Chàng Rể Đào Hoa

Chương 262: Chương 262: Trần Hoàng Thiên, xảy ra chuyện rồi!




**********

Chương 262: Trần Hoàng Thiên, xảy ra chuyện rồi!

Đỗ Văn Mạnh vừa dứt lời, một bóng người liền bay ra khỏi cửa sổ, bay vử lên cao ngưng tụ thành một cây đạo, xông thẳng đến phía võ sĩ Nhật Bản. “Cổ Hải là đan cảnh thất trọng, mày chết chắc rồi!” Một ông lão tóc trắng người Nhật, rút một cây đao võ sĩ ra, nhảy lên một cái, chém về phía Cổ Hải.

Keng keng keng!!!

Hai người đánh nhau bảy tám chiêu trên không trung, thanh đao trong tay Cổ Hải đã bị đánh cho tan biến. “Không ổn!”

Nhưng thấy ông già Nhật Bản bổ một đao tới, bỗng sắc mặt Cổ Hải thay đổi, lập tức né tránh. Ông già người Nhật thuận thế mà đá ra một cái.

Âm!

Cổ Hải như gặp va chạm tàu hỏa, bay ngược ra ngoài, nện vào tường, làm cho bức tường đẹp đẽ của biệt thự in một hình người, rơi vào trong. “Lão Hải!”

Đỗ Văn Mạnh hét lên một tiếng, lập tức rời khỏi phòng, tìm kiếm một chút, mới tìm thấy được gian phòng bị Cổ Hải đập nát, chỉ nhìn thấy Cổ Hải đang nôn máu tươi, khuôn mặt tràn đầy vẻ thống khổ. “Lão Hải, anh vẫn ổn chứ?” Đỗ Văn Mạnh đỡ Cổ Hải dây. “Ông Đỗ.” Cổ Hải vội thúc giục: “Nhanh đi ra bằng cửa sau đi, muộn rồi thì sẽ không kịp đâu, khụ khụ...

Không đợi Đỗ Văn Mạnh nói gì, một âm thanh đã vọng vào: “Muốn chạy, không có cửa nữa đâu.

Chỉ thấy ông già người Nhật, tay cầm đạo võ sĩ đi vào từ bức tường đã bị đập vỡ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười u ám.

Khuôn mặt Đỗ Văn Mạnh tràn đầy giận dữ, nghiến rằng mà nói ra một câu: “Bọn Đằng Thanh Xã các người, thực sự là quá độc ác!” "Ha ha!"

Ông già người Nhật cười nói: “Thế giới ngầm của Ma Đô, lại là một thế giới vô cùng giàu dầu mỏ, mà một năm mày chỉ có thể lấy được một trăm tỉ đô tiền dầu mỏ sao?”

Đỗ Văn Mạnh yên lặng, mảnh đất này thực sự là rất nhiều dầu mỏ, nếu không Đằng Thanh Xã cũng sẽ không nằm mơ cũng muốn khống chế mảnh đất này. Lúc này, Cổ Hải nói: “Nếu như tôi đoán không sai, chắc ông là trợ lý đại tông sư của Đằng Thanh Xã, Mutoichiro?” “Không sai” Ông lão người Nhật gật đầu: “Tao chính là trợ lý đại tông sư của Đằng Thanh Xã, Mutoichiro, vốn dĩ tao muốn đột phá thần cảnh rồi mới ra, không ngờ là Đỗ Văn Mạnh lại giết chết hội trưởng hội Ma Đô phân nhánh của thương hội Nhật Bản, hội trưởng của bọn tao vô cùng tức giận, lập tức bảo tạo tạm bế quan, đến đây xử lý Đỗ Văn Mạnh.

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Đỗ Văn Mạnh, nói tiếp: “Tao biết, vốn dĩ mày dám ra tay với thương hội Nhật Bản, là dựa vào một vị đại sư Trần, có người nói vị đại sư Trần kia có thể tụ khí thành đạo dài một mét chín tấc, cũng là đan cảnh cửu trọng, cũng xem như là một cao thủ khó gặp, cậu ta ở đâu?” “Ha ha. Đỗ Văn Mạnh cười mỉa mai: “Tao khuyên mày tốt nhất là đưa người cút về Nhật Bản đi, đại sư Trần mà đến, thì mày chết chắc rồi!”

Ông ta cũng không biết Trần Hoàng Thiên có thể đánh thắng được Mutoichiro hay không, cứ nói hù dọa kẻ địch trước đã rồi nói tiếp. “Ha ha!” Mutoichiro cười nói: “Nếu như cậu ta đánh thắng được tao, thì bây giờ mày đã gọi điện cho cậu ta rồi, mày không dám gọi điện thoại cậu ta, nói rõ cậu ta không phải đối thủ của tao “Dù sao cậu ta cũng chỉ là Đan Cảnh cửu trọng, còn tao là đan cảnh cảnh đại viên mãn, còn kém tạo một trọng, tao giết cậu ta như giết gà thôi.”

Ông ta vô cùng tự tin với thực lực của mình.

Mà Đỗ Văn Mạnh cũng không biết có nên gọi điện thoại cho Trần Hoàng Thiên hay không, nhưng cũng biết cho dù gọi rồi, cũng là nước xa không cứu được lửa gần. “Báo cáo đại tông sư

Có một võ sĩ đi vào, dùng tiếng Nhật mà nói: “Xạ thủ của nhà họ Đỗ đã chết hết sạch, người nhà đều đã bị chúng ta khống chế, có muốn giết hay không?”

Mutoichiro không vội trả lời, mà nhìn về phía Đỗ Văn Mạnh, cười lạnh mà nói: “Đỗ Văn Mạnh, người nhà của mày đều đã bị người của bọn tao khống chế, nếu như mày không muốn họ chết, vậy thì phối hợp với Đăng Thanh Xã bọn tao đi, đưa thế giới ngầm của Ma Đô vào tay bọn tao, nếu không thì không chỉ mình mày, mà cả người nhà của mày đều phải chết sạch!” Đỗ Văn Mạnh suy nghĩ một chút, nói: “Cho tôi thời gian ma ngày, tôi suy nghĩ một chút.”

Ông ta muốn xem xem có thể liên lạc được với Trần Hoàng Thiên hay không, hởi xem anh có thể đánh lại Mutoichiro không, nếu như đánh được, thì sẽ đợi Trần Hoàng Thiên đến cứu, nếu như không đánh được, vậy thì ông ta thà chết cũng không giao “giang sơn” của mình cho Đằng Thanh Xã.

Tối thiểu thì không chi, khi mình chết rồi, toàn bộ tiền tài sẽ của nước nhà, phối hợp với đám người Nhật, đưa tất cả cho bọn họ, đến lúc đó cũng phải chết, tiền sẽ biết thành của người Nhật Bản, không hề có lời. “Một ngày, nhiều nhất một ngày. Thái độ của Mutoichiro rất kiên quyết.

Đỗ Văn Mạnh cắn răng, gật đầu đảo lại.

Nửa giờ sau, sân bay quốc tế Ma Đô. “Đi, chúng ta đi kiểm tra vé máy bay

Nghe thấy loa phát thanh, Đỗ Nhã Lam đứng dậy nói với Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân đáp một tiếng được, đứng dậy đi sắp hàng với Đỗ Nhã Lam, chính ngay tại lúc này, điện thoại của Đỗ Nhã Lam vang lên. "Nhã Lam, xảy ra chuyện rồi, nhà chúng ta bị người của Đằng Thanh Xã tấn công, ba đã bị khống chế rồi, nghe nói cho ba một ngày cân nhắc. Phối hợp mà chuyển giao thế giới dưới đất cho bọn họ, nếu không sẽ giết sạch nhà chúng ta, dọa cho tôi phải chạy đến Tô Thị để trốn.” Đỗ Vân Phi nói. “Cái gì cơ?” Sắc mặt Đỗ Nhã Lam lập tức thay đổi, điện thoại tuột xuống khỏi tay, rơi xuống nền đất, phát ra một tiếng bộp. Dương Ninh Vân nhíu mày, vội vàng hỏi: “Nhã Lam, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đỗ Nhã Lam hoang mang lo sợ, đôi môi run rẩy mà nói: “Người của Đằng Thanh Xã xông vào giết người nhà tôi, khống chế ba và cả người nhà tôi rồi.

Dương Ninh Lâm nghe thấy cơ thể khẽ run rẩy, nhất thời không biết phải làm như thế nào: “Vậy...Vậy phải làm sao giờ?”

Đỗ Nhã Lam không trả lời, cúi người nhặt điện thoại lên, tìm số điện thoại của Trần Hoàng Thiên mà gọi, bảo hiệu tắt máy, đôi mắt của cô ấy liền đỏ ửng lên mà nói: “Tôi không thể đi đến Cáp Thị với cô nữa rồi, tôi phải trở lại nghĩ cách mà tự cứu tôi đã, cô cứ cầm thẻ, mật mã là sáu số sáu, đổi vé đi về bên phía thành phố Đông Đô chỗ ba cô đi, chờ Trần Hoàng Thiên trở về cô lại đi với anh ấy.

Dương Ninh Vân vội kéo Đỗ Nhã Lam lại: “Quá nguy hiểm rồi Nhã Lam, bọn họ có thể khống chế được ông Đỗ, vậy thì cô làm sao mà cứu được chứ?" “Việc này thì không cần cô quan tâm. Đỗ Vân Lam phủi tay Dương Ninh Vân ra, nói với cô: “Cứ trân trọng Trần Hoàng Thiên đi, anh ấy là một người đàn ông tốt, nếu như tôi chết đi, xin cô hãy nói với anh ấy một tiếng, thực ra tôi cũng thích anh ấy

Nói xong, cô ấy xoay người mà chạy, cô ấy sợ sau khi chết, Trần Hoàng Thiên cũng không biết là cô ấy thích anh. “Nhã Lam! Nhã Lam!”

Dương Ninh Vân hô lên mấy tiếng, nhất thời không biết nên làm như thế nào. Lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hoàng Thiên, chỉ nhận được tiếng tắt máy, giờ cô không biết phải làm thế nào cả.

Đứng ngày ngốc một hồi lâu, mới quyết định nghe lời Đỗ Nhã Lam, đi mua vé về thành phố Đông Đô

Ngày thứ hai. “Luyện được rồi! Cuối cùng cũng luyện được rồi!”

Mở lò luyện đan ra, nhìn thấy những viên đan dược vàng rực rỡ ở trong, Lý Đạo Ngư không ngừng kích động. “Phẩm chất không tồi.” Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên tràn đầy hài lòng, anh không hiểu đan dược, nhưng phẩm chất như thế này, cũng gần như giống hệt với miêu tả trong dược vương kinh.

Vì thế, anh lấy toàn bộ đan dược ra, có tầm một trăm viên. Tự mình thử một viên, đưa cho Lý Đạo Ngư, Lão Cao, Cổ An Nhiên, mỗi người thử một viên. “Trần Hoàng Thiên, tôi có thể sống thêm mười năm sao?” Cổ An Nhiên tò mò mà hỏi.

Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Tôi cũng không nhìn ra được tuổi thọ của cô, làm sao mà biết được, cô lấy một viên đưa về cho ba mình ăn đi, sau khi ông ấy ăn xong, nếu như linh hoạt như thường. Thì có thể thấy là có hiệu quả. Cố An Nhiên gật gù.

Sau đó bốn người cùng đi về phía dưới hang động. “Trần Hoàng Thiên, có cơ hội thì đến Côn Châu chơi thì nhớ gọi điện cho tôi, tôi đã ghi lại số của anh rồi, lúc quay về tôi sẽ gọi điện cho anh, anh phải lưu lại đó!"

Đến dưới chân núi, Cổ An Nhiên vội lấy thuốc đi cứu ba cô ta, mà nói với Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Sau đó, cô ta lại tiến đến bên tay Trần Hoàng Thiên, nhẹ giọng mà nói: “Đến lúc đó anh nghĩ mở ra đi, tôi sẽ cho anh, lần đầu tiên đó!”

Nói xong, cô ta nhếch mép cười, mở cửa xe rồi lên xe, sau đó rời khỏi với Lão Cao. “Anh Trần, cô Cổ thì thầm gì với anh vậy?” Lý Đạo Ngư tò mò mà hỏi.

Trần Hoàng Thiên lườm anh ta một cái, cũng mở cửa lên xe, Lý Đạo Ngư cười hì hì, ngồi vào ghế phụ

Nửa giờ sau đã trở lại thành Phượng Hoàng, Trần Hoa và Lý Đạo Ngư tìm một chỗ để ăn cơm, thuận tiện sạc pin cho điện thoại, ở trên núi nhiều ngày như vậy, điện thoại cũng hết pin rồi.

Sau khi ăn cơm xong, sạc được chút pin, Trần Hoàng Thiên mở điện thoại, vừa mở ra liền thấy thông báo gọi nhỡ, có của Dương Ninh Vân, của Đỗ Nhã Lam, phần lớn đều là Dương Ninh Vân, anh lập tức gọi cho Dương Ninh Vân.

Vang lên một tiếng, sau đó là tiếng khóc của Dương Ninh Vân truyền đến. “Trần Hoàng Thiên, cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi.” “Sao vậy vợ, xảy ra chuyện gì hả?” Trần Hoàng Thiên vội vàng hỏi.

Dương Ninh Vân vội vã nói: “Nhà Nhã Lam xảy ra chuyện rồi, người của Đằng Thanh Xã xông vào nhà Nhã Lam giết người, khống chế được ông Đỗ rồi." “Cái gì cơ?” Sắc mặt của Trần Hoàng Thiên hoàn toàn thay đổi: “Vậy vợ à, em bị người của Đằng Thanh Xã bắt rồi sao?” “Không” Dương Ninh Vân nói: “Đêm đó em và Nhã Lam chuẩn bị đi Cáp Thị, đã thoát được một kiến nạn, giờ em đã về Đông Đô rồi, những ngày ở nhà họ Đỗ, Nhã Lam và ông Đỗ đã chăm sóc em rất nhiều, em muốn giúp bọn họ nhưng không giúp được gì. Chúng ta phải làm sao mới có thể giúp được họ đây hả Trần Hoàng Thiên?” “Vợ em đừng gấp. Trần Hoàng Thiên an ủi: “Anh có cách, sư huynh của anh đã ở trong đó, anh sẽ liên lạc với anh ấy để đi cứu ông Đỗ, em ở Đông Đô chăm sóc mình cho tốt nhé, có chuyện thì gọi điện cho anh” “Vâng, anh nhanh liên lạc đi.”

Nói xong, Dương Ninh Vân cúp máy.

Kết quả vừa cúp máy, bên phía Dương Ninh Vân có một tiếng cười điên cuồng. “Em gái Ninh Vân à, không ngờ là cô với Trần Hoàng

Thiên lại ở Biệt thự Nhất Hào đấy

Dương Ninh Vân nghe thấy liền nhìn sang, chỉ thấy đảm công tử Dương Chí Văn, Chu Minh Tâm, Ngụy Thiếu Hưng đưa theo một đoàn người đi vào trong biệt thự Nhất Hào. “Các người đến đây làm gì?” Dương Ninh Vân hoảng hốt mà hỏi.

Dương Chí Văn đắc ý cười nói: “Cái biệt thự này, cậu hai Trần đã thưởng cho tôi, nói là Trần Hoàng Thiên ở đây, bảo tôi đuổi cậu ta ra ngoài, lúc bắt đầu tôi sợ cậu ta tức giận sẽ gọi Đỗ Văn Mạnh xử lý tôi, giờ thì Đỗ Văn Mạnh đã bị người Nhật khống chế, chết chắc rồi, vì vậy tôi đến đây để lấy lại biệt thự này”

Nói đến đây, anh ta nở một nụ cười xấu xa: “Thuận thị tính toàn với tên tàn phế Trần Hoàng Thiên kia, tính hết nợ trước đây của cậu ta với tôi, với cậu Chu và cậu Ngụy, giờ cậu ta không còn Đỗ Văn Mạnh làm chỗ dựa, tôi cũng không sợ giết chết cậu ta.”

Dương Ninh Vân giận tím mặt: “Các người đừng có mà quá đáng, nói không chừng ông Đỗ không có chuyện gì, không sợ bị báo thù sao?” "Ha ha!"

Dương Chí Văn cười lớn: "Rơi vào tay bọn người Nhật, còn có cơ hội sống sao? Tôi còn nghe nói, lần này Đằng Thanh Xã phải một vị đại tông sư đến, vô cùng vô cùng lợi hại, vì vậy Đỗ Văn Mạnh chết chắc rồi!”

Nói đến đây, anh ta quát: “Nhanh lôi Trần Hoàng Thiên đến phòng khách cho tôi, tôi muốn giết chết cậu ta!” “Anh ấy không ở đây, nếu anh ấy ở đây, đảm bảo sẽ đánh chết các người!” Dương Ninh Vân tức giận mà nói. “Con mẹ nó!” Dương Chí Văn tức giận, tát lên mặt Dương Ninh Vân một cái, chửi: “Trước đây tên Trần Hoàng Thiên rác rưởi đó ở đây, tao không đánh mày, giờ nó bị phế rồi, còn dám nói chuyện với tao như vậy, thực sự là muốn chết mà!”

Sau đó, anh ta quát lên: “Lục soát cho tôi! Lôi Trần

Hoàng Thiên ra đây, tôi phải tự tay làm thịt cậu ta!” “Vâng!” Một đám vệ sĩ lập tức xông lên lục soát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.