Chàng Rể Đào Hoa

Chương 522: Chương 522: Tôi muốn đàm phán với ông!




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 522: Tôi muốn đàm phán với ông!

Trong sảnh tiếp khách, Trần Hoàng Thiên bình thản ngồi tại vị trí chủ nhân.

Nhưng những người khác nhà họ Trần thì không được bình tĩnh như thế, mỗi người đều run lẩy bẩy, hoảng hốt bất an, sợ hãi vô cùng. Nếu không phải Trần Hoàng Thiên không bảo Phương Thanh Vân mang con đi trốn thì bọn họ cũng sớm chạy thoát khỏi đây rồi, sao có thể ở lại chờ.

Nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận Trần Hoàng Thiên nói đúng, việc này mà không giải quyết dứt khoát thì có trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng. Bằng tài lực và nhân lực của gia tộc Rothschild, tìm được bọn họ dễ như chơi vậy.

Bởi sản nghiệp của gia tộc Rothschild trải rộng toàn cầu, thậm chí rất nhiều xí nghiệp lớn của Lam Hoa đều có phần đầu tư của gia tộc Rothschild, có thể nói là kín không kẽ hở.

Cho nên dù bọn họ có trốn đến đầu thì chỉ cần gia tộc Rothschild muốn là có thể tìm ra bọn họ. Có khi trốn tránh không được quá ba ngày.

Bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ ý định chạy trốn.

Vì mượn tình cảm, bác cả còn gọi ba người Trần Hán Văn, Trần Hán Thư và Trần Hán Minh đến.

Dù sao ba người này đều là bậc cha chú của Trần Viễn Khải, có ba người này ở đây, bọn họ có thể thoáng thả lỏng một chút, nếu không có khi đã sợ đến tiểu ra quần rồi.

Chỉ lát sau.

Trần Viễn Khải dẫn một đoàn người vào tới sảnh khách nhà họ Trần.

Thấy mặt Trần Viễn Khải nghiêm nghị lạnh lùng như vậy, trừ Trần Hoàng Thiên ra, những người khác trong nhà họ Trần đều lén nuốt một ngụm nước bọt, rón rén như chuột thấy mèo. “Chú hai, mau tới đánh bài tình thân đi” Bác cả nhỏ giọng giục.

Trần Hán Văn hít một hơi lấy can đảm, bước lên trước vài bước, cười xòa nói: “Cậu là con trai Trần Hán Niên đấy à?” “Đúng vậy.” Trần Viễn Khải gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi là con cả của ông ấy, tên là Trần Viễn Khải, theo tuổi của ông thì chắc là anh em gì đấy với ba tôi à?”

Mấy hôm trước Trần Long Vũ có kể với ông ta, Trần Hán Sinh đã chết rồi, nếu không chắc ông ta đã tưởng lầm Trần Hán Văn thành Trần Hán Sinh, đến lúc ấy thì cũng không phải thái độ thế này đâu. “Đúng đúng.”

Trần Hán Văn gật liên tục, cười nói: “Bác là Trần Hán Văn, anh Hai của ba cháu, hồi nhỏ ba cháu thích theo đuôi bác nhất, cả ngày đều gọi anh Hai, miệng ngọt cực kỳ. Chú ấy có khỏe không?”

Trần Viễn Khải đáp: “Vốn khỏe lắm, nhưng nghe tin Trần Long Vũ bị giết thì suýt hộc máu, lúc tôi đi còn dặn lên dặn xuống, yêu cầu tôi báo thù cho Cảnh Long, ngắt đầu Trần Hoàng Thiên xuống hiến cho Cảnh Long. Còn muốn...

Nói đến đây, ông ta đảo mắt một vòng.

Trần Hán Văn bị dọa tái cả mặt, nhỏ giọng nói: “Còn muốn gì?”

Trần Viễn Khải hờ hững nói hết lời: “Còn muốn hủy cả nhà họ Trần.

Phịch!

Trần Hán Văn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

Người nhà họ Trần cũng khiếp sợ vô cùng, có người còn bị dọa rơi nước mắt.

Trần Viễn Khải lạnh nhạt nói: “Ai là Trần Hoàng Thiên, đứng ra đây!”

Trần Hoàng Thiên cười nhạt: “Là tôi”

Trần Viễn Khải đưa mắt nhìn anh, trong mắt dần dâng lên sát ý, chất vấn đối phương: “Gia tộc Rothschild đã hủy bỏ lệnh cấm với các người, con trai tôi đến nhà họ Trần tìm cậu, cho phép cậu hoàn trả khoản vay theo trình tự bình thường, cậu không trả còn chưa nói, đánh thằng bé tôi cũng nhịn, vì sao còn muốn sát hại nó? Tại sao?”

Ông ta càng nói càng kích động, phẫn nộ như một con thú hoang phát cuồng.

Trần Hoàng Thiên nhún vai: “Tôi không hề nghĩ đến chuyện giết anh ta, cũng không phải người giết anh ta. Tôi hi vọng ông bình tĩnh một chút, chờ cơ quan điều tra tìm ra sự thật, xác định hung thủ là ai, đến lúc ấy lại báo thù cho Trần Long Vũ cũng không muộn. Tất nhiên, nếu các ông đồng ý phối hợp theo lời của tôi thì càng có thể nhanh chóng tóm gọn hung thủ.”

Trần Hoàng Thiên vừa dứt lời, Trần Khả Di đã nhảy ra chỉ thẳng vào mặt anh: “Nói láo, anh cứ nói láo đi, anh tôi rõ ràng bị anh sai người giết chết!”

Cô ta nói rất chắc ăn.

Trần Hoàng Thiên câm nín: “Cô có chứng cứ chứng minh tôi phải người giết anh ta không? Chỉ vì tôi và anh cô từng tranh chấp à?”

Trần Khả Di tức giận: “Người áo đen kia chính miệng nói anh phải ông ta tới giết anh tôi, là hung thủ tự mình thừa nhận, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ làm bằng chứng à?” “Chuyện đó....

Bác cả, bác hai và người nhà họ Trần khác đều quay sang nhìn Trần Hoàng Thiên, trong mắt dâng lên nghi ngờ. Trần Hoàng Thiên nhíu mày hỏi: “Trừ tôi ra, các người có đắc tội gia tộc nào ở Lam Hoa trong thời gian này không?” Anh nghi ngờ có người dùng danh nghĩa của anh đi giết Trần Long Vũ, giá họa cho anh, sau đó mượn tay gia tộc Rothschild giết anh.

Chẳng lẽ là Hàn Tử Minh.

Người đầu tiên Trần Hoàng Thiên có thể nghĩ đến chính là đối thủ cũ này.

Trừ anh ta ra, cả Lam Hoa này có mấy gia tộc có thể đánh chết toàn bộ vệ sĩ của Trần Long Vũ, sau đó sát hại Trần Long Vũ được chứ? Vệ sĩ bên người Trần Long Vũ không ai bình thường cả, không phải thần cảnh chính là hóa cảnh, đa số cao thủ của gia tộc khác ngay cả đến gần Trần Long Vũ cũng khó. “Không có!”

Trần Khả Di nói: “Chúng tôi mới đến Lam Hoa mấy ngày, trừ anh ra chúng tôi không đắc tội gia tộc nào khác, thậm chí không phát sinh xung đột với ai khác cả. Cho nên anh chính là hung thủ sau màn giết anh tôi, đừng che giấu nữa, chúng tôi cũng không cần chờ tra ra cái gọi là hung thủ thực sự, đằng nào quan hệ của anh ở Lam Hoa bền chắc như vậy, tra đến đâu cũng sẽ không tra tới trên đầu anh!”

Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn Trần Viễn Khải: “Ba, ba mau giết anh ta báo thù cho anh con. Con hận chết anh ta, con muốn anh ta đi xuống bồi tội với anh trai yêu quý của con, anh ta phải trở thành nô lệ vĩnh viễn cho anh con!”

Trần Viễn Khải phất tay, lạnh lùng nói: “Lên đi, mang đầu cậu ta về đây cho tôi!” “Vâng, ông chủ nhỏ!”

Mấy người nước ngoài sau lưng Trần Viễn Khải lập tức vọt thẳng đến chỗ Trần Hoàng Thiên. “Muốn giết anh Trần thì bước qua xác tôi trước đã!” Tả Sử đứng cạnh Trần Hoàng Thiên lập tức tiến lên chắn trước mặt anh, chém ra một quyền toàn lực, đánh thẳng vào ngực một ông nước ngoài.

Râm!

Võ công trong thiên hạ chỉ có tốc độ là thứ không gì phá được, tốc độ của Tả Sử lại nhanh vô cùng, không đợi người nước ngoài đón đỡ, nắm tay của anh ta đã đập vào lồng ngực đối phương.

Nhưng...

Một màn khiếp người xuất hiện!

Người nước ngoài lớn tuổi kia cũng không bị đánh bay, thậm chí còn không lùi lại bước nào, ngược lại Tả Sử bị chấn ngược lại mấy bước, nắm tay đau đớn, vừa lắc tay vừa suýt xoa.

ỰC!

Thấy tình huống này, người nhà họ Trần đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, còn suýt nuốt luôn lưỡi của mình xuống.

Tả Sử có thể xem như cao thủ rất lợi hại rồi, nhưng đứng trước mặt người nước ngoài kia cứ như gà đất chó ngói vậy. Mà trước mắt trong nhà họ Trần cũng chỉ có Tả Sử là có năng lực nhất, nếu ngay cả anh ta cũng không phải đối thủ của bọn họ thì còn ai ngăn được Trần Viễn Khải giết Trần Hoàng Thiên, diệt nhà họ Trần nữa? “Đến lượt tôi rồi!”

Người nước ngoài kia giơ nắm tay lên, một luồng khí thế cuồng bạo từ cơ thể ông ta tràn ra.

Trần Hoàng Thiên vừa thấy tình thế này thì giật thót, vội vàng hô lên: “Trần Viễn Khải, đừng vội ra tay, tôi muốn đàm phán với ông!”

Trần Hoàng Thiên vốn định để Tả Sử thử một chút xem có thể áp chế người tới không, nếu áp chế được thì quyền chủ động nằm trên tay anh rồi, lại không ngờ chênh lệch lớn như vậy. Rơi vào đường cùng, Trần Hoàng Thiên chỉ có thể bày ra con bài chưa lật của mình.

Trần Viễn Khải bình thản nói: “Cậu giết con trai duy nhất của tôi, giữa chúng ta còn gì để đàm phán sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.