**********
Chương 187: Trận này mày thắng rồi!
Trần Hiếu Sinh đã bị chọc tức đến mức không nói nên lời, lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt, sợi tóc hai bên dựng lên, sắc mặt vô cùng nặng nề. Ông kích động muốn nôn ra máu, ánh mắt nhìn chăm chăm Trần Hoàng Thiên tràn đầy vẻ tàn nhẫn. “Nhà họ Trần đã làm Trần Tuấn thân bại danh liệt.
Lúc này Takahashi Yasuo cười lạnh nói: “Đường đường là tập đoàn Cửu Đỉnh, sở hữu tài sản ba triệu chín trăm tỷ. Vậy mà lại không dám so tài lực với cháu trai bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, giết chết một người phụ nữ để uy hiếp cháu trai không tăng giá nữa, đây là chuyện một ông chủ có tài sản ba triệu tỷ có thể làm sao?" “Với sự khoan dung và bụng dạ như vậy, sao có thể nằm giữ được gia sản khổng lồ như vậy, coi như tôi đã nhìn tập đoàn Cửu Đỉnh với cặp mắt khác!”
Tập đoàn Cửu Đỉnh là đối thủ cạnh tranh làm ăn của thương hội Nhật Bản, bây giờ thừa nước đục thả câu, anh ta cũng cảm thấy áy náy trong lòng. “Đúng vậy. Cách làm của Tổng giám đốc Trần thật sự không có nhân tính” “Hôm nay coi như tôi mở mang tầm mắt, không ngờ chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh là một tiểu nhân bỉ ổi. “Thật không phải người, nhất định sẽ bị khiển trách
Rất nhiều ông chủ đều thấp giọng bàn luận. “Phụt
Lửa giận của Trần Hiếu Sinh không thể xua đi, ông phun ra một ngụm máu. “Ông nội!” “Ông nội!”
Bác cả, bác hai, Trần Hoàng Phong và Trần Tuấn đều bị dọa sợ. "Trần Hoàng Thiên, anh muốn chọc ông nội tức chết có đúng không, tôi hỏi anh!” Trần Hoàng Phong không nén được cơn giận mà thét lên. “Vậy thôi mà đã nôn ra máu rồi sao?” Trần Hoàng
Phong cười lạnh, sau đó thét: “Thứ tôi chịu đựng nhiều hơn ông ta nhiều, sao cậu không hỏi thử ông nội cậu, có phải ông ta muốn chọc tôi tức chết không?” "Anh...! "Ha ha! Ha ha ha!"
Trần Hiếu Sinh đột nhiên bật cười lớn. “Hay! Hay lắm!” “Nhóc con như mày có bản lĩnh, trận này mày thắng rồi, nhưng mày đợi đấy cho tao, sẽ có ngày mày phải khóc!"
Nói rồi, ông ta tức giận rời đi. “Trần Tuấn, có phải anh phải cảm ơn tôi đã chọc ông nội anh tức đến nôn ra máu không?" Takahashi Yasuo nhìn Trần Hoàng Thiên cười hỏi.
Trần Hoàng Thiên híp mắt: “Đừng tưởng tôi sẽ cảm ơn anh, sự căm hận của tôi đối với anh không hề ít hơn sự căm hận đối với ông ta!”
Takahashi Yasuo cũng không tức giận, cười hơ hơ nói: “Chúng ta trở về chủ đề chính, không phải anh muốn tăng giá sao? Ông nội anh đã bị chọc tức đi rồi, anh có thể kêu giá rồi.”
Trần Hoàng Thiên giơ bảng: “Mười hai tỷ ba mươi triệu.
Anh cho rằng người Nhật không có lòng tốt đến thế, giúp anh đối phó Trần Hiếu Sinh, phần lớn là muốn để anh kêu giả, sau đó mới cướp nhân sâm của anh.
Vì vậy anh cho rằng chỉ cần tự kêu giá, người Nhật sẽ khong rao nữa, nên đã tăng thêm ba mươi triệu. Quả nhiên Takahashi Yasuo cười nói: “Quả nhiên Trần Tuấn liệu chuyện như thần, biết tôi chế đắt nên rao thêm ba mươi triệu.” “Đúng vậy, lúc kêu lên một trăm hai mươi ngàn tỷ, tôi đã hối hận, cảm thấy đắt quá, không đáng. Nếu Trần Tuấn đã tăng giá, vậy tôi cũng không tăng nữa, cho anh đấy.
Đương nhiên, cũng không có ai kêu giả nữa. Cuối cùng rơi vào mức giá một trăm hai mươi ngàn ba trăm tỷ, Trần Hoàng Thiên lấy được nhân sâm ngàn năm! Tuy giá cao gần mười lần so với trong dự đoán của anh, nhưng anh cho rằng đáng giá.
Còn về một trăm hai mươi ngàn tỷ này, đến lúc đó đổ lên đầu người Nhật Bản là được. Mà lúc này, hội đấu giá cũng đã kết thúc, Trần Hoàng
Thiên dẫn Dương Ninh Vân bước về phía trước thanh toán. Vài người Nhật dùng tiếng Nhật lẩm bẩm hai câu, sau đó lập tức rời đi. “Ông nội, con có thể nghe hiểu tiếng Nhật, vừa rồi con nghe thấy mấy người Nhật đó nói hành động, có lẽ muốn cướp nhân sâm ngàn năm. Tiêu Hùng nhỏ giọng nói.
Ông Tiêu nghe vậy, ánh mắt lóe sáng. “Vậy ông nội để ông con cướp nhân sâm ngàn năm của họ.
Ông Tiêu khẽ nói, gửi một tin nhắn, sau đó rời đi. Một tiếng sau, Trần Hoàng Thiên làm thủ tục xong, nhấc máy lên nói chuyện với Dương Ninh Vân, anh rời khỏi trung tâm hội nghị và phát triển trong sự vây quanh của gần một trăm vệ sĩ do phía tổ chức sắp xếp.
Lúc này, bên ngoài trung tâm hội nghị và phát triển, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chăm chăm cánh cửa lớn của trung tâm hội nghị và phát triển, đợi Trần Hoàng Thiên ra ngoài.
Có người Nhật, có người nhà họ Tiêu, có người nhà họ
Vương, v..v... Ngay cả Trần Hiếu Sinh cũng không đi, ở trong xe nhìn chăm chăm.
Sau khi đợi Trần Hoàng Thiên ra ngoài, thì theo dõi anh, xem anh đi đâu, sau đó chặn ở nửa đường hoặc đợi anh trở về chỗ ở, sau đó cướp đi nhân sâm ngàn năm.
Rất nhanh, dưới rất nhiều đội mắt nhìn chăm chăm, cuối cùng Trần Hoàng Thiên cũng xuất hiện, bước ra khỏi cửa lớn của trung tâm hội nghị và phát triển. “Đến rồi!”
Tất cả những người đang lặng lẽ nhìn chăm chăm trở nên kích động. “Ông nội xem kìa, anh ấy ra rồi.” Trong xe, Trần Hoàng Phong nói một cách đắc ý: “Anh vợ Tiêu Hùng nói rồi, người Nhật muốn cướp nhân sân ngàn năm. Ông Tiêu đã bí mật gọi ông cụ Tiêu đến, chuẩn bị để thực hiện cảnh bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, coi như một trăm hai mươi ngàn tỷ đó anh ta đã tiêu xài vô ích. “Bà nội, tốt nhất lúc cướp nhân sân ngàn năm, sẵn tiện đánh chết anh ta luôn!” Bác cả nói một cách tức giận bất bình. "Bác cả, anh vợ nói rồi, ông Tiêu đã dặn dò, nếu như người Nhật không đánh chết tên khốn Trần Hoàng Thiên thì để ông cụ Tiêu giải quyết anh ta, đêm nay thể diện nhà họ Tiêu cũng bị tên khốn kiếp đó làm mất rồi, ông Tiêu rất tức giận!” Trần Hoàng Phong nói. “Vậy là tốt nhất.” Bác cả và bác ba đều vui vẻ. Lúc này, ông Tiêu đang ở trên xe. “Ông cụ, nhìn thấy chưa, chính là nhóc con này, cậy có chút tiền nên vô cùng ngông cuồng, nói là sẽ trói nhà họ Tiêu và nhà họ Trần chúng ta lại xử một lượt, nhà họ Tiêu chúng ta cũng đã bị người ta chê cười." Tiêu Hùng chỉ vào Trần Hoàng Thiên châm dầu vào lửa. “Nhìn thấy rồi.” Ông cụ Tiêu gần một trăm tuổi gật đầu: “Lát nữa nếu người Nhật không giải quyết cậu ta, một cái búng tay của tôi sẽ giết cậu ta ngay tức khắc. “Vậy thì tốt, một cái búng tay của ông còn mạnh hơn uy lực của súng đạn!” Tiêu Hùng vô cùng đắc ý.
Trong xe có ông cụ Vương. "Hình nư có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chăm chăm
Ông cụ Vương chau mày,
Vương Ngọc Nghiên cười nói: "Vậy không phải sẽ tốt hơn sao, ông nội, lúc họ cướp nhân sâm của Trần Hoàng Thiên, chúng ta đi giúp Trần Hoàng Thiên, đòi anh ta vài cọng rẫu sâm, chắc chắn anh ta chịu cho
Ông cụ Vương mỉm cười,
Thứ ông ta muốn đầu chỉ là vài cọng râu sâm?
Trong xe của thương hội Nhật Bản. “Hội trưởng, không hay rồi, rất nhiều người đang nhìn chăm chăm, trong đó bao gồm nhà họ Tiêu và nhà Họ Vương, muốn cướp e là rất khó." Một người Nhật nói.
Takahashi Yasuo cười châm biếm: “Chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng cả rồi, sợ cái gì, chạy lên phía trên, với thực lực của Mutokun, một ngón tay đã có thể làm vỡ cửa sổ xe, sau đó nhảy vào trong, cướp đi nhận sân ngàn năm rồi chạy thoát, dù có tra cũng không tra ra chúng ta. “Mong là có thể thành công!”
Mấy người Nhật trong xe đều trở nên hưng phấn. “Mẹ nó. Tên Trần Hoàng Thiên này thật là ghê gớm, một trăm hai mươi ngàn tỷ cũng chỉ được, không thể không kính phục!”
Đám người Chu Hoàng Đào đứng ở ngoài cửa trung tâm hội nghị và phát triển, thấy Trần Hoàng Thiên cầm một cái hộp ra ngoài, Lưu Khải Thâm không khỏi cảm thán. “Thật là ghê gớm.” Chu Hoàng Đào gật đầu nói: “Tiền bạc của cải gây ra họa, tôi ước chừng sau khi anh ta lấy được nhân sâm ngàn năm, đại nạn sẽ ập lên đầu.
Nói đến đây, anh ta chỉ về bãi đỗ xe và quốc lộ: “Nhìn thấy chưa, người bên trong bao nhiêu chiếc xe dừng ở đó không đi, hơn nữa còn muốn đi theo Trần Hoàng Thiên, cướp nhân sâm của anh ta." “Thật vậy!”
Ánh mắt Lưu Khải Thâm và Tô Cầm quét qua, họ gật đâu. “Lát nữa chúng ta lái xe ở xa xem kịch hay phía sau anh ta là được, theo phán đoán của tôi, có lẽ nửa đường sẽ có người động thủ.” Chu Hoàng Đào nói.
Mọi người đều tỏ ý tán thành.
Mà lúc này, sau khi Trần Hoàng Thiên bước ra khỏi trung tâm hội nghị và phát triển thì đột nhiên dừng lại, không bước về phía trước nữa. Anh đứng ở ngoài cửa trung tâm hội nghị và phát triển. “Anh xem, anh ta đang đợi người đón mình.” Tô Cầm thấp giọng nói. “Nếu không gặp tai nạn xe thì sao?” Trần Hoàng Thiên nghe thấy giọng nói của Chu Hoàng Đào, như cười như không nhìn qua đó. Chu Hoàng Đào sững sờ, sau đó thét: "Không xảy ra tai nạn xe tôi sẽ gọi anh là ba!” “Vậy thì tôi chịu thiệt rồi, theo vai về tôi phải gọi anh là chú.” Trần Hoàng Thiên nói. “Mẹ nó. Chu Hoàng Đào đang muốn phỉ nhổ.
Đột nhiên!
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ vang truyền đến.
Bọn người Chu Hoàng Đào ngây người.
Mẹ nó, đây là người đến đón Trần Hoàng Thiên sao? “Cái quỷ gì thế này!”
Thời khắc này, không chỉ bọn người Chu Hoàng Đào bị dọa sợ, đến cả bọn người Trần Hiếu Sinh, ông Tiêu, ông cụ Vương và Takahashi Yasuo ở trong xe đều bị dọa sợ.
Nếu có người đến đón Trần Hoàng Thiên, thì ai dám đi cướp nhân sâm ngàn năm của anh chứ