Chàng Rể Đào Hoa

Chương 300: Chương 300: Gặp người quen cũ trên biển!




**********

Chương 300: Gặp người quen cũ trên biển!

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã bơi theo cửa sông, bơi đến cửa Trường Giang rồi, dựa vào năng lực cảm giác của võ giả thần cảnh, anh có thể cảm ứng được hai người đeo mặt nạ vẫn đang đuổi theo anh “Con mẹ nó, kiên nhẫn quá nhỉ!”

Trần Hoàng Thiên thầm mắng trong lòng. “Cũng may mình có thể chất Ẩn Long, tốc độ trong nước nhanh hơn so với võ giả bình thường rất nhiều. Chỉ cần mình bơi theo dòng nước, là sẽ sớm thoát được khỏi sự đuổi giết của hai người họ."

Nghĩ đến đây, Trần Hoàng Thiên bỏ ý nghĩ lên bờ, bơi ra ngoài Trường Giang. “Con mẹ nó, tốc độ của thằng ranh này trong nước thật là nhanh, cứ như là cá mập vậy, không thể đuổi theo kịp. Tiêu Vũ Hạc không nhịn được mà thầm mắng. Nhưng tốc độ không hề giảm đi, còn đang liền mạng truy đuổi, dáng vẻ mang quyết tâm không giết chết Trần Hoàng Thiên là không được. “Sớm muộn cũng có thể đuổi theo thôi, vừa nãy cậu ta đánh một trận với Miyamoto Massaki, lại đánh thêm một trận với ông nữa, còn bị ông đánh cho bị thương rơi xuống nước, thể lực của cậu ta không trụ lại được lâu đầu, đợi thể lực của cậu ta hao hụt không còn lại nhiều nữa, đến lúc không thể bơi được nữa, là có thể dễ dàng bắt được cậu ta rồi.” Hàn Bình Minh nói. “Có lý. Tiêu Vũ Hạc gật đầu, đi thành một đường với Hàn Bình Minh, liền mạng mà bơi.

Sau tầm nửa giờ sau.

Trần Hoàng Thiên bởi khỏi sông Trường Giang mà đi thẳng ra biển.

Bởi lúc ở trong sông là xuôi theo dòng, vì thế nên bơi khá thuận lợi, không tiêu hao nhiều thể lực, nhưng lúc tiến vào trong biển, sóng biển cứ cuốn từng đợi, ảnh hưởng đến tốc độ bơi của Trần Hoàng Thiên, đồng thời làm cho thể lực tiêu hao rất nhanh. Thêm việc đang bị thương, Trần Hoàng Thiên cảm thấy không bơi nổi nữa rồi. "Không thể bơi tiếp nữa, phải tìm một chỗ mà trốn thôi, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.

Nghĩ đến đây, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía sau, phía hiện hai người đeo mặt nạ đã cách rất xa rồi, không thể cảm ứng được sự tồn tại của hai người đó nữa, lập tức nổi lên mặt nước.

Vừa nhìn quanh bốn phía, mênh mông đều là nước, ngoại trừ một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi đi đến, cũng không còn chỗ nào để trốn nữa. “Mình vẫn là đến chiếc thuyền lớn trước mắt để trốn một chút đi.” Vừa suy nghĩ vậy Trần Hoàng Thiên vừa bay ra khỏi mắt nước, cố nén cơn đau nơi ngực, đạp gió mà bay về phía thuyền lớn.

Đến gần thuyền lớn, anh lập tức bị làm cho kinh ngạc. Chiếc thuyền lớn này tên là “Hiệu Hoàng Gia”, là một chiếc du thuyền, quy mô vô cùng khổng lồ, có mười mấy tầng, nhìn từ bên ngoài vào, ánh đèn lấp lánh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng âm nhạc xập xình và âm thanh reo hò vui vẻ.

Đánh giá một chút, Trần Hoàng Thiên phát hiện tầng sáu có một căn phòng chưa đóng cửa sổ, liền nhìn xem xung quanh, nhìn thấy hai bên đều không có ai khác, Trần Hoàng Thiên tháo mặt nạ ra, một quyền đánh nát mặt nạ, sau đó thi triển chân khí trên cơ thể, đánh bay hết nước trên cơ thể, sau đó nhảy lên một cái, nhảy lên chỗ căn phòng tầng sáu chưa đóng cửa sổ kia.

Vào trong phòng, thì có tiếng phụ nữ đang gào khóc xông vào tại Trần Hoàng Thiên. “Đừng mà! Cậu Trịnh đừng mà! Xin anh đấy, đừng có phá hủy trinh tiết của tôi được không?”

Ngay sau đó có tiếng mắng của một người đàn ông vang lên. “Làm một con điểm mà còn muốn lập đền thờ sao? Mày đã đi làm tiếp rượu rồi, còn muốn giữ trinh tiết làm cái gì? Cậu chủ tôi đây bỏ năm trăm vạn để chọn cô, không thể cho ông đây làm, thì năm trăm vạn của ông đây cho chó ăn à?" “Đó là anh tự tiêu số tiền đó, trước đây những cậu ấm khác tiêu cả nghìn vạn để tìm tôi uống rượu cũng có, người ta cũng không ép buộc tôi giống như anh, xin anh đấy, đừng làm vậy được không hả?” “Được cái rắm ấy, hôm nay ông đây nhất định phải nếm được hương vị của Cổ An Nhiên cô, không phải là cô vì kiếm tiền à, giỏi lắm thì giờ ông đây làm cô, sau này lại cho cô thêm năm trăm vạn nữa!”

Trần Hoàng Thiên đang chuẩn bị đổi một phòng khác, vừa bò được đến bên cửa sổ, lại nghe được ba chữ Cổ An Nhiên, anh lập tức nhíu mày. “Là con gái của Cổ Chấn Đan, Cổ An Nhiên sao?"

Nghĩ đến Cổ An Nhiên gợi cảm, quyến rũ, chủ động mà lại kiều diễm kia, Trần Hoàng Thiên quyết định đến xem xem.

Vì vậy anh nhảy xuống khỏi cửa sổ, đóng cửa sổ lại, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng tắm này.

Ra khỏi phòng tắm, chính là một căn phòng xa hoa, chỉ thấy trên chiếc giường lớn, có một người thanh niên hơn béo, hung hăng mà tát cô gái kia hai cái thật mạnh, còn quát: “Con mẹ nó tôi đã chọn cô rồi, còn không phối hợp với tôi, còn chống đối đi chống đối lại, tôi đánh chết cô!” “Cậu Trịnh, tôi xin anh đấy, tha cho tôi đi..

Cô gái mặc bikini này đang bụm mặt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, mặc dù Trần Hoàng Thiên không thấy được khuôn mặt của cô gái mặc bikini này, nhưng sau khi vào phòng, âm thanh rõ ràng hơn, anh vừa nghe là có thể khẳng định được, đây chính là Cổ An Nhiên mà anh gặp trên hang động mấy ngày trước.

Xác định được là Cổ An Nhiên, lúc này Trần Hoàng

Thiên hét lớn một tiếng: “Đừng động vào cô ấy, không thì đừng trách tôi không khách khí.” Đã quen biết, thì anh cảm thấy nếu như gặp thì cần phải cứu Cổ An Nhiên.

Giọng nói vang lên đột ngột, làm cho cậu Trịnh ngày người ra, sau đó quay người nhìn lại, thấy là một người xa lạ, cậu Trịnh liền nổi giận, bước xuống giường, chỉ vào Trần Hoàng Thiên, tức giận mà nói: “Con mẹ nó mày là ai hả, chạy đến phòng ông đây làm gì hả?"

Mấy lời kia của anh ta vừa thốt ra, Cổ An Nhiên ngồi dậy, vừa sửa lại bikini của mình, vừa nhìn sang.

Vừa nhìn, cô ta liền sợ ngây người, con người xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc và khó tin. “Trần Hoàng Thiên?”

Cô ta thực sự không thể tin được vào mắt mình!

Lúc nào mà Trần Hoàng Thiên lại đến Hiệu Hoàng Giang vậy? Làm sao lại biết mình gặp nguy hiểm mà đến cứu?

Trong chốc lát, đủ loại câu hỏi cứ như nước sông Trường Giang mà rót vào nội tâm của cô ta. “Cổ An Nhiên là bạn tôi, cô ấy không muốn trao thân cho cậu, tôi đến đưa cô ấy rời đi.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt đáp lại.

Cổ An Nhiên nghe thấy vậy, một cảm giác an toàn chưa từng có bao phủ toàn thân cô, cô biết mình an toàn, không bị cưỡng bức nữa rồi.

Mà cậu Trịnh lại nổi điên lên: “Con mẹ nó, mày là phục vụ hả? Chán sống rồi phải không, dám cướp người trên tay ông đây, cút ra ngoài cho ông đấy, nếu không ông đây sẽ bảo ông chủ của các người, ném các người vào biển cho cá mập ăn đấy!”

Trần Hoàng Thiên không đáp lại anh ta, mà là nhìn về phía Cổ An Nhiên, lạnh nhạt nói: “Lại đi, tôi đưa cô đi.

Cổ An Nhiên liền vội vàng gật đầu nói được, bước xuống khỏi giường, chạy về phía Trần Hoàng Thiên. “Con mẹ nó!”

Cậu Trịnh vô cùng tức giận, vung vẩy cái bụng mỡ, nắm chặt nắm đấm mà đấm về phía Trần Hoàng Thiên, mặc dù có chút béo, nhưng động tác vẫn khá nhanh nhẹn, rất nhanh đã đi đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, đấm thắng một cái vào mặt Trần Hoàng Thiên. "Lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức mình"

Trần Hoàng Thiên xem thường mà nói, nhấc chân đạp vào bụng cậu Trịnh, đạp cậu Trịnh bay ra, nện xuống giường, rồi bật xuống giường, liên tục kêu rên.

Vì vậy Trần Hoàng Thiên đi đến. “Trần Hoàng Thiên, không thể giết được, cậu Trịnh là con trai của người đứng đầu trong giới khách sạn của Côn Châu, quen biết rất rộng, giết anh ta sẽ rất phiền phức." Cổ An Nhiên kéo cánh tay của Trần Hoàng Thiên mà nói. “Tôi không giết cậu ta, tôi là đến đây tránh nạn, đánh ngất cậu ta thì tốt hơn một chút." Trần Hoàng Thiên nói, anh lo lắng người trên thuyền sẽ chạy đến, lúc đó thì cậu Trịnh sẽ làm loạn, sẽ rất phiền phức.

Vì vậy, Trần Hoàng Thiên đánh một chưởng lên cổ cậu Trinh, đánh ngất anh ta, sau đó vứt lên giường, dùng chăn che lại.

Làm xong mấy chuyện này, Trần Hoàng Thiên chuẩn bị cùng Cổ An Nhiên rời khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy có một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa sổ. “Ông Tiêu, ông nhìn ở bên ngoài nhé, có chuyện gì gọi tôi, tôi lên du thuyền yêu cầu kiểm tra phòng trên du thuyền. Để xem xem tên học Trần có ở trên thuyền hay không!” “Được, ông chủ Hàn ТrцуeлАРР.cоm trang web cập* nhật nhanh nhất

Ông Tiêu?

Ông chủ Hàn? Trần Hoàng Thiên hơi nhướn mày. Đột nhiên anh bừng tỉnh, lập tức hiểu ra

Hai người đeo mặt nạ này, một người là Tiêu Vũ Hạc, một người là Hàn Bình Minh! “Thảo nào bọn họ lại đeo mặt nạ, Tiêu Vũ Hạc là nhân dịp người Nhật khiêu chiến mình, cố ý mặc đồ võ sĩ Nhật, giả trang thành người Nhật. Đến lúc đó mọi người chỉ biết đại sư Trần là bị một người Nhật Bản giết chết, mà không phải là Tiêu Vũ Hạc ông ta giết chết, thật là âm hiểm mà!” “Còn Hàn Bình Minh, bị sư huynh lấy thầy ra uy hiếp, không dám ra tay với mình, ép mình giao tu luyện Chân Vũ Quyết ra, nhân cơ hội giả trang thành người đeo mặt nạ để ngăn cản Tiêu Vũ Hạc giết mình, là muốn bắt sống mình lúc ở trong nước, sau đó đưa đến chỗ không có ai, buộc mình giao tu luyện Chân Vũ Quyết ra, sau đó để Tiêu Vũ Hạc giết mình, như vậy thì ông ta sẽ không bị bại lộ, cũng thật âm hiểm!”

Nghĩ đến mấy thứ này, Trần Hoàng Thiên không nhịn được mà nắm chặt tay, trong lòng thầm quyết tâm, sớm sẽ có một ngày đánh lại được hai người họ, chắc chắn phải cho hai người họ đẹp mặt “Trần Hoàng Thiên, bên ngoài có người muốn lục soát người họ Trần, có phải là anh không?” Cổ An Nhiên hỏi. Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Tôi bị hai người họ đuổi giết, không ngờ lại lên du thuyền nhanh như vậy.” “Hai người này lợi hại đến mức anh không đánh lại sao?” Cổ An Nhiên lại hỏi. Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Chỉ với thực lực của một trong hai người họ, thì cũng đủ giết chết tôi rồi.

Cổ An Nhiên nghe thấy vậy liền nghiêm mặt lại.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã kéo cánh tay Trần Hoàng

Thiên, nói: “Đi theo tôi, đi đến phòng tôi

Nói xong, cô ta liền kéo Trần Hoàng Thiên ra ngoài, đi theo hành lang đến quầy bar, mở ra một gian phòng một đêm một vạn đồ, sau đó đưa Trần Hoàng Thiên vào trong phòng.

Lúc này, bên trong phòng khách ở tầng một của du thuyền.

Một đám người nằm la liệt trên đất, Hàn Bình Minh mang theo mặt nạ đối mặt với một ông lão mặc đồ âu, lạnh lùng nói: “Phối hợp với tôi, kiểm tra từng phòng một, tôi chỉ muốn tìm một người, sẽ không làm khó các người, nếu các người không phối hợp, đừng trách tôi giết hết người trên chiếc du thuyền này.” Dứt lời, Hàn Bình Minh liền giơ tay lên, ngưng tụ ra một cây đạo màu vào dài hai mét sáu.

Vừa thấy, đồng tử của ông lão mặc quần áo luyện công đứng bên cạnh ông lão mặc đồ âu liền co rụt lại, phập một tiếng mà quỳ xuống mặt đất: “Vãn bối bái kiến tiền bối!”

Sau đó, ông ta sợ hãi đến mặt tái mét, rồi nói với ông già mặc đồ âu: "Giám đốc Lý, đây là một võ tôn thần cảnh lục trọng đấy, không phải tôi dọa ông đâu, toàn bộ người trên cái du thuyền này đều không đủ cho ông ấy giết. Mục dù là tôi, ở trước mặt ông ấy cũng chỉ như một con gà con, ông ấy muốn giết tôi, búng một cái thì tôi chết rồi, ngay cả đại sư Ngô Việt Minh ở Côn Châu chúng ta, ông ấy cũng chỉ cần một đạo là chém chết, nhanh phối hợp với ông ấy đi!"

Giám đốc Lý nghe thấy vậy bị dọa cho sợ đen mặt rồi, vội vàng gật đầu nói: “Chúng tôi phối hợp, phối hợp vô điều kiện, ông muốn lục soát thế nào chúng tôi phối hợp lục soát thế đấy!” “Này còn tạm được." Hàn Bình Minh hài lòng mà cất đạo đi, nói: “Tập hợp toàn bộ nhân viên của các người lại, phong tỏa toàn bộ các tầng, cấm không cho ai ra vào sàn giải trí. Sau đó lục soát từng phòng một cho tôi.” “Vâng! Tôi sẽ triệu tập toàn bộ nhân viên đến để làm theo chỉ thị của ông!”

Giám đốc Lý không dám không nghe, lập tức dùng ống nghe để sắp xếp, sau đó dùng tay ra hiệu mời, Hàn Bình Minh đi theo giám đốc Lý còn có cả ông lão mặc đồ luyện công, bắt đầu lục soát từ tầng một lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.