**********
"Ha ha ha!"
Dương Chí Văn thấy Trần Hoàng Thiên cúp điện thoại, anh ta và một đám tổng giám đốc đợi cắt hẳn hợp đồng cười to. "Mày mẹ nó đừng đùa. Mày cho rằng mày là ai? Còn tưởng lập tức cắt hẳn hợp đồng cung cấp vật liệu thép với tập đoàn Dương thị. Mày nghĩ mày tùy tiện gọi cuộc điện thoại, làm màu cái là bọn tao sợ rồi cầu xin mày đừng làm vậy, kể đến máy lại cuộc điện thoại, nói thu hồi lời nói vừa rồi, bạn tạo sẽ cảm kích mày đúng không?" "Mày sai rồi. Mày mẹ nó sai vô cùng!" "Tao tin thắng phế vật như mày có năng lực thông thiên vậy mới lạ. Loại công ty lớn có cả nghìn tỷ giống Giải trí Hoàng Gia, mẹ nó sẽ nghe lời một thằng phế vật như mày chắc?" "Đừng mẹ nó đe dọa bọn tao. Mặc kệ mày làm màu thế nào cũng không thay đổi được quyết định của ông nội đầu. Chỉ có bãi bỏ chức tổng giám đốc của Dương Ninh Vân, đuổi cả nhà Dương NinhVân ra khỏi nhà họ Dương thì mấy khách hàng đó mới tiếp tục hợp tác cùng bọn tao." "Cho nên mày đừng làm màu nữa. Thật, cầu xin mày đó, nhanh cút xa chút đi, tiếp tục diễn nữa là tao muốn ói đấy!"
Dương Chí Văn làm bộ nôn mửa.
Đùa, loại cao tầng công ty siêu cấp lớn như Giải trí Hoàng Gia là hạng phế vật giống Trần Hoàng Thiên có thể quen biết sao?
Thêm nữa, dù nó có quen biết cao tầng nào đó trong Giải trí Hoàng Gia, nói chuyện cũng phải khách sao nhỉ?
Nhưng nó thì sao? Ngữ điệu ra lệnh, cứ tưởng nó là chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia không. Ai sẽ để ý nó chứ! "Biết diễn ghế. Gọi cuộc điện thoại làm như cậu là là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia." "Diễn quá lố rồi!" "Mặc kệ mấy người tin hay không, tôi không tin cậu ta thật sự gọi điện thoại cho cao tầng Giải trí Hoàng Gia. Tôi nghĩ cậu ta vốn không gọi điện thoại mà chỉ nói với di động vài câu thôi."
Một số tổng giám đốc ngồi đây sôi nổi cười nhạo. "Dương Chí Văn, tôi nói cho anh biết, hợp đồng cung cấp cho Giải trí Hoàng Gia thật sự là Trần Hoàng Thiên giúp đỡ giành được, lát nữa bị giảitrừ hợp đồng thật thì tôi không giúp được đầu!” Dương Ninh Vân nhịn không được mở miệng. "Biên, hai vợ chồng mấy người tiếp tục biên đi!" Dương Chí Văn lạnh lùng cười: "Đừng tưởng làm vậy là có thể thay đổi quyết định của ông nội, tôi nó cho cô biết, công ty lớn Giải trí Hoàng Gia sẽ không đùa giỡn, nói giải trừ hợp đồng là giải trừ ha!" "Chí Văn nói rất đúng." Dương Chấn Kỳ mở miệng nói: "Trên hợp đồng đã ghi rõ quy định, bất kể một phương nào cũng không thể tùy tiện giải trừ hợp đồng. Nếu muốn giải trừ thì phải trả một trăm tỷ tiền vi phạm hợp đồng cho đối phương." "Không nói đến Trần Hoàng Thiên có quen biết cao tầng Giải trí Hoàng Gia hay không, dù có biết người ta cũng không sẽ vì một câu của nó mà giải trừ hợp đồng, nếu không phải bồi thường cho tập đoàn Dương thị của chúng ta một trăm tỷ." "Cho nên cháu yên tâm đi, hợp đồng không có khả năng bị giải trừ. Cháu có thể an tâm từ chức tổng giám đốc. Đợi cháu và Trần Hoàng Thiên lý hôn, chuyện này qua thì ông nội sẽ suy xét đón cháu về."
Ông ta không tin cuộc điện thoại kia của Trần Hoàng Thiên khiến Giải trí Hoàng Gia đưa ra yêu cầu chấm dứt hợp đồng. "Nghe thấy chưa Dương Ninh Vân?" Dương Chí Văn đắc ý dào dạt nói: "Cô có thểan tâm từ chức. Hy vọng sau khi cô từ chức thì nhanh chóng ly hôn với thằng phế vật này, nếu không bị trả thù cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô nhé!" "Nếu ly hôn, đợi qua đầu ngọn gió này tôi sẽ không so đo hiềm khích trước đây mà để cô tới công ty đi làm, cho cô làm cái chức bà dì quét rác." "Ha ha ha!"
Nói đến đây anh ta tự làm bản thân vui vẻ luôn.
Giờ phút này anh ta cũng đặc biệt biết ơn Trần Hoàng Thiên. Nếu không phải thằng ngu này đánh một đám thiếu gia, gây ra chuyện lớn như vậy thì ông nội sẽ không "đau lòng nặng tay", cắt chức tổng giám đốc của Dương Ninh Vân cho anh ta ngồi. "Anh..." Mũi Dương Ninh Vân bị tức đến độ banh ra.
Lý Tú Lam thì la lối khóc lóc: "Phế vật đáng chết. Bây giờ mày ly hôn với Ninh Vân ngay, nếu không tạo chết trước mặt hai đứa mày!"
Hiện tại bà ta biết Trần Hoàng Thiên đánh nhau rất lợi hại nên không dám đi đánh anh, trực tiếp lấy cây kéo đã chuẩn bị từ sớm đặt lên cổ. "Mẹ! Mẹ đừng xúc động, mau buông kéo xuống!" Dương Ninh Vân hô lên. "Con không ly hôn thì mẹ không bỏ xuống. Mẹ chết cho con xem!" Lý Tú Lam vì có thể tiếp tục lấy tiền chia hoa hồng mà bất chấp, đâm ra một chútmáu từ trên cổ mình.
Dương Ninh Vân thấy vậy trực tiếp tan vỡ hét: "Con nghe lời mẹ được chưa? Mẹ mau buông kéo xuống đi!"
Cô thật không chịu nổi, bắt chặt lấy cánh tay Trần Hoàng Thiên, nói: "Đi, chúng ta đi ly hôn!" Trần Hoàng Thiên không nói gì, đi ra ngoài cùng cô. "Ha ha ha!"
Dương Chí Văn nhìn thoải mái mái cười phát lên.
Đúng lúc này di động Dương Chấn Kỳ vang lên. Nghe thấy tiếng chuông di động của ông nội, bước chân Dương Ninh Vân dừng lại, theo bản năng xoay người nhìn sang. Cô muốn biết có phải là cuộc gọi yêu cầu chấm dứt hợp đồng hay không. "Ông nội, ai gọi vậy?" Dương Chí Văn cũng căng thẳng.
Dương Chấn Kỳ lắc đầu: "Không có tên, không biết ai gọi."
Nói xong ông ta kết nối cuộc gọi: "Xin chào, ai thế?" "Là chủ tịch Dương Chấn của tập đoàn Dương thị sao?” Đối phương hỏi, là một cô gái. "Ây... Đúng vậy, xin hỏi cô là ai?" "Tôi là thư ký Hứa Minh Hiền của chủ tịch Giải trí Hoàng Gia. Hiện giờ tôi chính thức thông báovới ông Giải trí Hoàng Gia quyết định chấm dứt hợp đồng cung cấp vật liệu thép với tập đoàn Dương thị. Lý do là vì các người không đủ tư chất." Đối phương nói. "Há?"
Dương Chấn Kỳ đứng bật dậy từ sô pha. "Trợ lý Hứa, cô không đùa chứ? Đã ký hợp đồng rồi sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt? Trên hợp đồng có ghi rõ quy định, một bên nào muốn chấm dứt hợp đồng phải bồi thường đối phương một trăm tỷ" "Đó là dưới tình trạng hợp tác bình thường, ai chấm dứt hợp đồng người đó bồi thường đối phương một trăm tỷ. Chẳng qua đây là tình uống đặc biệt. Tôi cần mười triệu tấn thép, ông có thể lấy ra cho tôi không? Nếu không lấy ra, vậy đừng nhắc đến việc bồi thường một trăm triệu. Nếu không tôi kiện ông không thể đáp ứng hợp đồng, ông phải bồi thưởng cho Giải trí Hoàng Gia một trăm tỷ." Hứa Minh Hiền nói. "Đây đây đây..." Dương Chấn Kỳ ngây người.
Mười triệu tấn thép hơn bốn trăm tỷ, ông ta lấy đầu ra nhiều hàng hóa như vậy! "Lấy không ra đúng không? Vậy chấm dứt hợp đồng. Tôi lập tức phải người đến chỗ ông để ông ký hiệp nghị chấm dứt hợp đồng, nếu ông dám không ký, tôi đảm bảo gửi thư hàm luật sư cho ông."
Tút tút...Trò chuyện đến đây trực tiếp bị Hứa Minh Hiền cắt đứt. "Bắt nạt người ta! Quá đáng!"
Dương Chấn Kỳ có xúc động muốn hộc máu. "Sao vậy ông nội?" Dương Chí Văn hỏi. "Giải trí Hoàng Gia thật sự đưa ra yêu cầu chấm dứt hợp đồng cung cấp vật liệu thép." Vẻ mặt Dương Chấn Kỳ đau khổ nói. "Cái gì?"
Người ở đây đều ngạc nhiên, dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn về phía Trần Hoàng Thiên.
Anh ta thế nhưng thật sự làm được? "Ông nội, liệu có phải thằng phế vật đó tìm người giả mạo không?” Dương Chí Văn thờ phì phì chỉ về phía Trần Hoàng Thiên. "Không." Dương Chấn Kỳ lắc đầu nói: "Là giọng của trợ lý Hứa, ông nghe ra được. "Vậy ông bảo cô ta bồi thường một trăm tỷ đi!" Dương Chí Văn vội la lên. "Bồi thường cái đầu mày!" Dương Chấn Kỳ đập lên đầu Dương Chí Văn một cái: "Thư ký Hứa nói cần mười triệu tấn thép, chúng ta lấy đâu ra nhiều thép như vậy cho cô ta!" "Lấy không ra, cô ta không những có thể ngưng hẳn hợp đồng mà còn có thể khởi tố chúng ta không cách nào đáp ứng hợp đồng, phải bồi thường cho cô ta một trăm tỷ. Cô ta không bảochúng ta bồi thường là tốt lắm rồi!" "Này này này..." Mặt Dương Chí Văn nháy mắt đen kịt.
Đúng lúc này có người gõ vang cửa văn phòng. "Vào đi!" Dương Chí Văn bực bội hồ một tiếng. Rất nhanh cô gái trước quầy lễ tân của công ty tiến vào, thưa: "Chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Đỉnh nói muốn bản chuyện hợp tác với tập đoàn Dương thị "Thật?"
Dương Chấn Kỳ lập tức lấy lại tinh thần. "Chủ tịch, thật một trăm phần trăm. Tổng giám đốc Phương đợi ngay bên ngoài." Cô gái trước quầy lễ tân nói. "Nhanh nhanh nhanh!" Dương Chấn Kỳ thúc giục: "Chí Văn, cháu mau mời tổng giám đốc Phương vào. Vật liệu thép mỗi năm tập đoàn Cửu Đỉnh tiêu hao còn hơn Giải trí Hoàng Gia rất rất nhiều!" "Vâng ông nội
Dương Chí Văn lập tức đi nhanh ra ngoài, khi đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, anh ta còn đắc ý nói: "Mày phải thất vọng rồi, bạn tao sẽ không vì Giải trí Hoàng Gia chấm dứt hợp đồng mà thỏa hiệp với mày đâu. Vì vậy hai người có thể đi làm thủ tục ly hôn rồi."
Nói xong anh ta nghênh ngang bước ra khỏivăn phòng chủ tịch.
Không bao lâu sau Dương Chí Văn khách sáo mời Phương Thanh Vân vào văn phòng chủ tịch. “Tổng giám đốc Phương, khách quý, khách quý đến!" Dương Chấn Kỳ mặt đầy tươi cười tiếp đón. "Chủ tịch Dương phải không?" Phương Thanh Vân nhìn Trần Hoàng Thiên, kế đến cười hỏi. "Đúng vậy tổng giám đốc Phương. Tôi chính là Dương Chấn Kỳ, chủ tịch tập đoàn Dương thị. Xin hỏi cô muốn bàn chuyện hợp tác gì?" Dương Chấn Kỳ cười hỏi. "Là như này." Phương Thanh Vân nói: "Hôm nay tôi vừa chấm dứt hợp tác với tập đoàn Hành Cương, cảm thấy tư chất của tập đoàn Dương thị khá tốt nên bèn đến đây, muốn lấy tất cả số lượng vật liệu thép tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi dùng ở tỉnh Lĩnh Hoa đều giao cho tập đoàn Dương thị cung cấp. Ông thấy sao?" "Trời ơi tổng giám đốc Phương, là thật hay giả?" Dương Chí Văn nghe vậy hô lên. "Tất nhiên là thật. Có điều không biết mấy người có thể ăn nổi số lượng lớn như vậy không?" Phương Thanh Vân hỏi. "Có thể có thể có thể chắc chắn có thể "
Đầu Dương Chí Văn như giã tỏi, nói: "Chỉ cần tổng giám đốc Phương không yêu cầu một triệu tấn hàng hóa cùng một lúc thì bọn tôi đều có thể lấy ra!"