“Cái gì!”
Nghe Hàn Tử Minh nói, nhà họ Phương từ trên xuống dưới lập tức biến đổi sắc mặt.
Đương nhiên bọn họ biết được, chuyện hiệp hội Thiên
Minh đã bỏ ra ba trăm tỷ đô la mỹ, để Phương Lập Tú hỗ trợ giết chết Minami Miya Saku và Hàn Bình Minh.
Cũng biết, tuy rằng Hàn Bình Minh không chết trên tay Phương Lập Tú, nhưng lại bị Phương Lập Tủ làm cho bị thương, cuối cùng mới bị Trần Hoàng Thiên giết chết.
Cho nên nói, Hàn Bình Minh chết. Cho dù Phương Lập Tú không phải hung thủ, thì cũng là đồng lõa, nếu như thật sự muốn tính toán nợ nần chi li, thì tìm Phương Lập Tủ báo thù cũng không quá ng. “Cậu cậu cậu... Bình tĩnh lại một chút đi!”
Tộc trưởng của nhà họ Phương run lẩy bẩy nói: “Oan có đầu nợ có chủ, cậu muốn báo thù thì cậu đi tìm hiệp hội Thiên Minh, tìm Trần Hoàng Thiên mà báo thù, là bọn họ đã bỏ tiền ra mời bố tôi đi giết ông nội cậu, hơn nữa ông nội của cậu cũng không phải bị bố tôi giết, cậu đừng có đi trả thù sai người, nếu không ông nội của cậu ở dưới suối vàng cũng sẽ không yên nghỉ được đâu.”
Ông ta phải kéo dài thời gian ra.
Xem xét từ cây quang kiếm trong tay Hàn Tử Minh, có thể thấy được tu vi của Hàn Tử Minh phải đến Thần Cảnh tầng tám, mà ở nhà họ Phương ngoại trừ Phương Lập Tú là người có thể đánh được một trận với Hàn Tử Minh ra, những người khác ở trước mặt Hàn Tử Minh đều chỉ là con kiến hội mà thôi. Nếu như không kéo dài thêm một chút thời gian chờ bố ông ta là Phương Lập Tú đi ra, để Hàn Tử Minh nhào tới, có thể sã làm thịt tất cả bọn họ mất. “Ông yên tâm, chờ đến khi tôi tiêu diệt nhà họ Phương các ông rồi, dù là hiệp hội Thiên Minh hay Trần Hoàng Thiên, tôi cũng sẽ không bỏ quá cho bất kỳ ai, chỉ cần là người có tham gia hại chết ông nội tôi, tất cả đều phải chết. Cha ông là Phương Lập Tú cũng không nằm ngoài số đó đâu”
Hàn Tử Minh lạnh lùng nói, từng bước từng bước một tiến đến gần chỗ người của nhà họ Phương.
Âm!
Âm!
Âm!
Tiếng bước chân của anh ta, vọng vào tai của người nhà họ Phương giống như tiếng bước chân của thần chết đang cách bọn họ càng lúc càng gần, làm cho bọn họ sợ hãi tới mức đầu đầy mồ hôi, chân tay đều mềm nhũn.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên. “Là ai to gan như vậy, dám giết vào nhà họ Phương của tôi!” Mọi người nhìn lại, trong lúc đó có một bóng người từ phía sau nhà đi ra, tiến lại gần trước mặt người nhà họ Phương.
Thoạt nhìn!
Hô!
Nhà họ Phương từ trên xuống dưới thở phào một hơi.
Cuối cùng ông cụ cũng tới rồi! “Cậu là ai?”
Phương Lập Tú vòng tay lại, lạnh lùng hỏi, vẻ mặt có phần phức tạp.
Không ngờ tới, vậy mà lại là một cao thủ Thần Cảnh tầng tám. Hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, thật sự làm ông ta rất kinh ngạc! “Hàn Tử Minh cháu trai của Hàn Bình Minh.
Hàn Tử Minh thản nhiên đáp lại. *Cái gì!”
Cái thân già của Phương Lập Tú rung động, sắc mặt thay đổi: “Cậu là cháu trai của Hàn Bình Minh sao? Không phải cậu đã rơi xuống vách núi chết rồi sao, sao lại không những không chết, mà trái lại thực lực còn trở nên cao hơn cả Trần Hoàng Thiên?”
Trong ấn tượng của ông ta, Trần Hoàng Thiên cũng chưa đạt tới Thần Cảnh tầng tám đâu. “Ha ha.”
Hàn Tử Minh lạnh lùng cười khẩy: “Không sai, tôi đã rơi xuống vách đá, nhưng tôi lại không bị chết, hôm nay tôi đến tìm ông, là muốn lấy cái đầu chó của ông để về tế lễ cho ông nội tôi ở trên trời, lại đây chịu chết đi Phương Lập Tú.”
Dứt lời, Hàn Tử Minh chậm rãi nhấc trường kiếm trong tay lên, sử dụng chân khí, ánh sáng của kiểm lập tức tăng lên, không ngừng tăng lên hạ xuống, ảo diệu lại có vẻ tàn bạo vô cùng. “Hừ!”
Phương Lập Tủ lạnh lùng hừ một cái, nói: “Cậu là Thần Cảnh tầng tám, tôi cũng Thần Cảnh tầng tám, võ thuật là càng lâu năm càng thông thạo, dù cho tu vi ngang nhau đi nữa, cậu nhỏ hơn tôi bảy tám mươi tuổi, muốn đánh bại được tôi, không có cơ hội nào đâu, hôm nay tôi phải diệt trừ tai họa này là cậu!”
Dứt lời, Phương Lập Tú đưa tay lên, tụ lại tạo ra một thanh đạo lớn dài chừng hai mét tầm tấc. Mũi chân hơi nhún một cái, lập tức phóng về phía Hàn Tử Minh. “Tới thôi!”
Hàn Tử Minh quát lớn một tiếng, đứng ra đón lấy.
Giây tiếp theo!
Một đao một kiếm va chạm với nhau trong không khí.
Keng!
Lực va chạm rất lớn khiến cho Hàn Tử Minh bị lực đẩy lui hai bước. Mà Phương Lập Tủ chỉ là lui về phía sau một bước nhỏ mà thôi. “Ha ha.”
Phương Lập Tủ cười khẩy nói: “Tôi đã nói rồi, võ thuật là càng lâu năm càng thông thạo, cậu còn không tin, lần này cái mạng nhỏ của cậu cũng không giữ được nữa!”
Lời nói vừa dứt, Phương Lập Tủ lại xông về phía trước, bắt đầu tấn công lần nữa. Keng keng keng!
Tiếng va chạm vào nhau của kim loại dày đặc trầm bổng.
Phương Lập Tú quả nhiên là gừng càng già càng cay
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cùng với đao pháp tinh xảo, Hàn Tử Minh bị ép lùi về sau từng bước từng bước một.
Tuy rằng Hàn Tử Minh cũng là Thần Cảnh tầng tám, tu
Chân Võ Tu Luyện Quyết.
Nhưng mà!
Anh ta chỉ vì cái lợi trước mắt, cho nên tu vi tăng lên không tệ, nhưng một số công pháp cùng với kỹ năng lại dừng bước không tiến lên được, còn chưa quen thuộc việc nắm bắt theo đẳng cấp của công pháp và kỹ năng.
Hay nói cách khác, anh ta chỉ có tu vi Thần Cảnh tầng tám, mà không có thức thứ tư của Chân Võ kiếm pháp, chỉ biết thức thứ nhất, thứ hai, thứ ba mà thôi.
Mà nếu chỉ có ba thức này, không biết thức thứ tư, khi so chiêu với cao thủ như Phương Lập Tú, không chịu thiệt thòi lớn mới là lạ.
Sau khi đánh mấy chục hiệp, trên người Hàn Tử Minh cũng đã bị ba bốn đao, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo “Ha ha!” rất vui vẻ, nhao nhao chửi ầm lên. của anh ta. Tất cả người nhà họ Phương nhìn thấy cảnh này đều “Đồ súc vật, dám tới nhà họ Phương ra oai, cậu chết cũng không biết chết như thế nào đâu!” “Có chút tu vi mà đã cho rằng mình có thể lật trời rồi, thật tình không biết ở trước mặt ông cụ nhà chúng tôi cậu chỉ là đồ cặn bã!” “Chỉ dựa vào chút năng lực thế này của cậu, mà còn muốn báo thù cho ông nội của cậu, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ nữa, chờ ông cụ nhà tôi đưa cậu xuống làm bạn với ông nội của cậu đi nha!” Nghe thấy những lời này, đầu tóc của Hàn Tử Minh như muốn nổ tung, anh ta hét lên: “Giết hết bọn họ cho tôi!”
Lời nói vừa dứt.
Toa toa toa!
Mười mấy bình khí độc, từ bên ngoài nhà họ Phương bay vào, cứ thế rơi vào bên trong nhà họ Phương.
Trong chốc lát.
Nhà họ Phương bị bao phủ trong một màn khí như sương màu vàng nhạt. “Không ổn rồi! Có khí độc! Mau bịt mũi lại chạy ra khỏi nhà họ Phương thôi!”
Phương Lập Tú ngạc nhiên hoảng sợ hỗ to lên, trong nháy mắt hai mắt ông ta đã trở nên đỏ tươi, rít ra một câu từ kẽ răng: “Dám ném khí độc vào nhà họ Phương tôi, cậu chết chắc rồi!”
Dứt lời, ông ta bắt đầu tấn công mãnh liệt, đánh cho Hàn Tử Minh lui lại từng bước về phía sau.
Người của nhà họ Phương, bịt mũi lại chạy loạn khắp nơi, tu vi thấp, bởi vì lỗ chân lông hấp thu khí độc, lập tức bị độc phát mà ngã xuống đất. Những người có tu vi cao hơn thì ngược lại không có hề hấn gì, đạp gió bay ra ngoài.
Nhưng vào lúc này.
Hơn mười bóng người mặc đồ đen từ bên ngoài bay vào, dùng một quyền đánh nổ những người muốn chạy trốn. “A!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Lập Tú phát ra tiếng rống giận dữ tan nát cõi lòng.
Bởi vì ông ta biết rằng nhà họ Phương tiêu tùng rồi. “Đồ rác rưởi, tôi phải khiến cậu chết mà không có chỗ chôn!”
Phương Lập Tủ bị đau lòng tức giận cực kỳ, giơ đại đao đột nhiên bổ về phía Hàn Tử Minh.
Hàn Tử Minh giơ ngang kiếm chặn lại. Keng!
Lực đánh vào kinh khủng khiến cho anh ta rơi xuống trên mặt đất, Phương Lập Tú lao xuống, dùng đại đao chém vào thân kiếm của Hàn Tử Minh, Hàn Tử Minh không chịu nổi lực mạnh như vậy của Phương Lập Tủ, kiếm của anh ta bị đè xuống, đại đao chém vào bả vai anh ta, lưỡi đao cắt vào trong, máu tươi lại chảy ra. “Tôi muốn cậu phải chết!”
Phương Lập Tú giận dữ rống lên, đại đạo trong tay dần dần ấn xuống.
Hàn Tử Minh cắn răng chống lại.
Đúng lúc này.
Một bóng dáng người lướt qua.
Rõ ràng là cao thủ đứng đầu của nhóm Thiên Sát Cecil, thừa dịp Phương Lập Tủ bị sự giận dữ làm cho che mờ đầu óc mà không kịp phản ứng lại, tung một đầm vào lưng ông ta, một cây kim cứ thế bị đâm vào trong, một bình thuốc độc bị Cecil tổng vào trong cơ thể của Phương Lập Tú.
Ngay lập tức.
Lông mày của Phương Lập Tủ liền nhíu chặt lại.
Sắc mặt dần dần chuyển sang màu đen. Sức lực trên người cũng dần dần yếu đi. “Nguy rồi!”
Trái tim của ông ta bỗng nhiên chìm xuống. “Ông chết chắc rồi, lão Phương chó má kia!” Hàn Tử Minh đột nhiên dùng sức đẩy Phương Lập Tú ra.
Phương Lập Tú rơi xuống đất, ôm lấy ngực mình, dùng đao cắm trên mặt đất, “phốc” ông ta phun ra một ngụm máu đen. “Nộp mạng đi!”
Hàn Tử Minh cầm kiếm xông tới.
Keng keng!
Phương Lập Tủ ngăn cản vài cái, sau đó bởi vì độc phát mà không chịu nổi những đòn tấn công của Hàn Tử Minh nữa, bị Hàn Tử Minh đâm một kiếm vào tim, máu đen bắn ra tung tóe lên trên mặt của Hàn Tử Minh. “Cậu... Hèn hạ...
Phương Lập Tú rít ra một vài từ, từ trong kẽ răng. “Ha ha!”
Hàn Tử Minh cười điên cuồng: “Không ác độc không phải là đàn ông, đừng để ý đến chuyện tôi có hèn hạ hay không, có thể giết chết ông già chó má như ông báo thù cho ông nội của tôi thì chính là anh hùng!”
Dứt lời, anh ta rút kiếm ra, lại bổ thêm một kiếm nữa. Bach!
Cái đầu của Phương Lập Tủ bị chém rơi xuống.
Hàn Tử Minh nhấc cái đầu lên, ngước nhìn lên trời mà hộ: “Ông nội, ông có thấy không? Cháu trai đã chém rơi đầu lão chó má kia rồi, ông nội ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy được chắc chắn sẽ rất vui mừng đúng không?” 18 “Cháu trai ở đây đảm bảo với ông nội, không bao lâu nữa, cháu trai sẽ chém được cái đầu chó của Triệu Thanh Lam và Trần Hoàng Thiên, tế lễ cho ông, để cho ông hoàn toàn yên nghỉ!”