bốn mươi tám tỷ đó. Ông xã của cô e rằng có bán hết tất cả các cơ quan trong cơ thể cũng không có được số tiền này đâu.

Dương Ninh Vân chẳng muốn cùng cô ta nhiều lời vô ích. “Bốn mươi chín tỷ năm trăm triệu.” Có ông chủ hô lên.

Tiêu Hùng lập tức đuổi kịp “Năm mươi bốn tỷ!”

Kêu xong cái giá này, anh ta vênh mặt đắc ý nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Món đồ Cảnh Thái Lam này tôi phải mua được, để anh nhìn xem cái gì gọi là làm người có tiền.” “Đừng lấy không được lại mất mặt là được.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói. “Lấy không được đầu của tôi cho anh” Anh ta vỗ ngực nói.

Trần Hoàng Thiên muốn đầu của anh ta làm cái gì? Anh cũng chẳng muốn cùng anh ta tiếp tục tranh luận nữa. Nếu thật sự làm cho anh ta không lấy được, anh ta cũng sẽ không đưa đầu mình cho Trần Hoàng Thiên.

Lúc này, giá tiền đã thét lên tới sáu mươi tỷ. Tiêu Hùng lại hô tiếp: “Sáu mươi ba tỷ!"

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, không ai hộ giá nữa. “Sáu mươi ba tỷ lần thứ nhất, còn có ai ra giá cao hơn không?” Người chủ trì đấu giá quét nhìn mọi người ở hội trường một cái, lên tiếng hỏi.

Hỏi mấy lần, không có ai tăng giá, người chủ trì đang muốn gõ búa.

Đúng lúc này, Trần Hoàng Thiên giơ thẻ lên: “Chín mươi tỷ!”

Trong nháy mắt, mọi người bắt đầu xôn xao. "Đây là ai vậy, một lần đã nâng giá hai mươi bảy tỷ. Lợi hại như vậy?” "Là một thắng nhóc, lợi hại quá ha!” “Chín mươi tỷ mua món đồ Cảnh Thái Lam này, không có tính toán à. Đứa trẻ này không biết đúng không?”

Đủ các loại ý kiến thảo luận vân vân mây mây.

Ánh mắt của đám người Trần Hoàng Phong và Trần Lam Ngọc nhìn Trần Hoàng Thiên càng giống như nhìn thấy quỷ. “Chín mươi tỷ, anh xác định?" Tiêu Hùng nhíu mày không dám tin hỏi. “Chín mươi tỷ ông xã của tôi vẫn có thể lấy ra được. Dương Ninh Vân nói: “Ngược lại là anh đó, còn không tăng giá đi, đầu của anh muốn đưa cho ông xã tôi hả.

Tiêu Hùng nghe vậy, làm sao có thể tỏ ra yếu kém trước Trần Hoàng Thiên được chứ? Nếu lấy không được, chẳng phải là anh ta mất thể diện quá độ rồi à?

Nghĩ như vậy, anh ta lập tức giơ thẻ: “Chín mươi sáu tỷ l Trần Hoàng Thiên lại theo sát tiếp tục giơ thẻ “Một trăm hai mươi tỷ “Điên rồi! Thằng nhóc này điên rồi!”

Rất nhiều ông chủ đều không thể bình tĩnh được nữa. “Có phải anh không có tiền nên kêu loạn không hả?” Trần Lam Ngọc lập tức bực bội nói. “Một trăm hai mươi tỷ ông xã của tôi lấy ra được.

Dương Ninh Vân nói, sau đó cười nhạo: “Ông xã của tôi một lần tăng giá hai mươi bốn tỷ, hai mươi bốn tỷ đó. Có phải càng có khí thế, càng ngầu hơn so với ông xã của cô không?" "Cô.” Trần Lam Ngọc nhất thời nghẹn họng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Tiêu Hùng tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi.

Tiêu Hùng tôi chính là cậu chủ của nhà họ Tiêu, sao có thể không bằng kẻ vô dụng này chứ?

Nghĩ như vậy, anh ta lại tiếp tục kêu lên: “Một trăm năm mươi tỷ! “Cho anh đấy, tôi không cần nữa. Để anh tiêu hơn gần chín mươi tỷ, tốt lắm tốt lắm, bố của Lam Ngọc chắc chắn sẽ rất thích.” Trần Hoàng Thiên ném chiếc thẻ lên trên bàn cười nói.

Tiêu Hùng nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đen thui.

Con mẹ nó chứ, tôi bị con chó ngày này gài bẫy rồi. “Một trăm năm mươi tỷ, đấu giá xong!”

Trần Hoàng Thiên cười một tiếng: “Mau đi thanh toán đi, đừng nói lấy không ra được số tiền này, mất mặt nhà họ Tiêu anh lắm đấy! “Mẹ kiếp, mày dám gài bẫy ông đây?” Tiêu Hùng tức đến năm chặt hai năm đấm.

Trần Hoàng Thiên vuốt vuốt tay, bình tĩnh nói: “Tôi đã nói không thích rồi, anh cứ bắt tôi phải đấu giá. Tôi đầu giả rồi đó, ai biết anh ra giá cao như vậy chứ. Tôi đành để cho anh thôi." “Nếu anh không phục, một lát nữa lúc có nhân sâm nghìn năm chúng ta lại đấu tiếp xem anh có tiền hay kẻ nghèo kiết xác tôi đây có tiền

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.