Chàng Rể Đào Hoa

Chương 284: Chương 284: Phương Thanh Vân đã sảy thai, đến đây xem đi!




**********

Chương 284: Phương Thanh Vân đã sảy thai, đến đây xem đi!

Trần Hiếu Sinh tức giận, tự ý hạ độc con của Phương Thanh Vân mà không được ông ta đồng ý, như thế này được sao? . Truyện Dị Năng

Tuy rằng ông ta không thích Trần Hoàng Thiên, nhưng có nói thế nào đi nữa thì trên người đứa bé đó cũng chảy dòng máu của nhà họ Trần, giết đứa bé này cũng giống như giết người nhà họ Trần, chuyện này làm sao có thể làm được?

Ông ta là chủ nhà, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, muốn giết người nhà họ Trần thì phải có sự đồng ý của ông ta, không có sự đồng ý của ông ta là vượt quá quyền hạn. Đối với chủ nhà như ông ta, những người thách thức với quyền lực của ông ta, ông ta không thể nào bỏ qua dễ dàng được!

Hơn nữa, đứa bé này mà chết, có thể sẽ gây họa! Vì vậy, ông ta phải nghiêm trị hung thủ!

Trần Hoàng Hạo nuốt nước miếng, sợ tới mức sống lưng lạnh toát mồ hôi lạnh đầy trên trán Anh ta không ngờ được là phản ứng của ông già lại mãnh liệt như vậy!

Lúc này, anh ta cảm thấy mình như bị nướng trên đống lửa, sự hoảng loạn của anh ta đã lên đến cực độ. “Cậu Tiêu, mau tới cứu tôi, mau...!”

Anh ta khóc không ra nước mắt, trong lòng áy náy muốn chết.

Chẳng mấy chốc, một bể cá lớn bằng kính chống đạn được mấy người đàn ông mạnh mẽ dùng hai chiếc xe đẩy vào sảnh, bên trong bể cá là một con cá mập với hàm răng sắc nhọn. “Má ơi!”

Trần Hoàng Hạo kinh ngạc hét, như thể nhìn thấy ma. “Sao lại sợ như vậy? Là mày làm sao?” Trần Hiếu Sinh nhìn về phía Trần Hoàng Hạo, lạnh lùng hỏi. “Không, không, không!” Trần Hoàng Hạo lại xua tay. “Vậy thì mày sợ cái gì?” Trần Hiếu Sinh không tin.

Trần Hoàng Hạo cười nói: “Từ khi được sinh ra cháu đã rất sợ cá mập. Trước đây cháu đi tắm biển bị cá mập đuổi theo, nên bị ám ảnh" “Hừ!”

Trần Hiếu Sinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không tin, chỉ vào bảo mẫu, nói: “Thả mụ đàn bà kia vào bể cá đi!” “Vâng!”

Ngay lập tức có bốn người đàn ông to lớn, hai người túm tay, hai người túm lấy chân rồi nhấc bổng bà bảo mẫu thả vào bể cá. “Không! Đừng mà... Ông chủ! Đừng đem tôi đi cho cá mập ăn!” Bà bảo mẫu bị dọa chết khiếp. Bà ta dùng hết sức hét lên. “Ai xúi giục bà hạ độc, khai thật đi, chỉ cần bà khai thật, tôi cho người thả bà ra, nếu không khai, tôi sẽ thả cho cá mập ăn!” Trần Hiếu Sinh lạnh lùng nói.

Bà vú khóc: “Tôi không dám nói, nếu tôi nói, thì con và chồng tôi sẽ phải chết, ông chủ, xin thương xót cho tôi, tôi là bị ép buộc mà!”

Trần Hiếu Sinh liếc nhìn đám người nhà họ Trần rồi nói: “Bà nói đi ai là kẻ xúi giục bà, tôi sẽ bắt hắn thả chồng con bà ra. Nếu hắn không chịu thả người, tôi cũng sẽ ném hắn cho cá mập ăn!”

Ngay khi ông ta nói câu này, Trần Hoàng Hạo mồ hôi đầm đìa, bị dọa sợ đến nỗi muốn tè ra quần

Bà ta có được chỗ dựa, liền hét lên: “Là cậu hai, là cậu ấy đưa thuốc bảo tôi cho Phương Thanh Vân ăn. Nếu tôi không nghe lời, cậu ấy sẽ giết con và chồng của tôi, tôi bị ép buộc nên bất đắc dĩ phải, nên “Đồ chết tiệt!”

Trần Hoàng Hạo nhảy dựng lên: “Tôi hạ độc lúc nào, tôi ép buộc bà lúc nào. Đồ khốn kiếp đừng có mà đổ oan cho ông đây?” “Tôi đang nói sự thật, ông chủ, những gì tôi đang nói là sự thật!” Bà bảo mẫu kêu lên.

Trần Hoàng Hạo đang định chạy tới đẩy bà bảo mẫu vào trong bể cá mập, Trần Hiếu Sinh đã quát lên: “Đồ cầm thú, quỳ xuống cho tao!”

Trần Hoàng Hạo rùng mình quỳ xuống mặt đất, khóc không ra nước mắt nói: “Ông nội, cháu... “Tất cả mọi người đều không đổ mồ hôi. Mày mới bị dọa một chút đã toát mồ hôi lạnh, còn dám ngụy biện. Nói cho tao biết tại sao mày lại muốn giết đứa con của Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân!” Trần Hiếu Sinh tức giận nói. “Ông ơi, cháu không có. Cháu thực sự bị oan. Chính con chó cái này đổ oan cho cháu... Ông nội.” Trần Hoàng Hạo biết rằng nếu anh ta thú nhận, anh ta sẽ gặp họa. Phản ứng của ông già quá đáng sợ, ông ta giống như muốn giết người. “Không thú nhận đúng không?” Trần Hiếu Sinh xua tay: “Đặt bà bảo mẫu xuống, nhấc đồ súc vật này lên cho tôi, ném vào cho cá mập ăn!” “Vâng!”

Bốn người đàn ông mạnh mẽ lập tức đặt bà vú xuống, đi về phía Trần Hoàng Hạo. “Ông ơi, là cháu, là cháu!”

Trần Hoàng Hạo hét lên: “Trần Hoàng Thiên, tên cầm thú đó, hắn cho nổ tung cửa nhà họ Trần chúng ta. Con không thể chịu được cái điệu bộ đó. Ông ơi, cháu yêu nhà họ Trần này nên muốn trút giận giúp nhà họ Trần. Cháu muốn giết con của Trần Hoàng Thiên, khiến cho hắn tức hộc máu mà chết. Như vậy, chúng ta có thể trút giận và không còn phải lo lắng rằng anh ta sẽ làm điều gì đó bất lợi cho nhà họ Trần nữa. “Ông nội, mọi việc con làm đều là vì nhà họ Trần. Ông đừng tức giận, đừng trách con, ông nội!” “Đồ khốn kiếp!” Trần Hiếu Sinh nghe vậy phổi như muốn nổ tung, ông ta lao tới, đá Trần Hoàng Hạo ngã xuống đất. Ông ta giẫm lên anh ta mấy cái, tức giận nói: “Nếu như mày thật sự có năng lực thì đi thách đấu với Trần Hoàng Thiên đi, nếu đánh chết được nó, tạo sẽ không nói nữa! “Nhưng mày không làm được cái quần què gì hết. Lấy con nít ra để trút giận, tao hỏi mày, mày có còn là con người không? Mày đến con thú cũng không không bằng!” “Đó là dòng máu của nhà họ Trần. Muốn giết nó thì phải được tao đồng ý. Mày đã giết nó mà không có sự đồng ý của tao. Mày muốn phản lại nhà họ Trần sao? Mày muốn thay thế vị trí của tạo và điều khiển nhà họ Trần phải không?" Trần Hoàng Hạo vội vàng lắc đầu: "Không phải ông nội, không phải, cháu làm sao dám phản nghịch? Cháu đối với nhà họ Trần rất tốt." “Chó má!” Trần Hiếu Sinh lại giậm chân: “Mày đang làm hại nhà họ Trần. Mày cho rằng nếu mày giết con của Trần Hoàng Thiên thì nó sẽ bị mày chọc giận sao? Không thể nào, mày có biết rằng chuyện đó sẽ khiến nó trả thù nhà họ Trần ngày càng mạnh mẽ hơn!” “Cháu... Trần Hoàng Hạo không biết nên giải thích như thế nào.

Nhưng cái mũi của Trần Hiếu Sinh lại nhếch lên, ông ta hét lên: “Đánh gãy chân tay con chó này cho tôi, ném nó ra khỏi nhà họ Trần, cả đời này không được bước chân vào nhà họ Trần nữa!”

Ông ta muốn trút giận giúp Trần Hoàng Thiên, nếu không Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Trần. “Không! Ông ơi đừng!” Trần Hoàng Thiên sợ hãi, ôm đùi của Trần Hiếu Sinh mà khóc.

Cha mẹ của Trần Hoàng Hạo cũng hoảng sợ và xin tha cho Trần Hoàng Hạo. “Ai xen vào, cút khỏi nhà họ Trần!” Thái độ của Trần Hiếu Sinh rất kiên quyết. Quát thêm lần nữa: “Còn đứng đó làm gì, đánh cho tôi, đánh gãy chân tay rồi ném ra khỏi nhà họ Trần!” “Vâng!”

Vài gã to lớn bước tới chỗ Trần Hoàng Hạo.

Ngay khi Trần Hoàng Hạo đang tuyệt vọng, một giọng nói vang lên. “Ông Trần, chuyện gì mà lại tức giận như vậy?”

Khi mọi người quay lại nhìn, họ thấy ông Tiêu, ông cụ Tiêu và một đám cậu chủ nhà họ Tiêu đi đến.

Nhìn thấy bọn họ tới, cuối cùng Trần Hoàng Hạo cũng an tâm.

Anh ta biết, anh ta được cứu rồi! “Ha ha.” Trần Hiếu Sinh cố nặn ra một nụ cười, nói: “Trần Hoàng Hạo, đồ cầm thú này, không có sự đồng ý của tôi, mà đã tự ý khoa tay múa chân ở nhà họ Trần, tôi phải nghiêm trị tên cầm thú này.”

Ông cụ Tiêu mỉm cười: “Là chuyện con của Trần Hoàng Thiên sao?” “Ừ” Trần Hiếu Sinh gật đầu.

Ông cụ Tiêu cười nói: "Trần Hoàng Hạo làm như vậy là đúng. Ông nên ủng hộ. Sao có thể trừng phạt nghiêm khắc cậu ta?”

Trần Hiếu Sinh cười khổ, không phải là huyết thống nhà họ Tiêu nên đương nhiên ông ta vui vẻ, nhưng nếu là người nhà họ Tiêu của ông ta, thì để xem ông ta vẫn vui vẻ hay là không vui. “Chết rồi sao?” Ông chủ nhà họ Tiêu lại hỏi.

Trần Hiếu Sinh gật đầu: “Máu chảy rất nhiều. Chắc là chết rồi.” "Ha ha!"

Ông chủ và đảm thiếu gia nhà họ Tiêu đều bật cười. “Chết là tốt rồi!” Ông chủ nhà họ Tiêu nói: “Phá tung cổng nhà chúng ta, cậu ta nên trả giá!” “Nhưng, chuyện này không thể khiến nó thỏa hiệp, chỉ có thể khiến cho nó trả thù chúng ta mạnh mẽ hơn mà thôi!” Trần Hiếu Sinh buồn rầu. “Không sao đâu.” Ông chủ nhà họ Tiêu cười nói: “Lúc đó, tôi sẽ nói với Trần Hoàng Thiên rằng vợ anh ta đã xúi giục em của cô ta hạ độc con của Phương Thanh Vân. Chúng tôi có bằng chứng. Anh ta không thể không tin chuyện đó. “Khi đó, dù hắn ta có đau lòng đến đâu thì cũng chỉ hận vợ anh ta, không liên quan gì đến chúng ta." Trần Hiếu Sinh sửng sốt.

Bằng chứng đã được lưu lại, chắc chắn nhà họ Tiêu đã tham gia vào Trần Hoàng Hạo hạ độc. “Nhà họ Tiêu cũng thật quá đáng. Đêm mình xoay mòng mòng và chỉ đạo cho con cháu họ Trần giết hại dòng máu nhà họ Trần của mình. Tay dài như vậy, quyền lên tiếng của mình trong nhà họ Trần có thể bị mất đi, quả thật rất bất lợi đối với mình!” Trần Hiếu Sinh thầm nghĩ trong lòng. “Ông chủ, xe cấp cứu đến rồi. Có muốn đưa Phương Thanh Vân đến bệnh viện không?" Quản gia chạy vào hỏi. Trần Hiếu Sinh đang định nói, ông chủ nhà họ Tiêu đã nói trước: “Đưa cái gì mà đưa, người phụ nữ của Trần

Hoàng Thiên phải chết, không cần để ý đến cô ta. “Việc này.” Lưu Bằng nhìn về phía Trần Hiếu Sinh. “Cứ làm theo lời mà ông chủ nhà họ Tiêu nói.” Trần Hiếu Sinh nói. “Vâng.” Lưu Bằng lui xuống.

Ông cụ Tiêu nói: “Trần Hoàng Hạo, dẫn Dương Bảo Trân đi gặp Phương Thanh Vân đi. “Vâng!”

Trần Hoàng Hạo lập tức đứng dậy, dẫn Dương Bảo Trân đến nơi Phương Thanh Vân sống.

Lúc này, tại nhà họ Vương.

Một người hầu của nhà họ Trần vội vàng chạy đến cổng nhà họ Vương lo lắng nói: “Báo với cô Vương Ngọc Nghiên rằng con của Phương Thanh Vân đã bị hạ độc. Rất đáng thương, nếu được, xin cô ấy hãy cứu Phương Thanh Vân.”

Người gác cổng trả lời, liền chạy vào. “Cái gì!”

Vương Ngọc Nghiên đã rất sốc khi biết rằng con của Phương Thanh Vân đã bị hạ độc. “Họ Trần thực sự là một đám cầm thú, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể giết, quả thật còn thua cả dã thú!” Cô ấy giận dữ chửi bới, dẫn theo hai bác sĩ gia đình và lái xe đến nhà họ Trần.

Lúc này, Dương Bảo Trân đã vào phòng của Phương Thanh Vân. “Chậc chậc!”

Khi nhìn thấy mặt đất có một vũng máu, Phương Thanh Vân đang ngồi trên vũng máu, tóc tại bù xù, miệng không còn chút sức luôn nói cứu con tôi, Dương Bảo Trân cười nói: “Chủ tịch Phương, chảy nhiều máu như vậy, đứa nhỏ chắc đã chết rồi, tắm rửa, nghỉ ngơi một chút đi, nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.

Phương Thanh Vân nhìn sang và thấy một khuôn mặt lạ, cô ấy lập tức cầu xin: “Giúp tôi với, đưa tôi đi bệnh viện, tôi không thể để con tôi có chuyện, làm ơn, tôi xin cô!” Cô ấy quỳ lạy Dương Bảo Trân, cô ấy chưa từng nhìn thấy Dương Bảo Trân. Vì vậy, cô ấy không biết cô ta. "Ha ha!"

Dương Bảo Trân hai tay ôm ngực, ngẩng đầu cười: “Chủ tịch Phương, tỉnh lại đi, nói thật với cô, là tôi đã hạ độc đứa nhỏ. Cô có biết ai sai tôi giết con cô không?”

Phương Thanh Vân choáng váng. Lập tức trừng mắt nhìn Dương Bảo Trân hung ác, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Là ai!” “Là chị của tôi là Dương Ninh Vân. Chị ta sợ cô sinh con cho Trần Hoàng Thiên. Sau đó Trần Hoàng Thiên sẽ chọn cô mà bỏ rơi chị ta nên đã bỏ ra ba tỷ và nhờ tôi giúp chị ta giết con của cô.” Dương Bảo Trân nói.

Phương Thanh Vân choáng váng. Một lúc sau, cô ấy khóc. “Dương Ninh Vân, không ngờ cô lại ác độc như vậy. Tôi chưa từng nghĩ đến việc cướp cậu ba khỏi cô. Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy, tại sao cô lại đối xử với con của tôi như thế này, tại sao, tại sao?” "Ha ha!"

Dương Bảo Trân bật cười: “Bởi vì chị ta sợ mất Trần Hoàng Thiên. Sau đó, cô ta bịt mũi, không chịu nổi mùi máu, bước ra khỏi phòng, nói với Trần Hoàng Hạo: “Được rồi, quay video gửi cho Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Hạo mỉm cười, lấy điện thoại ra, quay Phương Thanh Vân và gửi video cho Trần Hoàng Thiên. Và gửi thêm tập âm thanh. “Cậu ba à, Phương Thanh Vân đã bị sảy thai. Đến đây xem đi, tôi sẽ cho anh biết hung thủ là ai”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.