Chàng Rể Đào Hoa

Chương 311: Chương 311: Đào ba thước đất tìm kiếm




**********

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều quay lại, chỉ thấy một đám người sắc mặt lạnh lùng đi vào chính người thanh niên cầm đầu buông ra lời nói ngoan độc này.

Dương Chí Văn cũng hoảng sợ với thức tiếng quát này, anh ta nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên tới, kết quả vừa nhìn hóa ra là người thanh niên ở cùng với Dương Ninh Vân còn ôm cô ở Phổ Giang. "Người này là ai, sao khẩu khí lại lớn như vậy?" Nhất thời, toàn bộ người trong phòng khách đều dấy lên nghi vấn này.

Dương Chí Văn đặt ghế đầu xuống và chế nhạo người thanh niên đó: "Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là tên đàn ông từng ôm nhau với con đàn bà hư hỏng Dương Vân Ninh lúc ở Phổ Giang." "Sao nào, không nhẫn tâm nhìn người phụ nữ đã ly hôn bị đánh nên thay cô ta ra mặt sao?"

Hàn Tử Minh nghe vậy nheo mắt lại ngay lập tức:"Anh nên giữ miệng sạch sẽ, nếu không tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là sống không bằng chết, cũng cho anh biết thế nào gọi là không thể trêu vào!"

Khẩu khí lớn thật

Tất cả những người có mặt đều bị khẩu khí của Hàn Tử Minh làm cho ngạt thở. "Ha ha!"

Dương Chí Văn cười không chút sợ hãi: "Mày chắc là điên rồi, con mẹ nó dám giả vờ giả vịt trước mặt tao sao, tao hỏi mà không sợ chết sao?"

Hàn Tử Minh mìm cười: "Câu này nên là tôi hỏi anh mới đúng, cho dù anh có chỗ dựa lớn đến đâu đi nữa, hay là người của anh có mạnh đến mức nào, tôi muốn giết anh thì không ai có thể giúp."

Hàn Từ Minh vừa nói xong lời này, đã bước tới trước mặt Dương Chí Viễn, đầu tiên là nhìn về phía Dương Ninh Vân, hỏi: "Ninh Vân, cô ấy không sao chứ?" "Tôi không sao, ba tôi..."

Dương Ninh Vân lập tức bật khóc, chân tay luồng cuống lau máu trên khuôn mặt của Dương Thiên Mạnh.

Hàn Tử Minh nắm lấy cổ áo Dương Chí Viễn, dữtơn nói: "Anh đánh sao?" "Là tạo đánh thì sao, tốt nhất mày nên đem móng chó mày ra khỏi người tạo, nếu không tạo sẽ khiến mày chết rất thảm!" Dương Chí Văn hét lên. "Đổ súc sinh"

Hàn Từ Minh đầy Dương Chí Văn trên bàn tiệc, cầm lấy một chai rượu và đập nó vào đầu Dương Chí Văn, máu túa ra trên đầu Dương Chí Văn, anh ta kêu lên thảm thiết dọa tất cả mọi người có mắt đều sợ hãi. "Cứu tôi cậu Tiêu! Nhanh cứu tôi!"

Dương Chí Văn khóc lóc kêu lên.

Ngay lập tức, Tiêu Vũ Lương, Dương Bảo Hân và Trần Hoàng Hạo đưa một ông già đi tới. "Anh muốn chết sao? Mau buông anh Chỉ Văn của tôi ra, nếu không tôi sẽ cho anh chết rất thảm!" Dương Bảo Trân tức giận nói.

Hàn Tử Minh buông Dương Chí Văn ra, tát vào mặt Dương Bảo Trân, nói: "Em gái của Ninh Vân, phải không? Ba của cô ấy bị tên súc vật này đánh hư vậy, cô ấy làm thỉnh thờ ơ, còn bảo tôi buông ta cho kẻ muốn lấy mạng chị của cô ấy, cô ấy quả thật là không bằng cầm thú, còn dám nói thêm câu nữa tôi đảm bảo sẽ bóp chết cô ấy""Con mẹ mày!"

Tiêu Vũ Lương đột nhiên nổi giận: "Con mẹ mày dám đánh người phụ nữ của tao, mày chết chắc rồi, đại sư Lưu, đánh chết tên nhãi con này cho tôi."

Giọng anh ta trầm xuống, một ông già phía sau anh ta lập tức bước tới và giảng cho Hàn Từ Minh một cú đấm. "Cậu Hàn! Mau trốn đi!"

Dương Ninh Vân hét lên một tiếng, cao thủ mà Tiêu Vũ Lương mang tới lợi hại như vậy, nếu như Hàn Từ Minh bị đánh trúng thì chỉ cần một đấm là đủ chết.

Tuy nhiên, Hàn Từ Minh không né tránh.

Chính lúc nắm đấm của đại sư Lưu sắp trúng Hàn

Từ Minh.

Đột ngột.

Vèo vèo!

Một tia sáng xẹt qua không trung, nhanh như tia chớp giáng xuống đại sư Lưu. "Không hay rồi!"

Sư phó Lưu sửng sốt, muốn rút nắm đấm ra, nhưng đã quá muộn, ánh sáng đánh vào nắm đấm của ông, một tiếng ầm vang lên, nắm đấm của ông trực tiếp tung tóe, năm ngón tay rơi xuống đất, gào thétthất thanh. "Việc này..."

Tiêu Vũ Lương, Trần Hoàng Hạo và Dương Bảo Trận đều kinh hãi, ánh mắt dừng lại trên người ông già chầm chậm đi tới, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. "Anh bạn, anh là cậu chủ của gia đình nào?" Tiêu Vũ Lương nhạy bén vội hỏi, anh ta có thể xác định rằng người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản.

Hàn Từ Minh bình tĩnh trả lời: "Hàn Từ Minh cậu lớn nhà họ Hàn ở Kim Thành." "Cái gì!"

Tiêu Vũ Lương, Trần Hoàng Hạo, Dương Bảo Trân và Dương Chí Văn cùng toàn bộ người có mắt đều kinh ngạc nhảy dựng lên, ánh mắt của họ đầy kinh hãi, như thể họ nhìn thấy một bóng ma.

Bọn họ đã từng thấy sự lợi hại của trưởng gia tộc Hàn Bình Mình ở nhà họ Trần, ngay đến cả ông cụ Tiêu cũng sợ Hàn Bình Minh bảy phần, bị Hàn Bình Minh áo chế không dám giết Trần Hoàng Thiên.

Nếu như Hàn Tử Minh này là co trai lớn của Hàn Bình Minh kia, thì chọc phải nhân vật lớn rồi!

Lập tức, Tiêu Vũ Lương yếu ớt hỏi: "Nhưng là nhà họ Hàn của Hàn Bình Minh sao?"“Chính "Ôi ơi!"

Dương Văn lập dọa sợ, quỳ xuống dưới chân Hàn Từ Minh, ôm lấy chân anh ta, vô cùng sợ lên: "Cậu Hàn, tôi mắt như mù, không gia anh đây đến từ nhà họ Hàn, nếu như biết liền ba chín cái dập đầu ra cửa đón anh, nào dám trước mặt ra vẻ buông lời ngông cuồng!" "Cút!"

Hàn Từ Minh đá đi.

Sau đó "Ninh Vân, anh đây không dám bắt nạt em. Anh cử người đưa ba con em bệnh viện, việc còn cứ giao cho anh." "Cảm anh cậu Hàn, cám

Dương Ninh Vân cảm động lê nóng doanh tròng, nếu không có Hàn Minh ấy thật không biết làm thế nào.

Ngay sau đó, có người Hàn Dương Ninh Vân đẩy xe lăn rồi mang hai cha con Dương Ninh Vân đi. "Dương Ninh Vân vẫn rất kinh người. Bám víu được người của vị thiếu màhọ Tiêu cũng phải sợ hãi, Dương Chí Văn có lẽ sắp gặp xui xẻo rồi!"

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều nghĩ như vây.

Lý Tú Lam thật thông minh, bà bước tới, cười nói: "Là cậu Hàn phải không. Tôi là mẹ của Ninh Vân, cậu có phải là thích Ninh Vân nhà tôi không, nếu phải dì đây liền gả Ninh Vân cho cậu."

Đùa chứ, người mà đến ngay cả cậu chủ nhà họ Tiêu cũng phải sợ thì tài giỏi tới mức nào, Dương Ninh Vân có thể giả vào nhà họ Hàn, vậy chẳng phải bà sẽ càng có mặt mũi hơn sao? “Cút!” Hàn Tử Minh hét lên, anh biết được từ Dương Ninh Vân rằng quan hệ của cô ấy với mẹ cô ấy không tốt, từ việc Dương Ninh Vân bị Dương Chí Văn đánh mà mẹ cô ấy cũng thờ ở thì có thể thấy được.

Lý Tủ Lam bị tiếng hét này dọa tới rụt cổ lại. “Dương Chí Văn ở lại, những người khác cút hết ra khỏi đây!" Hàn Tử Minh quét mắt xung quanh lạnh lùng nói.

Trong nháy mắt

Ám ám!

Một đoàn người như ngựa phi nhanh ra khỏi đạisành, rời đi như chạy trốn.

Chẳng bao lâu, chỉ còn lại Dương Chí Văn và Hàn Từ Minh trong biệt thự số một rộng lớn. "Cậu Hàn. Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi đã sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám chọc tới Ninh Vân nữa. Cầu xin cậu tha cho tôi, tha cho tôi!" Dương Chí Văn kinh hãi vừa khóc vừa hét lên cầu xin. “Tôi không muốn giết anh." Hàn Từ Minh nhàn nhạt nói. “Thật không?" Dương Chí Văn đột nhiên sinh khí. "Đứng dậy nói chuyện đi." Hàn Tử Minh kéo ghế ngồi xuống, đợi Dương Chí Văn đứng dậy mới hỏi: "Anh cướp căn biệt thự này từ tay chồng của Dương Ninh Vân phải không?"

Dương Chí Văn yếu ớt gật đầu, nói: "Nếu cậu Hàn muốn trả lại cho Dương Ninh Vân, tôi sẵn sàng tặng không cho cậu Hàn"

Hàn Tử Minh gật đầu, lại hỏi: "Sau khi chiếm nhà này, anh có thấy một cuốn sách có tên Chân Võ?" "Cuốn sách có tên Chân Võ?" Dương Chí Văn cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi chưa từng thấy cuốn sách nào như vậy, tôi còn chưa chạm vào quyền sách nào trong phòng sách của căn nhà này, cậu Hàn muốntìm quyển sách nào có thể tùy ý tìm. "Lục soát" Hàn Từ Minh vẫy tay

Đột nhiên, hàng chục người tìm kiếm khắp nơi. Sau nửa giờ, tất cả mọi người trở lại lầu một đều tỏ vẻ không có.

Vì vậy, Hàn Tử Minh đuổi Dương Chí Viễn đi, dặn dò: "Gọi tới mười máy xúc đất tới, đào ba thước đất lên tìm kiếm, nhất định phải tìm được Chân Võ Tu Luyện Quyết cho tôi!" "Vâng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.