Chàng Rể Đào Hoa

Chương 384: Chương 384: Có cao thủ tấn công!




**********

Chương 384: Có cao thủ tấn công!

Các vệ sĩ của nhà họ Kim luôn mặc vest, nhưng giờ những người này lại mặc đồ samurai.

Kim Yahi không không không nghĩ đến việc nhà họ Kim gặp nạn.

Vì vậy, cô lo lắng và sải bước về phía cánh cổng sắt của trang viên. “Yahi, đừng vội

Park Jung Hee giữ chặt Kim Yahi, khẽ thì thầm: “Để an toàn, trước tiên đừng vào trong. Em có thể gọi điện hỏi ba xem chuyện gì đang xảy ra.

Kim Yahi cảm thấy hợp lý, vì vậy cô bước sang một bên và bấm số của ba cô.

Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai trả lời, Kim Yahi gọi vài lần. “Chắc chắn xảy ra chuyện rồi!” Kim Yahi sắp khóc. Trần Hoàng Thiên lúc này mới nói: “Miyazaki, đi qua đó hỏi xem, tại sao những người Nhật Bản này lại xuất hiện ở nhà họ Kim.

Khi ở trên tàu du lịch, Kim Yahi nói cho anh biết nhà họ Kim có rất nhiều nhân sâm hơn trăm tuổi, anh muốn lấy những cây nhân sâm này, đúng lúc đó nhà họ Kim lại xảy ra chuyện. Nếu anh ấy có thể giúp bọn họ, chuyện này có thể dễ dàng thỏa thuận.

Miyazaki là người gốc Nhật Bản, vì vậy tiện đi hỏi. “Vâng ông chủ.” Miyazaki định bước đến và hỏi.

Kết quả là vừa đi được một bước, anh ta đã bị Park Jung Hee giữ lại. “Hai người điên rồi à, đây là chuyện gì mà hai người có thể quản được sao? Đây là samurai Nhật Bản, bất cứ ai cũng có thể giết chết hai người, nhanh chóng cút qua một bên.”

Nói xong, anh ta kéo Miyazaki sang một bên. “Anh quá coi thường Trần Hoàng Thiên rồi. Anh ấy thực sự có thể xử lý chuyện này. Vài samurai Nhật Bản thôi mà, Trần Hoàng Thiên có thể giải quyết.” Cố Anh Nhi nói.

Park Jung Hee trợn tròn mắt: “Cô nghĩ những võ sĩ samurai Nhật Bản này giống với người Lam Hoa các cô sao? Tôi nói cho cô biết, bọn họ đều vô cùng lợi hại. Bạn trai của cô suýt nữa bị người trong xã hội giết chết. Những võ sĩ samurai Nhật Bản này, cũng không hề kém cạnh, chỉ cần một dao là có thể giết chết hai người, có tin không hả?”

Cổ Anh Nhi định nói gì đó, Kim Yahi nói: “Anh Nhi, Trần Hoàng Thiên, Jung Hee nói đúng, chuyện này hai người không giúp được gì đâu, nên đừng làm loạn nữa.”

Sau đó, cô ấy nhìn Park Jung Hee: “Jung Hee, anh nghĩ em nên làm gì bây giờ?”

Park Jung Hee an ủi: “Không sao đâu Yahi, anh sẽ gọi điện thoại nhờ sư phụ đưa người tới, đến lúc đó đi vào xem có chuyện gì. Nếu như bọn họ làm chuyện gì bất lợi với gia đình em, anh sẽ nhờ sư phụ giết chết bọn họ.”

Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy

Kim Yahi gật đầu.

Sư phụ của Park Jung Hee là quán chủ Đạo quản Võ Longm, thực lực mạnh mẽ và đứng thứ tám trong mười bậc thầy hàng đầu ở Hàn Quốc, Kim Yahi tin rằng sư phụ của Park Jung Hee có thể cứu được gia đình cô.

Bạn trai người ta giúp đỡ người yêu, nên Trần Hoàng

Thiên không can thiệp.

Không lâu sau, vài chiếc ô tô chạy tới, một nhóm người xuống xe. “Sư phụ”

Park Jung Hee chào đón một ông già trong bộ đồ

Taekwondo. “Sư phụ Choi, xin chào.” Kim Yahi bước tới và cúi chào. “Ừm.” Choi Yunho nhẹ gật đầu. “Ba người bọn họ là ai? Tại sao khi nhìn thấy sư phụ, bọn họ lại không chào?”

Một thanh niên chỉ vào Trần Hoàng Thiên, không bằng lòng.

Kim Yahi cười nói: “Ba người bọn họ là người Lam Hoa, không hiểu vị trí của sư phụ ở Hàn Quốc, anh Lee đừng giận bọn họ.”

Nói đến đây, cô quay đầu lại và nói: “Anh Nhi, Hàn Quốc cũng là một đất nước của võ thuật, rất tôn trọng các sư phụ. Võ sư Choi Yunho đứng thứ tám trong danh sách các cao thủ Hàn Quốc, rất được kính trọng ở Hàn Quốc, ai gặp sư phụ đều phải hành lễ, mọi người cũng chào sư phụ đi.”

Biết ông ta là cao thủ thứ tám của Hàn Quốc, Cổ Anh Nhi sửng sốt và định chào, nhưng lại bị Miyazaki ngăn lại: “Chỉ là cao thủ thứ tám của Hàn Quốc không xứng để ông chủ và cô phải chào”

Đùa à, Miyazaki đứng thứ ba trong số mười cao thủ mạnh nhất Nhật Bản, không biết anh ta còn lợi hại hơn Choi Yunho bao nhiêu lần, sao có thể để ông chủ cùng bạn gái của ông chủ chào hỏi một thứ rác rưởi như vậy được? “Hỗn Láo!”

Lee Minki, sư huynh của Park Jung Hee lập tức giận dữ nói: “Các người là ai, dám coi thương sư phụ ta? Các người có biết võ đạo người Lam Hoa tập luyện là do người Hàn Quốc chúng tôi phát minh ra không?” “Đúng vậy!” Park Jung Hee cũng rất khó chịu: “Tên nhãi này, suýt chút nữa bị người ở Lam Hoa đẩy vào chỗ chết. Loại rác rưởi như thế, có tư cách gì mà coi thường sư phụ của tôi?”

Miyazaki trông rất tức giận và định tỉ thí với bọn họ, Kim Yahi vội vàng nói: “Jung Hee, anh Lee, đừng gây rối với bọn họ nữa. Vào nhà xem gia đình em xảy ra chuyện gì đã, em sợ càng để lâu sẽ càng bất lợi với gia đình em” Park Jung Hee gật đầu và nói đồng ý. Sau khi anh ta vài lời với Choi Yunho, một nhóm người đi về phía cánh cổng sắt. “Lát nữa chờ xem tôi xử lý mấy người thế nào!”

Lee Minki không quên ném cho Trần Hoàng Thiên một cái nhìn hằn học.

Trần Hoàng Thiên cười lắc đầu.

Võ Đạo rõ ràng có nguồn gốc từ Lam Hoa, vậy mà đám người này dám nói là do người Hàn Quốc phát minh ra.

Thật là vô liêm sỉ

Ngay sau đó, một nhóm người đã đến bên ngoài cánh cổng sắt của nhà họ Kim. “Các võ sĩ Nhật Bản, tại sao lại đến nhà họ Kim? Nói!”

Park Jung Hee hét lên. “Ngốc nghếch!”

Một samurai bên trong giận dữ nói: “Cút ngay nếu không muốn chết “Sư phụ, bọn họ nói nếu không muốn chết thì cút đi” Park Jung Hee dich.

Choi Yunho mặt biến sắc, lùi lại một bước.

Bùm!

Cánh cổng sắt đột ngột vỡ tan, bốn võ sĩ bị sốc và nôn ra máu. “Haha!”

Park Jung Hee cười điên cuồng: “Đám võ sĩ Nhật Bản rác rưởi, dám tự phụ trước mặt sư phụ sao?”

Bốn võ sĩ Nhật Bản liếc nhau rồi chạy vào trong, khiến đám đệ tử của Choi Yunho bật cười. “Thế nào, thực lực của sư phụ tôi hù chết các anh rồi chứ?” Lee Minki giả bộ hỏi. Miyazaki mỉm cười: “Anh nghĩ tôi sợ chết khiếp sao?” » “Anh.” Lee Minki mặt đen lại. Tên nhãi này có phải là một kẻ ngốc không? “Sư huynh à, đừng lo lắng về tên ngốc này. Điều quan trọng là phải cứu gia đình Yahi.” Park Jung Hee nói.

Sau đó một nhóm người bước vào trang viên. “Trần Hoàng Thiên, bảo anh ta nếu có thể thì đừng lên tiếng, nếu không lát nữa họ muốn xử lý hai người, tôi không giúp được đâu.” Kim Yahi thấp giọng nhắc nhở. Trần Hoàng Thiên cười nhạt: “Chỉ dựa vào bọn họ, không thể làm gì được chúng tôi.”

Kim Yahi lè lưỡi.

Đám đàn ông Lam Hoa đều thích nói khoác như vậy sao?

Lúc này, bên trong phòng khách nhà họ Kim.

Hàng chục đàn ông, phụ nữ và trẻ em ngồi chồm hổm trong góc, tay ôm đầu, rất nhiều samurai hiên ngang cầm kiếm xung quanh.

Trên tầng phát ra tiếng động lớn, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó. “Không còn, không còn nữa rồi, hơn 30 cây nhân sâm hơn trăm tuổi đều bị các người tìm thấy rồi, nhà chúng tôi thực sự không còn nữa rồi.”

Một người đàn ông trung niên muốn khóc không ra nước mắt. “Nghe nói nhà họ Kim của ông có ít nhất một trăm cây nhân sâm trên trăm năm tuổi, không giao ra cũng không sao. Chúng tôi có thời gian, chúng tôi sẽ tìm được ra. Đến lúc đó đừng trách tôi giết hết cả nhà ông

Một ông già trong bộ đồ samurai chế nhạo.

Người đàn ông trung niên rùng mình, cuối cùng thở dài: “Còn gần trăm cây nữa, tôi giấu dưới tầng hầm, tôi sẽ đưa các ông đi lấy, hi vọng ông đừng giết nhà họ Kim chúng tôi.” “Thế còn được.” Ông già mặc đồ samurai đắc thắng cười.

Đúng lúc này, bốn samurai chạy vào. “Sư phụ, không xong rồi, có cao thủ tấn công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.