**********
Chương 336: Lại để hắn chạy mất
Vốn dĩ Trần Hoàng Thiên định quay về biệt thự Nhất Hào để mang Chân Võ Tu Luyện Quyết đi, nhưng hiện tại Hàn Bình Minh đã để mắt tới anh, nếu mang theo trên người mà để Hàn Bình Minh bắt được thì hắn ta chắc chắn sẽ cướp mất.
Vì vậy, anh ấy chỉ đơn giản là không lấy nó ra, chỉ để ở biệt thự Nhất Hào, anh tin rằng qua cuộc cãi vã hôm nay với Dương Ninh Vân, Hàn Tử Minh quả nhiên lại đến thăm dò cô ấy về Chân Võ Tu Luyện Quyết, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói ra, còn nghi ngờ cái chết của ba cô có liên quan đến Hàn Tử Minh.
Đã giải thích mà không được thì để thời gian chứng minh mọi việc thôi vậy.
Còn lúc này.
Hàn Bình Minh và Hàn Tử Minh đã đến khu vực nội thành Côn Châu. “Xin hỏi một chút, ông có biết vị đại sư mà giao đấu với Ngô Bản Tiên cao thủ hàng đầu ở Côn Châu tại núi Phượng Hoàng sáng hôm nay, bây giờ ở đâu không?”
Khi đến một khách sạn, Hàn Tử Minh chặn một người đàn ông trung niên lại và hỏi. “Cậu có phải là cũng muốn bám đít ôm chân nhờ sự phụ Trần giúp đỡ đúng không?” Người đàn ông trung niên cười hỏi.
Hàn Tử Minh ngượng ngùng cười cười, gật đầu nói đúng.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Chàng trai trẻ, đặt bản thân ở chỗ thích hợp đi, chân của sư phụ Trần không phải cứ muốn ôm là ôm được đầu.
Nói xong, người đàn ông trung niên rời đi.
Hàn Tử Minh tức giận, túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên, nghiêm nghị quát: “Tôi muốn bám đít ông ta cái con khỉ gì, tôi đến để xử lý ông ta, nói cho tôi biết ông ta đang ở đâu, nếu không tôi giết ông đấy!”
Người đàn ông trung niên sợ hãi, lập tức hét lên: “Bảo vệt Có kẻ điên ở đây! Mau bắt hằn lại!” “Mẹ mày!”
Hàn Tử Minh quật ngã người đàn ông trung niên xuống đất, giẫm lên người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: “Còn nói nữa, tôi giẫm chết ông đấy!” “Thả ông ấy ra!”
Một nhóm nhân viên an ninh lao đến với dùi cui điện trên tay, chỉ vào Hàn Tử Minh và hét lên. Hàn Bình Minh bước ra một bước.
Râm!
Với một cú va chạm dữ dội khiến hơn chục nhân viên bảo vệ ngã xuống đất nôn ra máu, người đàn ông trung niên bị dọa cho phát khóc: “Tôi nói tôi nói, sư phụ Trần nhận được tin ba ông ấy qua đời cách đây vài giờ nên đã lên xe rời khỏi Cồn Châu rồi, còn dẫn theo một nhóm phủ thương đến Đông Đô để cúng bái ba ông ấy rồi.”
Khi nghe điều này, Hàn Tử Minh và Hàn Bình Minh nhìn nhau. “Mẹ kiếp, biết sớm đã không đến đây, cứ ở Đông Đô đợi ông ta là hay rồi Hàn Bình Minh nắm chặt nắm đấm.
Hàn Tử Minh lập tức bấm điện thoại gọi Dương Chí Văn, gọi ba cuộc cũng không thấy ai nhấc máy, liền gọi cho Dương Ninh Vân nhưng vẫn không có ai nhấc máy, anh nghiêm nghị nói: “Ông nội, cháu muốn cho người đến giữ Trần Hoàng Thiên, nhưng gọi mấy cuộc liền cũng không có ai trả lời, con sợ Trần Hoàng Thiên lại quay lại làm loạn” “Đi, trở về Đông Đô. Hàn Bình Minh nói.
Ba giờ sau tại sân bay quốc tế thủ đô. “ Trần Hoàng Thiên tôi lại trở lại rồi đây!”
Bước ra khỏi sân bay, Trần Hoàng Thiên nhìn lên bầu trời của thủ đô, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Thủ đô này đã mang đến cho anh quá nhiều đau đớn và dày vò.
Hơn ba năm trước, ở trong nhà họ Trần anh còn không bằng một con chó, người ta có thể giẫm lên anh, việc này đã tạo cho anh cái tính tự ti và hèn nhát nhu nhược.
Khó khăn lắm anh mới trở nên mạnh mẽ, đánh anh họ Trần Hoàng Hạo, bị đánh gãy chân tay, lưu lạc đầu đường xó chợ, không ai quan tâm hỏi han.
Ba năm sau, khi trở về thủ đô, suýt chút nữa bị đánh chết, còn bị trói sau lưng ngựa. Sau đó đứa trẻ gần như bị đuổi đi, muốn cho đứa trẻ và mẹ của nó một môi trường sống tốt, nhưng bị người khác ngăn cản.
Lý do quan trọng nhất là anh không có khả năng cạnh tranh với nhà họ Tiêu, nơi đã làm ra những điều như thế. Bây giờ, anh đã có sức mạnh, nợ nần trước đó nên được tính toán rõ ràng. “Minh Hiên, gọi điện thoại cho những người ở Royal Entertainment của chúng ta ở Cổ độ. Hãy bao một trường đua ngựa và gửi lời mời đến các hậu bối của nhà họ Trần và nhà họ Tiêu, bất kể lí gì cũng phải khiến bọn họ đến trường đua ngựa.” Trần Hoàng Thiên ra lệnh. “Da!”
Hứa Minh Hiên gọi xong liền nói: “Đã sắp xếp người đi làm rồi a Trần Hoàng Thiên hài lòng gật đầu: “Đi thôi, đến trụ sở của Thương hội Nhật Bản trước, đã đến lúc lấy lại Royal
Entertainment. “Dạ vâng!”
Hai người lên một chiếc ô tô đi thẳng đến tổng hội Lam Hoa của thương hội Nhật Bản.
Cùng lúc đó, Hàn Bình Minh và Hàn Tử Minh cũng đã trở về Đông Đô, đồng thời đến nhà tang lễ, quét sạch mọi chướng ngại vật. “Ông Hoắc! Không xong rồi ông Hoắc! Có người đang xông vào đây!” Có một thuộc hạ chạy vào thông báo.
Tại thời điểm này. Trong đại sảnh, tất cả những người thân của nhà họ Dương vẫn còn đó, những doanh nhân giàu có đến từ Côn Châu, ngoại trừ Hoắc Ngọc Lâm và Ngô Việt Minh thì những người khác đều đi cả rồi. “Tên quái nào to gan như vậy, dám đánh vào đây?” Hoắc Ngọc Lâm lạnh lùng hỏi,
Ngay khi vừa nói xong, một giọng nói khác đột ngột vang lên. “Là ai mà to gan dám làm loạn trước tang lễ của ba Ninh Vân vậy?”
Ngay khi những lời này vang lên, Dương Ninh Vân, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân và những người khác của nhà họ Dương đều nhìn ra, chỉ thấy Hàn Tuử Minh dẫn theo một ông già bước vào. “Ông chủ! Cậu chủ! Cuối cùng hai người cũng tới rồi!”
Mã đại sự là người đầu tiên lên tiếng, rất nhiều người lớn tuổi đang khóc như một đứa trẻ, ông ta biết rằng cơn giận dữ mà ông ta phải chịu đựng có tuôn ra rồi. “Cậu Hàn, con phải làm chủ cho Ninh Vân!” Lý Tủ Lam vừa khóc vừa chạy tới. Cô đã tận tai nghe Ngô Việt Minh nói, ông ta không dây nổi vào người nhà họ Hàn, bây giờ người nhà họ Hàn tới rồi, còn sợ cái quái gì nữa! “Không hay rồi!” ТrцуeлАРР.cоm trang *web cập nhật nhanh nhất
Sắc mặt Ngô Việt Minh đột ngột thay đổi.
Anh đã cảm nhận được rằng một bầu không khí ám ảnh đáng sợ bao trùm cả nhà tang lễ.
Hơn nữa, vị Mã đại sư này là người của Hàn Bình Minh, hiện giờ ông ta gọi ông già đi vào là ông chủ, vậy ông già đó không phải Hàn Bình Minh thì là ai chứ? “Có chuyện gì vậy, lão Mã?” Hàn Bình Minh hỏi.
Mã đại sư chỉ vào Ngô Việt Minh, tức giận nói: “Cái lão già này đã đánh lão nô thảm hại!”
Ánh mắt của Hàn Bình Minh giống như một thanh kiếm sắc bén, ngay lập tức chỉ vào Ngô Việt Minh. từng ực!
Ngô Việt Minh đã bị ông ta nhìn như thế, nuốt nước bọt ừng ực, hai chân mềm nhũn, ông nhanh chóng cười nói: “Gia chủ Hàn phải không? Tôi là Ngô Việt Minh đến từ Còn Châu, tôi không biết vị Mã đại sư đây là người của không, cho nên mới... nếu mà biết thì chắc chắn tôi sẽ không dám đánh ông ấy đâu. “Vậy sau đó ông biết rồi sao lại ngáng đường không cho tôi rời đi?” Mã đại sư tức giận nói.
Ngô Việt Minh giải thích: “Đó là yêu cầu của anh Trần, tôi không dám làm trái, chỉ đành... “Tên nhóc họ Trần kia ở đâu?” Hàn Bình Minh lạnh lùng hỏi.
Lý Tú Lam nói trước: “Cái tên đó làm loạn ở đây, đánh Chí Văn không biết sống chết, bạn trai của con gái út của tôi bị nó bẻ gãy cổ mà chết, còn mang thi thể của ba Ninh Vân đi. Đúng là mất trí mà, làm người ta phẫn nộ. Ông chủ Hàn, cậu chủ Hàn, hai người nhất định phải làm chủ cho nhà họ Dương chúng tôi, làm chủ cho Ninh Vân “Mẹ
Dương Ninh Vân tiến lên ôm Lý Tủ Lam, cô sợ mẹ mình làm loạn sẽ rất bất lợi cho Trần Hoàng Thiên.
Dù hành động của Trần Hoàng Thiên khiến cô rất tức giận nhưng dù sao anh cũng là chồng của cô. Sau tất cả, cô vẫn không muốn Trần Hoàng Thiên gây thù chuốc oán với ông nội của Hàn Tử Minh. “Bà là cái thá gì, không được phép nói thay ông ấy!”
Lý Tú Lam gào lên, lại cầu xin: “Ông chủ Hàn, ông phải làm chủ cho nhà họ Dương chúng tôi.” “Tôi đang hỏi tên nhóc đó đâu, sao bà cứ nói cái điều vô ích đó làm gì nhỉ?”, Hàn Bình Minh nói với tâm trạng không tốt mấy.
Lý Tú Lam rùng mình vì kinh ngạc.
Đột nhiên bà ta nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói ra: “Tên cặn bã đó rời Đông Đô đến thủ đô rồi.” “Mẹ nó!”
Hàn Bình Minh nằm chặt nắm đấm
Mẹ nó, lại tới trễ nữa rồi! “Đến thủ đô làm gì?” Hàn Tử Minh hỏi.
Mặt Dương Ninh Vân hơi biến sắc nhìn Hàn Tử Minh: “Cậu Hàn...anh...anh muốn làm gì?”