**********
Chương 445: Cảm giác về nhà!
Trần Hoàng Thiên tìm kiếm giọng nói vừa vang lên. Chỉ nhìn thấy ngoài cửa một tòa nhà có kiến trúc phương Tây đầy sang trọng, có một ông lão mặc bộ đồ thời chiến đang chống gậy, lấy tay che ánh nắng, nhìn về phía bãi đậu xe.
Ngoài ra, đằng sau ông cụ còn có hơn một trăm người nam nữ già trẻ lớn bé đang đứng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng bãi đậu xe. “Vâng thưa bố, con dẫn cháu ngoại của bố về rồi đây!”
Thẩm Thiên Sang cao giọng trả lời một câu, sau đó dẫn đám người Trần Hoàng Thiên tới biệt thự.
Đám người bọn họ rất nhanh đã đi đến trước cửa biệt thu. “Ha ha, cháu ngoại, đến đây để ông ngoại nhìn một chút.” Khuôn mặt Thẩm Thành Đông cười hiền từ vẫy tay, trông vô cùng thân thiết.
Mặc dù Thẩm Thành Đông người đứng đầu Hiệp hội Thiên Minh có danh tiếng rất xấu, người nhắc tới ông cụ đều nói rằng ông cụ là một người tàn nhẫn, nhưng với cái nhìn của Trần Hoàng Thiên, ông ngoại lại rất hiền từ thân thiết.
Thế là anh chạy chậm tới, cười xấu hổ: “Ông ngoại, cuối cùng cũng được gặp ông rồi” “Ha ha!”
Thẩm Thành Đông càng cười to hơn: “Đúng vậy, ông ngoại cuối cùng cũng gặp được con rồi.”
Sau đó ông liền đánh giá Trần Hoàng Thiên. Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng, kéo lấy tay của Trần Hoàng Thiên, cười tới không khép được miệng lại: “Tốt lắm, rất mạnh mẽ, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!” “Cái mũi quá giống Thiên Liên rồi, trông cũng có chút giống với Thiên Liên nữa. Rất tốt! Rất tốt!”
Ông kéo lấy tay Trần Hoàng Thiên, tựa hồ thích tới không nỡ buông tay.
Trần Hoàng Thiên đỏ mắt. Nói: “Nhìn thấy ông ngoại, thật sự là... Con cũng không biết nên nói cái gì cả, dù sao cũng thật là thân thiết!”
Anh ở nhà họ Trần hơn 20 năm, bị các vị trưởng bối thờ ơ hơn 20 năm, trong mắt các trưởng bối nhà họ Trần, anh giống như một con chó vậy, đừng nói là kéo lấy tay khen ngợi anh, cho anh sự thân cận, không lườm nguýt anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Bị thờ ơ trong nhiều năm như vậy.
Đột nhiên có trưởng bối coi anh như một con người bình thường, sự cảm động này khó mà diễn tả được, chỉ có trong lòng Trần Hoàng Thiên biết rõ nhất.
Dù sao!
Anh có cảm giác như về tới nhà.
Đến nỗi anh đã ướt cả hai mắt. “Con ngoan, ông ngoại biết con đã phải chịu khổ trong những năm qua
Thẩm Thành Đông siết chặt tay Trần Hoàng Thiên, nghiêm túc nói: “Trước đây ông ngoại không biết mình có một cháu trai là con, nếu ông biết điều đó. Thì đã cho con tất cả tình yêu thương mà ông ngoại có thể cho rồi, mẹ của con, Thẩm Thiên Liên, là đứa con gái nhỏ mà ông ngoại yêu thương nhất, cháu là con trai của nó, ông ngoại sẽ yêu thương con giống như yêu thương nó vậy” “Con biết ạ”
Trần Hoàng Thiên mừng tới khóc mà gật đầu.
Trong thời điểm anh khó khăn nhất, ông ngoại của anh đã bảo cậu hai anh tới tìm anh, giao cho anh Hoàng gia Entertainment trị giá hàng triệu tỷ đồng, biến anh thành một tỷ phú.
Với số tài sản này, cuộc sống của anh mới trở nên tốt đẹp hơn. Dù sau này có rất nhiều chông gai và khó khăn nhưng anh thực sự cảm nhận được tình yêu thương của ông ngoại dành cho mình.
Không phải giống như ông nội của anh, khi anh cứng cáp, đủ sức mạnh rồi mới chạy tới đối xử tốt với anh, ngay khi anh còn chưa có gì trong tay, ông ngoại cũng không hề ghét bỏ anh, vì anh mà gây áp lực tới nhà họ Trần, giao cho anh cả gia tài hàng triệu tỷ.
Tình cảm gia đình là gì? Đây chính là tình cảm thực sự!
Sau vài câu chào hỏi, Thẩm Thành Đông lại kéo lấy tay Dương liên Mạnh, nói một cách chân thành: “Ông thông gia à, tôi đã điều tra rõ rất nhiều chuyện rồi. Khi cháu ngoại tôi gặp khó khăn nhất, là ông đã cứu nó, cho nó một ngôi nhà, nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này Dương Thiên Mạnh cười nói: “Tôi không có con trai. Luôn muốn có một thằng con trai. Tình cờ thấy Trần Hoàng Thiên lưu lạc đầu đường, vì vậy tôi mới muốn cứu nó, không ngờ sự cứu giúp này, lại thành cứu một con rồng” “Cả đời này tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, cưới nhầm vợ, rồi không dạy dỗ tốt con gái, nhưng đây là điều duy nhất tôi làm đúng, tôi rất tự hào về bản thân mình!”
Nói đến đây, Dương Thiên Mạnh cũng rơm rớm nước mắt.
Trần Hoàng Thiên đã đối xử với ông như thế nào, trong lòng ông đều hiểu rõ cả.
Còn hiếu thảo với ông hơn cả con gái ruột của ông! Ông là người thực vật hơn hai năm, khoảng thời gian đó đều do anh chăm sóc từng chút một. “Đúng thật sự là điều rất đáng tự hào!”
Thẩm Thành Đông giơ ngón tay cái lên.
Sau đó, ông lại kéo lấy tay Phương Thanh Vân rồi nói: “Thanh Vân, ông cũng đã nghe về chuyện của con và Trần Hoàng Thiên rồi, khi Trần Hoàng Thiên còn nhỏ, không có ai chơi với nó, tất cả ghét bỏ nó, bắt nạt nó. Con là người duy nhất thân thiết với nó, đối xử với nó như một người anh trai, cho nó sự bầu bạn và quan tâm trong tuổi thơ, thời thiếu niên và thời thanh niên của nó.” “Khi Trần Hoàng Thiên gặp tai nạn ô tô, bệnh viện thông báo chuẩn bị tang lễ. Chính con đã mời Tôn thần y đến và kéo Trần Hoàng Thiên trở về từ quỷ môn quan, con có ơn rất lớn với nó, con là một cô gái tốt, ông ngoại vừa ý cháu dâu là con, sau sinh con xong, ông ngoại sẽ thưởng cho con 100 tỷ đô la Mỹ!”
Phương Thanh Vân cười nói: “Cảm ơn ông ngoại, nhưng con không cần tiền đâu ạ. Cậu ba cho con nhà ở, cho con xe để lái, có cơm cho con ăn, đưa tiền tiêu vặt để con tiêu. Con đã rất hài lòng rồi, đưa 100 tỷ đô la Mỹ cho con, con cũng không biết phải tiêu như thế nào, tốt hơn hết là ông ngoại cứ giữ lấy phát triển Hiệp hội Thiên Minh, mua thêm trang bị bảo vệ cho những người đang bảo vệ cậu Ba đi ạ. “Ha ha!”
Thẩm Thành Đông hài lòng nói: “Là một cô gái có hiểu biết, có giáo dục, lại còn hiểu chuyện. *
Sau đó, ông nói với đám hậu bối của nhà họ Thẩm: “Những người chưa lấy vợ kia. Sau này nếu lấy vợ, thì phải lấy một cô gái giống như Thanh Vân vậy, đã biết chưa?” “Biết rồi ạ thưa ông nội!”
Một nhóm hậu bối tươi cười đáp lại.
Sau đó Thẩm Thành Đông lại nắm lấy tay Đỗ Nhã Lam nói: “Còn cô con gái của Đỗ Văn Mạnh, tuy rằng là phụ nữ nhưng còn hơn cả cánh mày râu. Vì sự an toàn của Trần Hoàng Thiên mà dám dẫn người đánh b nhà họ Tiêu, suýt nữa bị võ sĩ của họ Tiêu giết chết” “Để cho vợ của Trần Hoàng Thiên biết được sự thật, không ngần ngại chấp nhận mạo hiểm để tìm ra sự thật, nguy hiểm tới suýt chút nữa thì mất mạng” “Tốt lắm, một cô gái có tình có nghĩa!”
Đỗ Nhã Lam được khen mà cảm thấy xấu hổ: “Cảm ơn ông Thẩm đã khen ngợi ạ!”
Sau đó, Thẩm Thành Đông lại nhìn Cố An Nhiên: “Trần Hoàng Thiên bị truy sát hai lần, đều được cháu cứu trên tàu du lịch, cũng là một cô gái có tình có nghĩa!” Cố An Nhiên xấu hổ cúi đầu xuống.
Nếu mình không mắc sai lầm, không tự làm bẩn bản thân mình, lúc này sẽ cảm thấy rất vinh dự.
Nhưng một số việc đã làm rồi, thì không thể vãn hồi được.
Sau đó, Thẩm Thành Đông lại khen ngợi chú Lưu, bà Ngô và Miyazaki.
Họ đều là những người có tình có nghĩa với Trần Hoàng Thiên, đã giúp đỡ Trần Hoàng Thiên rất nhiều.
Những chuyện này ông đều nghe ngóng được thông qua các mối quan hệ, và ông cũng nhớ kĩ tất cả ở trong lòng.
Sau đó. Trần Hoàng Thiên đã làm quen với các cô dì chú bác và các anh chị em họ hàng. Tóm lại.
Theo cái nhìn của Trần Hoàng Thiên, thái độ của toàn bộ người nhà họ Thẩm đối với anh đều rất tốt.
Nó khiến anh hiểu thế nào là tình cảm gia đình thực sự! “Nào! Đại tiệc gia đình bắt đầu rồi, chúng ta cùng nhau chúc mừng Trần Hoàng Thiên đã trở về nhà ông ngoại!” Sau khi trò chuyện một lúc xong, cậu cả liền hô to một tiếng
Vào lúc này.
Tổng đà Đường Môn nằm ở phố người Lam Hoa tại Washington. “Con mẹ nó!”
Đà chủ Đường Môn đập bàn nói: “Thẩm Thiên Sang thật mẹ nó không nể mặt Đường Môn chúng ta gì cả. Ngay cả cháu trai của bố mà cũng đánh, còn đánh tàn nhẫn tới như vậy, rõ ràng là vô cùng quá đảng!” “Chọc điên ông đây lên rồi, ông đây mẹ nó liền giúp nhóm Thiên Sát giết hết cả cái Hiệp hội Thiên Minh. Cho chúng biết rằng Đường Môn không hề dễ chọc!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên lên tiếng: “Bố à, theo như con biết thì nhóm Thiên Sát muốn giành được cây mạn đà la trong buổi đấu giá ngày mai, nhà họ Thẩm cũng đã hỏi thăm rồi, có vẻ là muốn giành lấy” “Nếu nhà họ Thẩm đã không nể mặt chúng ta tới như vậy, thì chúng ta sẽ giúp nhóm Thiên Sát giành được cây mạn đà la, liên minh với nhóm Thiên Sát, rồi cùng nhau trấn áp Hiệp hội Thiên Minh có được không ạ?”