Chàng Rể Đào Hoa

Chương 398: Chương 398: Biết sự thật!




Lúc này, tập đoàn Cửu Đỉnh.

Hàn Bình Minh và cháu trai của ông ta đã đột nhập vào văn phòng của Tổng giám đốc. “Hai vị, có chuyện gì vậy?”

Phó Tổng giám đốc Trương hỏi.

Hàn Tử Minh nắm lấy cổ áo của hắn, dứt khoát nói: “Nói cho tôi biết, Đỗ Nhã Lam đâu?”

Phó Tổng giám đốc Trương rất bức xúc, anh ta đập vào tay Hàn Tử Minh và hét lên, “Bảo vệ, lôi hai tên mất trí này ra ngoài cho tôi!” Dám xông vào phòng làm việc của anh ta, còn dám động tay động chân, ai cũng sẽ bức xúc.

Ngay sau đó, một nhóm bảo vệ lao vào. “Hừ.”

Hàn Bình Minh khịt mũi và bước ra ngoài. Âm!

Hơn một chục nhân viên bảo vệ đều bị bay ra ngoài, máu từ bảy lỗ phun ra, tất cả lục phủ ngũ đều bị chấn động, tiếng la hét thảm thiết. “Đây chỉ là một bài học nhỏ cho anh. Sau đây cháu tôi hỏi cái gì thì hãy thành thật trả lời, nếu không, tôi giết chết tất cả Tập đoàn Cửu Đỉnh!” Hàn Bình Minh sắc bén nói. “Vâng vâng!”

Phó Tổng giám đốc Trương sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, run rẩy. “Trả lời tôi, Đỗ Nhã Lam đã đi đâu vậy?” Hàn Tử Minh hỏi lại.

Phó Tổng giám đốc Trương nói thật: “Cô ấy theo tôi đến khu nhà ở khu biệt thự Vịnh Ngân Long. Cô ấy ngồi xe tôi được nửa đường thì xuống xe, tôi quay lại. Tôi không biết cô ấy đã đi đâu“. “Tại sao anh lại đưa cô ấy đến khu biệt thự?” Hàn Tử Minh hỏi lại. Phó Tổng giám đốc Trương trả lời: “Đưa cô ấy đi kiểm tra camera giám sát việc khai quật Biệt thự số một ở Vịnh

Ngân Long.” “Anh tìm được chưa?” Hàn Tử Minh hỏi lại.

Phó Tổng giám đốc Trương gật đầu: “Cô ấy sao chép đoạn video rồi mang đi, nói là cho Dương Ninh Vân xem, nếu cô ấy còn cho rằng do người Nhật Bản đào, thì cô ấy chính là người ngu ngốc nhất trên đời.”

Nghe thấy thế, sắc mặt của Hàn Tử Minh trở nên cực kỳ nghiêm túc. “Có vẻ như cô ta đã tìm được bằng chứng xác đáng rồi. Nếu Ninh Vân nhìn thấy, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy đổ vỡ sẽ là cái kết không thể khác này. Đời này cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”

Nghĩ đến đây, anh ta lập tức bẩm số điện thoại của Dương Ninh Vân.

Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai trả lời.

Anh ta đã gọi năm hoặc sáu lần liên tiếp, tất cả đều không có ai trả lời.

Sắc mặt Hàn Tử Minh thay đổi, anh ta biết bây giờ sẽ rất rắc rối.

Anh ta bấm ngay số của giám đốc tài chính của công ty, thì biết được Dương Ninh Vân đã rời khỏi công ty và không biết đã đi đâu, sắc mặt Hàn Tử Minh đột nhiên trở nên vô cùng u ám

Không cần nghĩ tới nhiều, hẳn là Dương Ninh Vân đã đi gặp Đỗ Nhã Lam. “Đỗ Nhã Lam, con chó cái này, tôi muốn cô ta phải chết!”

Hàn Tử Minh tức giận nghiến răng nói ra câu nói này, sau đó cầm giấy bút trên bàn lên, viết biển số xe, giọng điệu ra lệnh: “Lập tức dùng quan hệ của anh với tập đoàn Cửu Đỉnh để điều tra chuyện này. Điều tra xem chiếc xe này đã đi đâu, càng nhanh càng tốt!” “Vâng vâng vâng!”

Phó Tổng giám đốc Trương không dám thất lễ nên đã gọi điện ngay lập tức. Không lâu sau, Dương Ninh Vân đến phòng trà Thiên Nhiên và bước vào phòng Phong Vũ. “Cô làm việc rất nhanh và nghiêm túc. Vừa rồi chúng ta gặp nhau mới được hai tiếng. Bây giờ cô đã phát hiện ra chính là Hàn Tử Minh đã đào Biệt thự số một. Tôi nên tin hay là không nên tin?” Dương Ninh Vân châm chọc.

Cô cho rằng điều này là không thể, làm sao ó thể tìm ra sự thật nhanh như vậy? “Chắc chắn cô ấy đã làm giả bằng chứng để nói dối mình!”

Trong lòng cô nghĩ như vậy.

Đỗ Nhã Lam thờ ơ nói: “Tin hay không thì đến kiểm tra camera giám sát sẽ biết.”

Nói rồi, cô đẩy máy tính xách tay trên bàn trà đến trước mặt Dương Ninh Vân, nói tiếp: “Từ khi máy xúc tiến vào Biệt thự số một đến máy xúc lái ra khỏi Biệt thự số một, camera giám sát mấy ngày này đều ở đây. Cô từ từ xem đi.”

Bản tín bán nghi, Dương Ninh Vân ngồi xuống chiếc ghế gỗ gụ, bấm nút xem. Theo dõi các cảnh quay, cô có thể xác nhận rằng cảnh quay thực sự là cổng của Biệt thự số một Vịnh Ngân Long.

Nhìn một lúc, cô thấy một số máy xúc đang chạy vào cổng Biệt thự số một. “Khi cô nhìn thấy máy đào đi vào, cô tua tốc độ nhanh lên, và hãy dừng lại khi thấy ai đó trên màn hình. Sau đó, phát ở tốc độ bình thường”

Đỗ Nhã Lam nhấp một ngụm trà, nhẹ nói.

Dương Ninh Vân làm theo lời cô ấy nói, tua tốc độ nhanh hơn. Vài phút sau, khi nhìn thấy ai đó trong màn hình, cô nhấn nút tạm dừng, tua lại rồi phát.

Cô thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng Biệt thự số một trong video.

Tuy không nhìn rõ mặt nhưng qua dáng người cô có thể nhận ra đây là Dương Chí Văn.

Sau đó cô nhìn thấy Dương Chí Văn ở ngoài cánh cổng sắt, anh ta khẽ vẫy tay và hét về phía bên trong Biệt thự số một, không lâu sau, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác, bước ra khỏi Biệt thự số một và nói về điều gì đó với Dương Chí Văn. “Điều này...

Dương Ninh Vân lập tức choáng váng

Tuy ảnh chụp ban đêm nhưng hơi mờ. Nhưng thông qua dáng người, quần áo và kiểu tóc, cô có thể xác định được đó chính là Hàn Tử Minh bước ra từ Biệt thự số một. “Cô chết lặng à?”

Đỗ Nhã Lam chế nhạo: “Máy xúc phải mất vài tiếng đồng hồ mới vào được. Hàn Tử Minh ra khỏi biệt thự và nói chuyện với Dương Chí Văn, và đá Dương Chí Văn xuống đất. Sau đó, Dương Chí Văn rời đi và anh ta quay trở lại Biệt thự số một.

Nói đến đây, cô ấy hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi, biệt thự này là của Dương Chí Văn hay của Hàn Tử Minh? Nếu là của Dương Chí Văn, tại sao anh ta không sống ở Biệt thự số một, mà lại là Hàn Tử Minh sống ở đó?” “Tôi..”

Dương Ninh Vân nhất thời không biết trả lời như thế nào. “Cô không trả lời được cũng không sao, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Đỗ Nhã Lam đứng dậy, chống tay bước đi và nói: “Qua theo dõi không khó để phán đoán, Hàn Tử Minh biết biệt thự số một có sổ bí mật nên đuổi Dương Chí Văn đi. Anh ta gọi máy xúc đến khai quật. Dương Chí Văn sợ anh ta và bị anh ta đánh. Đó là điều chắc chắn. Suy đoán của tôi chắc chắn là đúng”

Dương Ninh Vân đột nhiên cảm thấy tâm hồn mình như rỗng tuếch,

Nhưng cô vẫn cảm thấy đó không thể là Hàn Tử Minh. “Có lẽ là, những người Nhật Bản trông giống Tử Minh”

Cô chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Cô rất khó có thể chấp nhận thực tế là Biệt thự số một do Hàn Tử Minh đào!

Bởi vì một khi đã xác định Biệt thự số một là do Hàn Tử Minh đào, vậy thì có nghĩa là Hàn Tử Minh đang tìm kiếm một cuốn sách bí mật và người đàn ông mặc đồ đen đã giết ba cô, là người của Hàn Tử Minh.

Hình ảnh Hàn Tử Minh trong tâm trí cô là một người đàn ông lịch thiệp, đã cứu cô và đối xử tốt với cô, cô không thể tin được rằng Hàn Tử Minh sẽ giết ba cô, sẽ diễn kịch với cô như vậy. “Cô tiếp tục tăng tốc gấp trăm lần, nhìn những chiếc xe ra vào, xem biển số có phải là xe của Hàn Tử Minh hay không.” Đỗ Nhã Lam chán chường nói.

Dương Ninh Vân tiếp tục tăng tốc.

Từ đêm đến ngày.

Cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang lái ra khỏi biệt thự. Cô ấy ngay lập tức dừng lại, biển số xe là biển số xe của Hàn Tử Minh.

Âm!

Cô bị sét đánh bất ngờ, choáng váng, không thể tin vào mắt mình. “Một lần ra vào, có thể cô không nghĩ là anh ta làm. Cô tiếp tục theo dõi đi, vẫn có thể nhìn thấy anh ta cùng ông nội ra vào Biệt thự số một.” Đỗ Nhã Lam nói.

Dương Ninh Vân run run tiếp tục nhìn.

Quả nhiên, đúng như Đỗ Nhã Lam đã nói,

Vào ngày hôm đó, cô đã nhìn thấy xe của Hàn Tử Minh ra vào Biệt thự số một bảy tám lần.

Một vài ngày sau, Hàn Bình Minh vào biệt thự.

Hai ông cháu họ ra vào biệt thự nhiều lần, đều nằm trong tầm camera giám sát. “Cô có thấy bóng dáng người Nhật Bản chưa?” Nhìn thấy Dương Ninh Vân ngồi xụi lơ trên ghế, Đỗ Nhã

Lam nhếch mép hỏi. Dương Ninh Vân yếu ớt lắc đầu. “Vậy thì cô vẫn tin rằng biệt thự số một là do người của Nhật Bản đào?” Đỗ Nhã Lam hỏi lại. Dương Ninh Vân lại lắc đầu. “Bây giờ cô đã biết ai mới thực sự là kẻ giết ba cô chưa?” Đỗ Nhã Lam tiếp tục hỏi. “Huhuuu...” Dương Ninh Vân bật khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.