Chàng Rể Đào Hoa

Chương 306: Chương 306: Nếu không có năng lực thì đừng có điện




Sau khi Chung đại sư nghe lời của thanh niên, thân thể già nua chấn động, mày không khỏi nhăn lại.

Lời nói này đã dọa đến ông ta. Ông ta có thể nhìn ra, ông già bên cạnh thanh niên là một cao thủ có thực lực không thấp, nhưng không nghĩ tới, vậy mà còn là cao thủ lợi hại hơn so với ông ta nữa. Nếu không, thanh niên cũng không dám mạnh miệng nói như vậy. “Xin hỏi vị thiếu gia này, họ ngài là gì?” Chung đại sư giương khuôn mặt tươi cười hỏi.

Thanh niên trả lời: “Thiên Phủ, nhà họ Nhậm, Nhậm

Tường Thiên.

Hít hà!

Chung đại sư nghe vậy, hít một ngụm khí lạnh, hỏi: “Là nhà họ Nhậm của Nhậm Văn Thành sao?" “Đúng vậy.” Nhậm Tường Thiên gật đầu.

Sắc mặt Chung đại sư thay đổi, nhìn về phía ông Hứa bên cạnh Nhậm Tường Thiên, giương khuôn mặt tươi cười hỏi: “Xin hỏi, ngài chính là anh em kết nghĩa với ông cụ Nhậm Nhậm Văn Thành, đại sư Hứa Kỳ Xương?" “Phải.” Ông Hứa gật đầu: "Tôi chính là Hứa Kỳ Xương"

Chung đại sư lập tức chắp tay cười nói: “Đại sư Hứa, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt. Tôi sớm đã nghe nói về danh tiếng của ngài và ông cụ Nhậm, vẫn chưa từng được gặp mặt. Hôm nay có thể thấy là vinh hạnh mấy đời của tôi."

Nhìn thấy thái độ của Chung đại sư xoay mạnh ba trăm sáu mươi độ, mọi người ở đây thì thầm khe khẽ. “Nhà họ Nhậm của Thiên Phủ thật sự mạnh đến thế u?" “Sao tôi chưa nghe nói qua bao giờ?” “Sao có thể được, ông cụ của nhà họ Nhậm còn lợi hại hơn Ngô Bản Tiên của Côn Châu chúng ta sao?”

Ngay cả Hoắc Giang Nhật cũng không bình tĩnh được, tiến lên hỏi: “Chung đại sư, nhà họ Nhậm thật sự rất mạnh sao?” “Rất mạnh đó.” Chung đại sư chỉ Hứa Kỳ Xương nói: “Từ vài năm trước trong giới võ đạo đã có lời đồn ông Hứa này đã vào thần cảnh tầng ba, thực lực ở trên tôi. Cho dù là Ngô Bản Tiên cũng không phải đối thủ của ông Hứa. “Chuyện này.”

Hoắc Giang Nhật lập tức mê mang.

Còn lợi hại hơn Ngô Bản Tiên, hơn nữa còn cao hơn nhiều?

Lúc này anh ta liền giương ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay với Nhậm Tường Thiên, cười hi hi nói: “Xin chào cậu Nhậm, thật vinh hạnh cho tôi được biết cậu, tôi có thể kết bạn cùng cậu không?"

Nhậm Tường Thiên không bắt tay với anh ta, mà dồn ép hỏi: “Chuyện cô Cổ tôi nói, anh có chấp nhận không?”

Tươi cười của Hoắc Giang Nhật cứng ngắc, trong lòng có rất nhiều sự khó chịu.

Tên đáng ghét, ông đây đã cho mày mặt mũi, bắt tay với mày. Vậy mà mày còn không cho ông đây mặt mũi, còn làm trò trước mặt nhiều người, cố ý dồn ép khi nói chuyện với ông đây. Đây là cố tình khiến ông đây gặp khó khăn sao? “Sao nào, mày không phục?” Giọng nói Nhậm Tường Thiên trở nên lạnh lùng, nói: “Nếu không phục thì dùng thực lực nói chuyện.

Hoắc Giang Nhật thu lại nụ cười khó coi, nói: “Cậu Nhậm đã nói như vậy thì sao tôi lại không cho cậu mặt mũi được chứ. Chuyện Cổ An Nhiên tôi sẽ không so đo với cô ta nữa. “Như vậy là được rồi. Trên mặt Nhậm Tường Thiên lộ ra nụ cười của người thắng cuộc, nhìn về phía Cố An Nhiên, cười hỏi với thái độ không đàng hoàng: “Vừa rồi tôi nghe người ta thảo luận, cô là con gái của chủ tịch Giải trí Yên Hưng của Côn Châu, sao lại lưu lạc đến nông nỗi này?”

Cổ An Nhiên bị chọc vào vết thương, nước mắt rơi từ đôi mắt đẹp, nói: “Ba tôi đã mất, dì tôi và họ hàng chia tài sản. Họ không những không để cho tôi một căn nhà, thậm chí còn khóa sổ sách của tôi và mẹ, lấy hết tiền đi. Tôi không còn cách nào cả, vì để nuôi sống mẹ và em trai tôi chỉ có thể làm như vậy, dù sao cách này có thể lấy tiền nhanh. “Số thật sự khổ.” Nhậm Tường Thiên mang vẻ mặt đồng tình nhìn Cố An Nhiên, còn thật sự nói: “Cần tôi giúp cô lấy lại tài sản của mình không?”

Cổ An Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Thật sự? Cậu Nhậm nguyện ý giúp tôi?”

Cô ấy chính tai nghe Chung đại sư nói rằng ông hứa bên cạnh cậu Nhậm này còn lợi hại hơn cả Ngô Việt Minh. Nếu cậu Nhậm giúp còn không sợ không lấy lại được tài sản của cô ấy sao? “Đương nhiên. Nhậm Tường Thiên mỉm cười: “Tôi đã nhìn điện ảnh Yên Hưng phát triển, cô lại là con gái của giám đốc Cổ, ngoại hình lại xinh đẹp như vậy, tôi đương nhiên có thể giúp đỡ. “Cảm ơn cậu Nhậm! Cảm ơn cậu Nhậm!”

Cổ An Nhiên vui sướng quá mức. Cô ấy nằm mơ cũng muốn lấy lại tài sản của mình, hiện tại có cơ hội, sao cô ấy có thể mất hứng được? “Không cần khách khí. Nhậm Tường Thiên khoát tay, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, cười như không cười hỏi: “Anh là bạn trai của cô Cố?” “Không phải, là bạn mà thôi.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên trả lời.

Nhậm Tường Thiên cười nhạo: “Nếu là bạn thì thôi đi. Nếu là bạn trai của cô Cổ, thấy cô ấy bị bắt nạt như vậy mà thờ ơ thì tôi nên mắng anh vài câu.”

Nói xong, anh ta đưa tay về phía Cố An Nhiên: “Cô Cổ, có thể cho tôi chút mặt mũi, nhảy với tôi một điều không?” “A... Có thể.” Cổ An Nhiên mỉm cười gật đầu, người ta giúp cô ấy lấy lại tài sản thuộc về cô ấy, mặt mũi này cô ấy không thể không cho.

Vì thế, cô ấy đỡ lấy tay Nhậm Tường Thiên, cố gắng không để ý đến cảm nhận của Trần Hoàng Thiên. Cô ấy cảm thấy có lỗi trộm nhìn anh một cái, ý bảo anh không cần tức giận.

Trần Hoàng Thiên không tức giận là giả.

Dù sao, vừa rồi trong phòng khách, anh và cô ấy đã đụng chạm da thịt, mà hiện tại, cô ấy xoay người đã nắm tay người đàn ông khác. Chỉ cần là đàn ông bình thường thì trong lòng đều sẽ thấy không thoải mái. Nhưng mà cô ấy cũng không phải bạn gái của mình, mình có thể nói cái gì đây?

Cho nên, anh đành phải hờn dỗi rời đi nhanh. “Cô Cổ, cậu ta hình như có hơi tức giận. Không phải cậu ta thích cô đấy chứ?” Nhậm Tường Thiên cười hỏi. Cổ An Nhiên lắc đầu: “Anh ấy có vợ rồi, sẽ không thích tôi đâu.

Cô ấy vài lần đã phát tín hiệu với Trần Hoàng Thiên, anh cũng không phản ứng, có thể thấy được trong lòng anh chỉ có vợ mình, không có cô ấy. “Loại đàn ông vô dụng như vậy, vợ cậu ta đi theo cậu ta cũng thật tội nghiệp. Nhậm Tường Thiên cười lạnh.

Trần Hoàng Thiên không đi xa. Nghe xong lời này, lửa giận lập tức xông thẳng lên đầu, xoay người cả giận nói: “Nếu anh cảm thấy anh hữu dụng, anh cứ tới đây, chúng ta đấu tay đôi. Không dám thì ngậm miệng lại cho tôi!” “Đừng có mà gây chuyện!”

Không đợi Nhậm Tường Thiên mở miệng, ông Hứa bước ra trước, trợn mắt trừng Trần Hoàng Thiên. “Sao nào, để ba mẹ thay anh ra mặt sao?” Trần Hoàng Thiên cười lạnh.

Sở dĩ Nhậm Tường Thiên cười nhạo Trần Hoàng Thiên là do thấy anh trẻ tuổi như vậy, thực lực lại áp đảo anh ta, hại anh ta bị em gái cười nhạo khiến cho anh ta thấy rất không thích, Hiện tại, trái lại Trần Hoàng Thiên lại cười nhạo anh ta, điều này sao có thể?

Vì thế, sắc mặt anh ta lạnh lùng, chỉ về phía Trần Hoàng Thiên: “Ông Hứa, dạy cậu ta biết điều một chút đi. “Vâng, cậu Nhậm.” Lúc này ông Hứa đi đến trước mặt

Trần Hoàng Thiên. “Đừng mà!” Cố An Nhiên vội la lên: “Cậu Nhậm. Bản tính Trần Hoàng Thiên không xấu, chỉ là đầu óc hơi có vấn đề. Anh không cần tức giận với anh ấy, đừng nói ông Hứa đánh anh ấy.

Đừng đùa chứ, ông Hứa là nhân vật ngay cả Chung đại sư còn sợ hãi, Trần Hoàng Thiên sao có thể chịu được? “Ông Hứa, trở về đi” Nhậm Tường Thiên nói. Ông Hứa lúc này mới dừng bước chân lại. “Tên nhóc. Nhớ kỹ, không có năng lực thì đừng điên cuồng. Đừng tưởng rằng cậu có một ít khả năng thì ai cũng sợ cậu. Tôi đánh không lại cậu thì sao, nhưng tôi lại có hàng ngàn hàng vạn biện pháp khác để giết cậu, cậu tin không?” Nhậm Tường Thiên nhìn Trần Hoàng Thiên, dồn ép nói.

Trần Hoàng Thiên cắn chặt răng, vô cùng khó chịu.

Anh đang muốn nói gì đó, Cổ An Nhiên liền quát anh: “Còn đứng đó làm gì, cút ra ngoài cho tôi! Anh thấy bị người ta đánh là thoải mái lắm sao?" Trần Hoàng Thiên cả giận nói: “Vậy cô nghĩ bị người ta lợi dụng là thoải mái sao?”

Cổ An Nhiên lập tức cắn môi. Cô ấy biết Nhậm Tường Thiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp cô ấy, nhất định là có mục đích khác. Nhưng cho dù cô ấy biết rõ như thế, vẫn nhận lấy sự trợ giúp của anh ta.

Bởi vì, chỉ có Nhậm Tường Thiên có thể giúp cô ấy. “Tôi không cần anh quản." Cô ấy kiên quyết nói “Được, tôi cũng lười quản!” Trần Hoàng Thiên thở hổn hền rời đi. "Ha ha!"

Nhậm Tường Thiên lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc, sau đó nằm tay Cổ An Nhiên, đi đến giữa sàn nhảy, hô: “Mở nhạc lên đi.”

Lập tức, tiếng nhạc vang lên, anh ta mặt đối mặt với cô ấy, cùng nhau nhảy ở giữa sàn nhảy. "Mẹ nó!”

Hoắc Giang Nhật cũng vô cùng không thích Nhậm Tường Thiên, đứng dậy bước đi, một đám người cũng rời đi theo anh ta. “Mẹ nó, hiện tại tôi phát hiện tên họ Nhậm kia còn đáng giận hơn tên đã đánh tôi!”

Đi vào bãi tắm, Trịnh Thành Huy khó chịu nói. “Mẹ nó, tôi thật muốn đánh nát cái đầu chó của nó!” Hoắc Giang Nhật nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số điện thoại.

Tiếng chuông vang thật lâu, bên trong di động mới truyền đến một âm thanh: “Cậu Hoắc, tôi đang làm việc với bạn gái tôi, đêm rồi còn có việc gì nữa?”

Hoắc Giang Nhật cười ha ha, sau đó nói: “Nếu không có việc gấp, tôi cũng không muốn quấy rầy cậu Cổ và cô Ngô vui vẻ đâu. Nhưng mà việc này liên quan đến tài sản mấy nghìn tỷ của anh đó." “Là chuyện gì vậy, cậu Hoắc mau nói đi." Đầu bên kia điện thoại thúc giục.

Hoắc Giang Nhật liền nói chuyện Nhậm Tường Thiên muốn giúp Cổ An Nhiên lấy lại tài sản. “Tôi biết rồi."

Tít tít tít...

Cuộc gọi kết thúc, anh trai Cổ Anh Tài của Cổ An Nhiên liền xoay người từ trên người một người phụ nữ xinh đẹp xuống, nói: “Cậu Hoắc nói, thiếu gia của nhà họ Nhậm của Thiên Phủ muốn giúp Cổ An Nhiên đoạt lại tài sản, còn nói Hứa Kỳ Xương bên cạnh cậu Nhậm kia còn có thực lực mạnh hơn cha em. Em mau gọi điện thoại cho em đi, hỏi xem có kế sách đối phó không.”

Người phụ nữ xinh đẹp nghe xong không nói hai lời, liền lấy di động từ trên tủ đầu giường xuống, gọi điện thoại cho ba cô ấy. Sau khi bên kia nhận điện thoại, cô ấy nói hết tất cả tình huống ra.

Đối phương nghe xong trầm mặc. “Ba, có biện pháp ứng phó không?” Người phụ nữ xinh đẹp hỏi.

Đối phương trả lời: “Con nói Anh Tài yên tâm. Nếu tên nhóc họ Nhậm kia thật sự dám giúp Cổ An Nhiên, ba sẽ cho cậu ta chết ở Côn Châu, cũng sẽ để Cổ An Nhiên cùng cậu ta đi trên con đường chết ấy” Lúc này, ở quán bar trên tàu. “Cổ An Nhiên, dáng người của cô thật sự rất đẹp, tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào có dáng người đẹp như vậy. Có thể nể mặt việc tôi cứu cô, còn giúp cô lấy lại tài sản, mấy buổi tối ở trên biển đến ngủ ở phòng tôi?”

Giữa sàn nhảy, Nhậm Tường Thiên ôm lấy eo nhỏ của Cổ An Nhiên, chậm rãi đung đưa cùng cô ấy, nhỏ giọng hỏi bên tại cô ấy.

Thân thể mềm mại của Cổ An Nhiên run lên.

Cho dù cô ấy sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe những lời của Nhậm Tường Thiên, cô vẫn ngày ngẩn cả người. “Không muốn sao? Nhạm Tường Thiên hỏi, Cổ An Nhiên cần chặt rằng, cười nói: “Đồng ý

Cô ấy biết. Nhậm Tường Thiên giúp có chính là muốn có thân thể của cô ấy. Nếu không muốn, anh ta chắc chắn sẽ không giúp, mà cô ấy lại rất cần sự hỗ trợ của anh ta. Cô ấy không cam lòng để dì cả đối xử với cả nhà cô ấy như vậy. Cô ấy muốn để mẹ hết giận, cũng muốn báo thù cho ba, bởi vì trên cổ ba có dấu bị siết, chắc chắn là bị siết cổ chết.

Cho nên, cô ấy không thể không hy sinh thân mình đi hoàn thành tâm nguyện. “Vậy hiện tại đến phòng tôi được chứ?” Nhậm Tường

Thiên nhìn cô, đã hơi không chờ được nữa. Cổ An Nhiên cười cười, nói: “Nói cho tôi số phòng, lát nữa tôi qua. Tôi còn phải đi tìm các chị để lấy thuốc tránh thai nữa.

Nhậm Tường Thiên lập tức nói ra số phòng, Cổ An Nhiên nói đã nhớ, liền xoay người rời đi.

Sau khi đến chỗ các chị uống thuốc, cô ấy không lập tức đi đến phòng Nhậm Tường Thiên mà là gõ cửa phòng Trần Hoàng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.