Chàng Rể Đào Hoa

Chương 239: Chương 239: Đây mới là đại sư chân chính!




"Xảy ra chuyện gì?"

Các tổng giám đốc thấy mấy tay súng loạng choạng, vừa chạy vừa ngã trở về, tất cả đều không kiềm nổi mà thốt lên: "Quỷ! Có quỷ!"

Nhóm tay súng thét lên liên tục. “Nói láo, quỷ ở đâu ra!”

Đường Vạn Hiến quát một tiếng chói tai, lập tức muốn gọi đại sư Lưu ra xem một chút.

Đúng vào lúc này, ở cửa vào xuất hiện một làn khỏi đen, khiến Cổ Văn Huy ngã nhào xuống đất.

Mọi người chỉ thấy trong làn khỏi đen kia xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn, chỉ có duy nhất một cái đầu, không có thân, nhe răng trợn mắt phát ra tiếng thủ gào. Bộ dáng như muốn cắn chết Cổ Văn Huy.

Hai tay Cổ Văn Huy đẩy cái khuôn mặt quỷ dữ tợnnày ra, không cho nó tới gần, nhưng đầu quỷ này lại hung hãn bất thường, dường như sức mạnh rất lớn, cho dù Cổ Văn Huy dùng sức thế nào cũng không thể đẩy được đầu nó ra. "Má di!"

Các tổng giám đốc bị dọa sợ, từng người tranh nhau chen lấn chui xuống gầm bàn, dù lưỡi đạo của Đỗ Văn Mạnh đã dính máu mấy chục năm, nhưng ông ta vẫn bị dọa sợ đến nỗi phải lùi về au mấy bước. "Đại sư Lưu, đây là thứ gì?"

Đường Vạn Hiền cũng bị dọa đến nỗi thân già run rẩy dữ dội, chjay đến sau lwung đại sư Lưu sợ hãi hỏi.

Sắc mặt đại sư Lưu nghiêm trọng, nói: “Đây là đầu quỷ được nuôi ra từ quỷ thuật ở Mao Sơn, Cổ Văn Huy là vị tông sư trong Đan Cảnh Thất Trọng cũng không thoát được cái đầu quỷ này, xem ra đạo hạnh của đạo trường Lý không cạn, là cao nhân!" "Ha ha!"

Đạo trưởng Lý nghe vậy cười to: "Đạo hạnh của tôi cũng không cao, nhưng đầu quỷ này là do thầy của tôi truyền trước khi ông ấy quy tiên, Đan Cảnh Thất Trọng đúng là không phải đối thủ của đầu quỷ này." “Lúc đầu kẻ nghèo này cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, ai ngờ lại bị người khác cướp đường kiếm tiền, bịcướp đường kiếm tiền thì thôi đi, còn gọi người đi theo dõi tôi, dường như nếu Bát Quasi không phải là pháp khí thì lập tức giết tôi vậy." “Là thằng nhóc này bức ép kẻ nghèo hèn này, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể trở mặt với các người.

Nói đến đây, ông ta liếc nhìn xung quanh, nghiêm nghị quát: "Không muốn chết thì mỗi người lập tức giao cho tôi ba nghìn tỷ, nếu không mỗi người ở đây cũng đừng nghĩ đến việc sống sót "Đương nhiên!" Ông ta nhìn sang Trần Hoàng Thiên, cười lạnh: “Thằng nhóc này, còn có Đỗ Văn Mạnh, phải chết "Mẹ nó!"

Đỗ Văn Mạnh giận dữ: "Con mẹ nó đồ ác độc này, muốn chết sao!”

Một giây sau!

Pång pång pång!

Trực tiếp bắn hết đạn trong băng đạn.

Nhưng!

Đạo trường Lý cũng không né tránh, ông ta đứng ở đó, toàn bộ đạn hiện lên trước mặt ông ta, nhưng không có một viên đạn nào có thể chạm đến cơ thểcủa ông ta. "Ha ha!"

Đạo trường Lý điên cuồng cười: "Vô dụng, nếu đạn bắn trúng được tôi, thì sao tôi lại dám đến đây đòi các người tiền chứ "

Dứt lời, ông ta phát ống tay áo một cái.

Sai khiến

Mười mấy đầu đạn, ngang với tốc độ ban đầu, nhắm thẳng đến Đỗ Văn Mạnh.

Trần Hoàng Thiên đang chuẩn bị ra tay thì thấy đại sư Lưu bước ra một bước. Chi nghe thấy một tiếng rầm' vang lên, sau đó đạn 'leng keng' rơi xuống đất.

Khóe mắt đạo trường Lý giật một cái, ánh mắt ông ta rơi vào trên người đại sư Lưu: "Không nghĩ đến, vậy mà ông cũng là một thần tu đạo trường"

Pháp đạo và võ đạo chia thành bốn tầng trong cảnh giới: Thân tu, Linh tu, Thần tu, Pháp tu.

Thân tu chính là luyện quyền cước, Linh tu chính là tu linh lực, Thần tu là thần niệm hay cũng được gọi là niệm lực, còn Pháp tu là pháp thuật.

Tu đến phép tu cảnh, hô mưa gọi gió, gọi sét dẫn điện cũng chỉ trong một ý nghĩ, vì thế được xưng làchân nhân, gần như tồn tại như tiên nhân, trên thế gian rất hiếm thấy. “So với đạo huynh, tôi chỉ sợ phải kém hơn một chút "

Đại sư Lưu hành lễ, cười hỏi: "Đạo huynh có thể cho tôi chút thể diện, đừng giết người, mỗi người đưa anh ba ngàn tỷ, chuyện này coi như xong, thế nào?" “Nề mặt ông?"

Đạo trường Lý cười lạnh: "Ông thì có mặt mũi gì? Cần bần đạo giết Đỗ Văn Mạnh thì ông đã đắc tội bần đạo, bần đạo không nói giết ông đã là nền mặt ông lắm rồi, còn muốn quản sĩ diện của bần đạo. Ông xứng sao?"

Nói đến đây, ông ta nghiêm nghị quát: "Cút sang một bên! Để mấy tên tổng giám đốc của ông thêm ba nghìn tỷ, nếu không ngay cả ông tôi cũng giết!"

Nụ cười trên gương mặt của đại sư Lưu trở nên cứng ngắc, ông ta đành phải lui sang một bên. “Ông Đỗ, người của tôi đã cố hết sức rồi, ông tự cầu phúc đi." Đường Vạn Hiên nói.

Đỗ Văn Mạnh cười ôm quyền: uỷ tốt của ông Đường kẻ hèn họ Đỗ này nhận, có anh Trần ở đây, tôi sẽ không có việc gì.""Ha ha!"

Ông ta vừa dứt lời, đạo trưởng Lý lập tức quay người cười: "Anh ta chỉ là một thắng nhóc vừa đủ lông đủ cánh, năng lực sao có thể so được với tôi?" "Đúng vậy đúng vậy."

Lúc này mấy tên tổng giám đốc trốn ở dưới gầm bản nhao nhao chui đầu ra. “Tổng giám đốc Đỗ, ông vẫn nên bỏ ra nhiều tiền mua mạng từ đạo trường Lý đi." Có tên tổng giám đốc ôn hòa khuyên bảo.

Đỗ Văn Mạnh khoát tay: "Không cần, tôi tin tưởng anh Trần giết được cái tên tà đạo này!"

Đạo trường Lý nghe vậy, bỗng nhiên trợn mắt nói: "Vậy để bần đạo cho ông xem, là ai giết ai!"

Dứt lời, ông ta bỗng ra một chưởng nhắm thẳng vào Trần Hoàng Thiên cách đó không xa.

Râm!

Một tiếng như mưa bão sấm chớp vang lên.

Chỉ thấy trên cổ tay thô hiện lên dòng điện có năm màu sắc đan xen, nhanh như đạn đánh ra, hướng thẳng vào Trần Hoàng Thiên."Má di!"

Thấy cảnh này, mấy ông tổng giám đốc đều bị dọa gần chết.

Bàn tay có thể đánh ra sấm sét, đây đơn giản chính là một vị thần sống!

Đại sư Lưu còn kinh hô: “Ngũ Lôi chưởng! Vậy mà ông ta lại biết Ngũ Lôi chường đã thất truyền của Mao Son!"

Ngay cả Đỗ Văn Mạnh và Đỗ Nhã Lam cũng kinh ngạc đến nỗi con người co rút lại. Bọn họ khá hiểu rõ võ đạo, có thể nói là hiểu từng đạo võ từng chút một, nhưng khi thấy bàn tay có thể đánh ra sấm sét, không cần nghĩ cũng biết đây là tuyệt thế cao nhân!

Đến mức, lúc này tất cả mọi người nhìn Trần Hoàng Thiên như nhìn người chết.

Mà đối mặt với sấm sét đang phóng tới, Trần Hoàng Thiên cũng không né tránh, thờ ở đứng tại chỗ.

Một giây sau!

Bùm!

Dòng điện đánh lên người Trần Hoàng Thiên, trong nháy mắt chạy khắp trên người anh.“Kinh khủng! Qua kinh khủng!

Các vị tổng giám đốc thấy thế, tim gan như bị dọa đến nứt, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch. “Anh Trần!"

Đỗ Văn Mạnh và Đỗ Nhã Lam sợ hãi cùng hét lên, trong nhát mắt tất cả đều tro tàn, trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên chữ "Xong!! "Ha ha ha!"

Đạo trường Lý ngửa đầu cười to: “Dám phá chuyện tốt của bần đạo, chờ bị điện giật thành than đi!"

Nhưng không ngờ, ông ta vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên đã phóng gió ra ngoài, trong nháy mắt dòng điện bị bật ra, giống như tia chớp chợt lóe lên, biển mất không còn chút tung tích. “Trời a! Anh không sao?"

Toàn bộ các tổng giám đốc đều kinh hồ.

Nghe vậy, đạo trưởng Lý dừng cười, ông ta nhìn sang Trần Hoàng Thiên, khuôn mặt lập tức cứng đờ, không dám tin kêu lên: "Chuyện này sao có thể?" "Có cái gì mà không thể." Trần Hoàng Thiên thần nhiên nói: “Ông là thần tu đạo trường, tôi là tông sư Đan Cảnh, cùng một cảnh giới, không nói đến ai cao aithấp, muốn giết tôi? Ông cũng đề cao chính mình quả rồi"

Lúc đầu anh còn muốn trải nghiệm sức mạnh của Ngũ Lôi chường, nhưng lại thất vọng.

Mặc dù dòng điện rất lớn, có cổ tay lớn như vậy, nhưng sức mạnh cũng chỉ hơn điện cao áp một chút, muốn đánh chết tông sư Đan Cảnh thì vẫn còn thiếu một chút.

Còn về phần anh, hôm qua đại tông sư vừa mới vào Đan Cảnh tầng chín, cái này lại càng giống như gãi ngứa, thật thoài mái. “Chuyện này, sao có thể?"

Đạo trường Lý khó có thể tin nói: "Mày còn trẻ như vậy, sao có thể là tông sư? Tao khẳng định mày thuộc tính lôi, cho nên không sợ lôi!"

Ông ta đơn giản không thể tin sẽ có tông sư trẻ như vậy.

Coi như là tông sư cũng không thể thu được Ngũ Lôi chưởng như vậy, ít nhất cũng phải là tông sư ở tầng sáu trở lên.

Còn trẻ như vậy đã vào được Đan Cành tầng sáu, trăm năm cũng khó thấy được một người “Cho ông xem một chút, xem ông có tin haykhông

Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói. Sau đó anh chập tay lại thành hình kiếm, chém vào không khí.

Xoẹt xẹt!

Một đường trong suốt có thể thấy rõ được một tia sáng nhỏ hình trăng lưỡi liềm nhanh như chớp đột nhiên hiện lên. "Không ổn!"

Đạo trường Lý sửng sốt thốt lên, ánh sáng lập tức lóe lên, cắt vào bả vai của ông ta. Máu tưới phun ra, một cánh tay đẫm máu rơi xuống sàn nhà.

Ngay sau đó!

A!

Đạo trường Lý che cánh tay cụt, thảm thiết kêu đến tâm tê liệt phế. "Trời ạ!

Tất cả tổng giám đốc ở đây đều sợ hãi kêu lên, kinh ngạc nhìn sang Trần Hoàng Thiên. Chấn động, kinh hãi, lo sợ, e ngại, rất nhiều cảm xúc phức tạp biến hóa trên gương mặt bọn họ.

Lúc này bọn họ mới biết được, thế nào mới là đại sự chân chính:“Tao muốn mày chết! Muốn mày chết!”

Lúc này, đạo trưởng Lý với khuôn mặt trắng bệch dữ tợn hét lên, sau đó khies miệng ông ta nhanh chóng chuyển động.

Một giây sau!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người ta sợ hãi vang lên, chỉ thấy cái đầu quỷ kia buông Cổ Văn Huy ra, bay tới chỗ Trần Hoàng Thiên, mặt quỷ cực kỳ dữ tợn khiến người ta sợ hãi.

Thấy vậy, mấy tên tổng giám đốc đều bị dọa sợ, tất cả đều hcui xuống gầm bàn một lần nữa. "Hừ, chỉ cái này thôi cũng muốn mạng của tôi?"

Trần Hoàng Thiên khinh thường hừ lạnh, anh nâng tay phải lên, thúc đẩy chân khí ra, tạo ra một thanh kiếm dài chín mươi centimet, đâm vào đầu quỷ kia.

Một phát trực tiếp đánh trúng.

Bởi vì kiếm được ngưng tụ từ chân khí, mà chân khí lại tràn đầy dương khí, trên cái đầu quỷ kia âm khí rất nồng đậm, thế nên khi âm dương va chạm, giống như nước đổ vào chảo dầu, lập tức liền vang lên tiếng nổ lốp ba lốp bốp.

Khi tiếng nổ vang lên, cái đầu quỷ kia cũng hét lên một tiếng, khí đen trên đầu quỷ cũng dần dần biếnnó liều mạng muốn tránh thoát, nhưng cũng không tránh thoát được. "Không! Không!"

Đạo trường Lý truyền cho mày “Ông dùng nó vào mục đích xấu, nhiên tôi phải hủy!"

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên rút kiểm ánh sáng ra, chỉ thấy thanh kiếm đã bị kềm bổ đầu nó, vung mấy lần, đầu quỷ bị đánh tan thành từng tia đen, sau đó hòa tan "A a!"

Đỗ Như Lam hoan hô nhảy cẫng lên, sau chạy đến bên cạnh Trần Hoàng Thiên, lôi kéo cánh tay rồi nhảy dựng lên, vô cùng anh quá hại, hết sức ngưỡng mộ anh!" Trần Hoàng Thiên tán đi kiếm ánh sáng, khỏe miệng nhếch lên thành một đường cong.

Đàn ông không có thực lực, phụ nữ sẽ xem thường, nhưng một kiêu ngạo cũng đều khuất phục quỳ thậm chí biến thành đồ chơi.Đây là chân lý từ xưa đến nay, vĩnh viễn không đối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.