Ngô Việt Minh thật sự sợ rồi.
Pháp trận không đối phó được Trần Hoàng Thiên mà ngược lại ông ta còn bị đánh trả đến thụ thương. Mặc dù ông ta đã đạt đến cảnh giới Pháp tu tầng ba, Trần Hoành thiên chỉ mới đạt đến Thần cảnh tầng một nhưng ông ta vẫn không phải là đối thủ của anh.
Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể cầu xin tha mạng.
Lúc ông ta vừa quỳ xuống, đám đông nhất thời rộ lên bàn tán xôn xao. “Ôi trời ơi! Ngô Bản Tiên đỉnh nhất Còn Châu của chúng ta lại đi quỳ gối trước mặt tên nhóc đó à?” “Tên nhóc này cũng thật lợi hại đấy, thế mà lại có thể khiến cho Ngô Bản Tiên quỳ xuống xin tha mạng, thật lợi hại, quả thật rất lợi hại!” “Chàng thanh niên này rốt cuộc là ai thế nhỉ? Sao lại lợi hại đến như thế? Tôi hâm mộ cậu ta quá!” “”
Dưới chân núi Phượng Hoàng trở nên ầm ĩ, trên mạng cũng sôi nổi không kém. “Từ hôm nay trở đi, Còn Châu chỉ có một tiếng nói có trọng lượng thôi, đó chính là lời nói của cậu thanh niên này, tôi phải đi ôm đùi cậu ta mới được!”
Lúc này, rất nhiều nhân sĩ các giới ở Côn Châu đã bắt đầu rục rịch, chỉ cần đợi Trần Hoàng Thiên vừa xuống núi là sẽ lập tức chạy đến nịnh bợ rồi nhân cơ hội đó tạo quan hệ quen biết với anh luôn.
Và người kích động nhất, vui mừng nhất không ai khác chính là Nhậm Tường Vân.
Trần Hoàng Thiên lợi hại như vậy, bản thân mình lại còn có vài lần quan hệ với Trần Hoàng Thiên, đổi thành mấy người phụ nữ kia chắc chắn ai cũng phải vui vẻ muốn chết, còn lấy làm tự hào, Nhậm Tường Vân cũng không ngoại lệ.
Nhậm Tường Vân đang vui vẻ không thôi thì điện thoại di động bỗng đổ chuông, nhìn thấy ông nội gọi, cô ấy lập tức ấn nghe, còn chưa kịp nói gì thì Nhậm Văn Thanh đã cười ha hả nói: “Tường Vân này, con cũng thật có mắt nhìn đấy nhé, phát sinh quan hệ với một người trẻ tuổi như vậy, lại còn có thực lực Thần cảnh, có thể khiến cho Ngô Việt Minh quỳ xuống cầu xin tha mạng, thật không hổ danh là cháu gái của ông mà
Nhậm Tường Vân thoảng kinh ngạc, vậy mà ông nội cũng cảm thấy mình không bị thua thiệt sao?
Ông nội hiểu thời cuộc quá đi! “Tường Vân, cậu chàng đó tên gì vậy? Mới đó mà ông nội quên mất tiêu rồi.” Nhậm Văn Thành hỏi.
Nhậm Tường Vân cười hì hì nói: “Anh ấy tên là Trần Hoàng Thiên đó ông nội, rất mạnh, rất lợi hại đúng không a?” “Đúng đúng đúng, quả thực lợi hại đấy, sức mạnh cũng không tôi, lúc ông nội bằng tuổi cậu ta chắc cũng không địch lại nổi cậu ta đâu.” Nhậm Văn Thành cười nói.
Nhậm Tường Vân vui vẻ như mở cờ trong bụng. “À đúng rồi Tường Vân này.” Nhậm Văn Thành hỏi tiếp: “Cậu ta có vợ chưa?” “Con cũng không biết nữa, nhưng anh ấy thích phụ nữ. Bị anh trai con làm rồi, con đoán rằng anh ấy sẽ không tha cho anh con đầu.” Nhậm Tường Vân nói. “Cái thằng nhóc đó cũng thật là!” Nhậm Văn Thành mắng to, nhưng sau đó lại cười nói: “Nhưng mà làm rồi cũng tốt, anh con làm rồi thì nó chắc chắn sẽ không thèm nữa, đây là cơ hội tốt, con phải nằm cho thật chắc. Ông nội thích có đứa cháu rể lợi hại như vậy, con đừng có mà làm ông thất vọng đấy nhé.
Cho dù không làm vợ cậu ta được thì cũng phải trách thủ làm “vợ bé” của cậu ta biết không? Cậu ta còn trẻ tuổi, lại lợi hại như vậy, con đường phát triển trong tương lai rất xán lạn, cho dù con có làm vợ bé của cậu ta thì cái nhà họ Nhậm này cũng sẽ được thơm lây, nghe rõ chưa?”
Nhậm Tường Vân bĩu môi: “Có ông nội nào mà bảo cháu gái đi làm vợ bé của người ta như ông không?” “Ha ha!” Nhậm Văn Thành cười lớn: “Nếu con có thể làm vợ hợp pháp của cậu ta thì ông nội còn mừng không hết hết chứ, không làm nổi thì làm vợ bé cũng chả sao. Tóm lại là còn phải tự cố gắng, nỗ lực hết mình, đừng để cho ông nội thất vọng là được.” “Con biết rồi ông nội.” Nhậm Tường Vân ngượng ngùng nói.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên buông kiểm xuống, nhàn nhạt nói: “Vậy lần này tôi sẽ tha cho ông một mạng, nếu sau này ông còn dám đối địch với tôi nữa thì đừng trách tôi ác độc.
Có thể thu được một đệ tử cao thủ như Ngô Việt Minh thật ra cũng không tệ. “Đa tạ đại sư tha mạng! Đa tạ đại sư tha mạng! Ngô Việt Minh như được đại xá, dập đầu cảm ơn liên hồi.
Vì để Ngô Việt Minh tự trung thành với mình, Trần Hoàng Thiên đưa cho ông ta một viên Nguyên Dương Đan, việc này khiến cho Ngô Việt Minh kích động đến rơi cả nước mắt, lại cảm ơn không ngớt lời một lần nữa.
Sau đó, Trần Hoàng Thiên đi về phía Cổ An Nhiên, nhìn bộ dạng chật vật không tả nổi của cô ấy, khuôn mặt của anh hiện vẻ vô cùng phức tạp: “Tôi đã nói giúp cô rồi thì nhất định sẽ giúp cô nhưng cô lại không tin, cứ một hai lại đòi tìm Nhậm Tường Thiên giúp đỡ, bây giờ lại khiến cho bản thân mình thành ra thế này, cô có hối hận không?” “Không hối hận.
Trần Hoàng Thiên im lặng.
Một lúc sau, anh không nói gì, yên lặng đi đến cởi dây thừng trói trên người Cổ An Nhiên ra. Bế Cổ An Nhiên bị đánh đến mức mình đầy thương tích lên, lạnh nhạt nói ba chữ: “Tôi tin cô
Nếu như Cổ An Nhiên là một kỹ nữ có mưu tính, lúc này chắc chắn sẽ khóc lóc xin anh tha thứ, tìm đủ mọi lý do để biện minh cho mình.
Tuy nhiên, cô ta lại không hề làm như vậy. Cổ An Nhiên thậm chí còn không hối hận về những việc mình đã làm.
Điều đó đủ để nói lên rằng, cô ta thực sự suy nghĩ cho sự an toàn của anh, không muốn khiến anh bị liên lụy cho nên mới nhờ Nhậm Tường Thiên giúp đỡ. Tấm lòng thì tốt đấy, nhưng mà lại ngốc quá “Hu hu hu...”
Ba chữ ‘tôi tin cổ này khiến cho Cổ An Nhiên bật khóc.
Chỉ cần anh tin tưởng, thì dù cô ta có phải chịu đau khổ nhiều hơn nữa cũng xứng đáng. Cho dù từ nay anh có ghét bỏ cô ta, Cổ An Nhiên cũng sẽ không hối hận.
Không lâu sau, Trần Hoàng Thiên bế Cổ An Nhiên đi xuống núi cùng với Ngô Việt Minh, sau đó ngồi xe của Ngô Việt Minh rời đi.
Phù!
Nhậm Tường Thiên và Hoắc Giang Nhật đồng loạt thở phào một hơi.
Trần Hoàng Thiên không về chỗ này, hai người bọn họ xem như an toàn rồi. “Ha ha!”
Lúc này, Cổ Anh Nhạc vui mừng reo lên: “Anh rể bế chị anh đi rồi kìa, anh rể vẫn còn yêu chị anh đó, tốt quá rồi. Mình có một anh rể lợi hại như thế, thật là tốt quá đi!” “Không biết xấu hổ!” Nhậm Tường Vân thở hổn hển đạp cậu ta một cái: “Vừa nãy chửi Trần Hoàng Thiên khó nghe như thế, nói anh ta là người đàn ông vô dụng, bây giờ lại gọi anh ta là anh rể. Anh giữ lại chút mặt mũi cho mình được không?” “Hứ, anh thích thế, bắt đầu từ bây giờ, anh ta chính là anh rể của anh!” Cổ Anh Nhạc kiêu ngạo nói, kéo tay Trương Thanh Tuệ, nói: “Mẹ, chúng ta đến nhà Ngô Bản Tiên đi, bây giờ Cổ Anh Tài đã bị anh rể chém chết rồi, anh rể nhất định sẽ giúp chúng ta, đem hết tài sản nhà họ Cổ cho chúng ta thôi!” “ Ừ ừ!:
Trương Thanh Tuệ gật đầu, hai mẹ con hết sức vui vẻ rời đi.
Lúc này, tại Đông Quan. “Ông nội! Có tung tích của Trần Hoàng Thiên rồi!” Hàn Tử Minh lo lắng không yên chạy vào biệt thự số một. “Ở đâu?” Hàn Bình Minh hỏi, ông ta đã đào sâu chín mét tầng một của biệt thự số một rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy nửa quyền trước, cho nên ông ta rất gấp gáp muốn biết tung tích của Trần Hoàng Thiên, tìm được Trần Hoàng Thiên sẽ có hi vọng tìm được nửa quyền trước rồi. “Ở Còn Châu.” Hàn Tử Minh nói: “Lúc nãy cháu thấy trên diễn đàn võ đạo. Ngô Việt Minh ở Côn Châu, thách đấu tay đôi với một người trẻ tuổi ở núi Phượng Hoàng, Ngô Việt Minh bị cậu chàng đó đánh bại chỉ với một đấm, mà một đấm của người trẻ tuổi đó, thả ra một con rồng vàng, chính con rồng vàng đó đã làm Ngô Việt Minh bị thương, cháu xem qua video, ở trên Phổ Giang. Lúc Trần Hoàng Thiên giao đấu với Tiêu Vũ Hạc, con rồng vàng thả ra giống y như đúc lần này.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, mở một video lên, nói: “Ông nội, ông xem đi.
Xem xong, Hàn Bình Minh vô cùng kích động: “Quả nhiên giống y hệt con rồng vàng mà Trần Hoàng Thiên đánh ra trên Phổ Giang, nếu xét võ giả khắp thiên hạ này, người có thể dùng nằm đấm đánh ra rồng vàng cũng chỉ có mỗi Trần Hoàng Thiên thôi, xem ra chàng trai trẻ đánh bại Ngô Việt Minh này, không còn nghi ngờ nữa, chắc chắn là Trần Hoàng Thiên rồi!” “Vậy ông nội có muốn đi Côn Châu không?” Hàn Tử Minh hỏi. “Đương nhiên là phải đi rồi.” Hàn Bình Minh nói: “Ông phải lập tức đến Côn Châu, bắt lấy cậu ta, ép cậu ta giao Chân Võ Tu Luyện Quyết ra, cháu mau đi mua vé máy bay đi, đi cùng với ông luôn. “Da!”