Chàng Rể Đào Hoa

Chương 275: Chương 275: Hành động thất bại rồi!




**********

"Hello!"

Người da trắng dẫn đầu vẫy tay với Trần Hoàng Thiên, một gương mặt cười đầy xấu xa, dùng tiếng Trung không chuẩn lắm nói: “Chúng tôi là ai, cậu không cần biết. Việc cậu cần làm lúc này là cứu hai người họ. Có điều cậu không được ra tay, nếu như cậu ra tay, trên tay chúng tôi đều có điều khiển từ xa, chỉ cần ấn xuống, ầm một tiếng cả hai người họ đều biến mất.

Trần Hoàng Thiên híp mắt, tầm mắt dừng ở trên tay của bốn người nước ngoài một chút, quả nhiên nhìn thấy trên tay bọn họ đều có điều khiển từ xa.

Anh có thể giết chết tên da trắng trước mặt trong nháy mắt, nhưng một khi ra tay, sợ rằng ba kẻ da đen phía sau sẽ cho b nổ, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Không có lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể hỏi bọn họ: “Các người muốn tôi cứu hai người họ thế nào?” “Rất đơn giản." Tên da trắng cười nói: “Cậu hẳn là có biết với đại sư Trần? Bảo ông ấy dùng điện thoại chụp từng trang từng trang Quyết Tu Luyện Chân Vũ gửi cho cậu, sau đó cậu gửi đến tài khoản wechat tôi chỉ định, tới lúc đó các người sẽ được thả, sẽ không tổn hại đến một sợi lông nào của mấy người. “Đương nhiên, nếu cậu muốn tráo đổi, để ông chủ của bọn tôi phát hiện ra sơ hở, ngài tức giận bọn ta cũng tức giận, vậy thì các người đều sẽ chết"

Nói tới đây, tên da trắng cười gian xảo: “Mau gọi cho đại sư Trần đi, đừng có nói cậu không quen, ông chủ của chúng tôi chắc chắn cậu biết. Dám nói không quen liền cho nổ chết hai người bọn họ. Cũng đừng mơ rời khỏi đây gọi người tới, gọi cho đại sư Trần ở đây luôn”

Con mẹ nó!

Trần Hoàng Thiên cũng phục rồi. Những tên ngoại quốc này không chừa lại một khe hở nào cho anh.

Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ có thể gật đầu nhận lời, làm ra vẻ lấy ra điện thoại, cũng không bấm điện thoại, liền đặt ở bên tai, nói: “Chụp Quyết Tu Luyện Chân Vũ lại gửi cho tôi, đúng, nhanh lên, tôi cần dùng nó để cứu vợ mình.”

Nói xong, Trần Hoàng Thiên tắt điện thoại. “Ông chủ của những tên ngoại quốc này là ai?” Trong lòng Trần Hoàng Thiên rất mờ mịt.

Có thể chắc chắn, không phải do nhà họ Tiêu cử đến. Nếu như là nhà họ Tiêu, sớm đã dùng Phương Thanh Vân để uy hiếp anh rồi, không cần thiết phải làm nhiều chuyện thừa thãi.

Còn về người Nhật Bản, Trần Hoàng Thiên đại khái cũng có thể đoán là không phải. Bởi lần trước trường đua ngựa, có người Nhật Bản đến tìm anh, trực tiếp nói thẳng điều anh ta muốn, biết trên tay anh có Quyết Tu Luyện Chân Vũ. Nếu là người Nhật Bản cử đến, trực tiếp nói thắng hắn muốn là được rồi, không cần thiết phải bảo anh tìm đại sư Trần.

Nhưng ngoài nhà họ Trần và người Nhật Bản ra, Trần

Hoàng Thiên vẫn thật sự không biết đám người nước ngoài này là ai phải đến. Một chút mạnh mối cũng không có, nếu hỏi, chắc chắn sẽ không hỏi được. “Bỏ đi, bất kể là ai, cứu vợ mình trước mới là quan trọng.

Nghĩ tới đây, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía tên da trắng kia, nói: "Tôi đã bảo đại sư Trần gửi rồi, có thể thả hai người họ ra, quần b lên người tôi?” “Không được.” Tên da trắng lắc đầu: “Mục đích của chúng tôi không phải giết người, mà là lấy được đồ ông chủ muốn. Chỉ cần ông chủ có được, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại tới một sợi lông của mấy người. “Nhưng mà tôi sợ.” Trần Hoàng Thiên nói: “Tôi thương vợ tôi nhất. Tôi sợ mấy người lỡ tay ấn xuống điều khiển, vậy tôi có hối hận cũng không kịp nữa." “Cho nên, các người phải quấn b lên người tôi, thả hai người họ ra. Mạng sống của tôi ở trong tay mấy người, chẳng phải không dám không nghe lời mấy người hay sao?" “Nếu mấy người không quyết định được, có thể gọi cho ông chủ của các người, để ông ấy quyết định. Tôi nghĩ ông ta sẽ đồng ý thôi."

Người da trắng kia bày ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn lấy ra điện thoại, gọi điện thoại.

Sau cuộc gọi, anh ta nói: “Ông chủ của tôi nói, có thể. Giơ tay lên, dám ra tay liền cho b nổ, kẻ nào cũng đừng mong được sống"

Trần Hoàng Thiên trong lòng mừng rỡ, lập tức giơ tay lên. “Lấy b xuống, quần lên người cậu ta." Tên da trắng ra lệnh một tiếng.

Rất nhanh, liền có hai người da đen tháo b từ trên người của Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam xuống, cả hai quả b đều quấn lên người Trần Hoàng Thiên, sau đó mới cởi dây thừng từ trên người họ. “Nhã Lam, đưa vợ của tôi rời khỏi căn phòng này. Trần

Hoàng Thiên lập tức phân phó.

Đỗ Nhã Lam cúi đầu nói vâng. Dương Ninh Vân ôm lấy Trần Hoàng Thiên, nói: “Em không đi, sống hay chết em đều sẽ ở bên anh.

Trần Hoàng Thiên chiều chuộng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Vợ ngốc, anh sẽ không chết. Anh đem đồ giao cho bọn họ, họ sẽ không lấy mạng của anh. Cho nên, không cần lo lắng, mau cùng Đỗ Nhã Lam rời khỏi đây.”

Đỗ Nhã Lam cũng khuyên: “Hãy tin tưởng Trần Hoàng

Thiên, anh ấy sẽ không có chuyện gì, bởi anh ấy không nỡ rời xa cô.

Đỗ Nhã Lam hiểu rõ thực lực của Trần Hoàng Thiên, biết anh sẽ không bị nổ chết, cho nên không hề lo lắng. “Vậy anh nhất định phải nghe lời, đừng làm họ tức giận. Vì em, anh phải an toàn có biết không?” Dương Ninh Vân dặn dò một câu.

Khóe miệng Trần Hoàng Thiên nhếch lên: “Anh sẽ Dương Ninh Vân lúc này mới để lại một ánh mắt không nỡ, bị Đỗ Nhã Lam kéo ra khỏi phòng. “Mau xem xem có gửi tới hay không?" Tên da trắng thúc giục, cũng cảnh cáo: “Ông chủ của chúng tôi còn nói, nếu cậu định giở trò vậy thì đừng mong được sống. Trực tiếp cho nổ chết cậu, ông ấy vẫn có thể lấy được Quyết Tu Luyện Chân Vũ như thường, cho nên tốt nhất cậu thành thật một chút

Trần Hoàng Thiên liền cười ha ha.

Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam không ở đây, anh không còn lo ngại gì, sức mạnh lập tức liền dâng lên. “Ông chủ của mấy người, ông ta đã đánh giá thấp tôi rồi. Các người cũng như vậy, đã đánh giá thấp tôi rồi.”

Nói xong, cúi đầu, chọn một sợi màu xanh trực tiếp cắt

Không nổ. “Cậu làm gì?”

Nhìn thấy hành động này của Trần Hoàng Thiên, tên da trắng liền tức giận, giảng một cú đấm về phía Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên tùy ý tránh được, cắt đứt một sợi màu xanh của quả b khác.

Vẫn là không phát nổ. "FUCK!"

Tên da trắng lúc này mới ý thức được chuyện không hay, quát: “Tên nhóc này là một cao thủ, mau xử lý hắn!” Lời vừa nói ra, bốn tên ngoại quốc lao về phía Trần

Hoàng Thiên. “Con mẹ nó chứ?”

Trần Hoàng Thiên nắm chặt hai tay, nhanh như một bóng ma tiến lên nghênh đón.

Ầm Ầm Ầm!!!

Hai quyền hai cước, liền khiến bốn người ngoại quốc đều ngã trên đất “Nói, là ai sai khiến mấy người?

Trần Hoàng Thiên túm lấy cổ áo của tên da trắng, uy hiếp: “Không nói tôi giết chết anh. "Thằng nhóc, ông chủ của bọn tao sẽ làm cho bạn mày chết rất thảm.

Tên da trắng nghiến răng nghiến lợi nói, không đợi Trần Hoàng Thiên đánh chết anh ta, đã thấy máu đen từ khỏe miệng của anh ta trào ra, lập tức chết.

Trần Hoàng Thiên hơi sửng sở,

Trong miệng có giấu độc, cần độc tự sát rồi?

Thế là, anh nhìn thấy ba tên da đen còn lại cũng giống như vậy, từ khỏe miệng trào ra máu đen, toàn bộ đều bị độc chết. "Khốn kiếp!”

Trần Hoàng Thiên nhịn không được nói tục một câu, thảo b ra, ném xuống đất. Anh gọi điện thoại cho Chu Kình Thượng, sau đó rời khỏi phòng “Trần Hoàng Thiên, cuối cùng anh cũng ra rồi. Dọa em sợ chết khiếp.

Dương Ninh Vân ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi. Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đi ra, liền nhào vào vòng tay của Trần Hoàng Thiên.

Đỗ Nhã Lam nhìn mà thấy khó chịu, mở cửa phòng nhìn vào phía trong, lập tức kinh ngạc đến ngày ngốc. B không có phát nổ, cả mấy tên ngoại quốc đều chết rồi?

Trời ạ! Trần Hoàng Thiên cũng quá mạnh rồi.

Không lâu sau, Chu Kình Thượng dẫn theo người vội vã tới khách sạn. Sau khi nói với Trần Hoàng Thiên vài lời giao cho người đi xử lý, dân Trần Hoàng Thiên Dương Ninh Vân, Đỗ Nhã Lam về trong đơn vị.

Mà khi ấy, trong một biệt thự của Tử Hợp nào đó. “Ông nội, hành động thất bại rồi. Cả bốn tên sát thủ mà ông nuôi đều bị giết chết, tên Trần Hoàng Thiên đó được Chu Kình Thượng dẫn đi bảo vệ rồi.”

Hàn Tử Minh nhận được tin tức liền lập tức báo tin. “Cái gì?”

Hàn Bình Minh sững sở. “Bốn người họ, thực lực gần như đều đạt cảnh giới tông sư Đan Cảnh, lại có thể âm thầm bị tiêu diệt rồi?” Ông ta dường như không dám tin đây là sự thực! “Đúng vậy ông nội.” Hàn Tử Minh nói: “Những người chúng ta sắp xếp tại khách sạn không hề nhìn thấy có người vào phòng của Trần Hoàng Thiên, nghĩa là cả bốn người đều bị Trần Hoàng Thiên giết. Quan trọng là b không hề phát nổ, có thể thấy Trần Hoàng Thiên gần như là giết chết bọn họ trong nháy mắt, cũng không cho bốn người họ cơ hội nổ b. Thực lực của tên Trần Hoàng Thiên này quá đáng sợ. Liệu cậu ta có phải là đại sư Trần không?”

Hàn Bình Minh chìm vào im lặng. Thật lâu sau, ông ta nắm chặt tay lại, từ kẽ răng nặn ra một câu. “Tôi sẽ khiến nó phải hối hận vì đã không giao ra bí quyết tu luyện Chân Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.