Chàng Rể Hồ Tiên

Chương 14: Chương 14






Kinh Thành ở dưới chân thiên tử quả nhiên náo nhiệt khác thường, Lí Vũ Dương vừa vào kinh liền trực tiếp mang theo Liễu Nham Phong vào ở trong dinh thự của Cẩn Vương Gia , có thể thuận lợi như thế này, tất cả đều do công sức của nàng, trên tay nàng nắm bức thư của Đại Vương phi—— lại còn do chính tay Cẩn Vương Gia viết.

Trước khi vào kinh đi cùng với Nham Phong , nàng trở về vương phủ một chuyến, không nể mặt đem lá thư đặt trước mặt Đại vương phi, khiến cho bà ta liếc mặt một cái, mặt bà ta trở nên xanh mét, nàng liền lấy được lệnh bài của vương phủ, mang theo Hạ Vũ và Nham Phong quang minh chính đại đi vào trong dinh thự của kinh thành.

Về phía Hạ Trúc, Lí Vũ Dương để cho nàng ở lại Mộng Hồi Cốc chăm sóc Lý Nặc.

Có hào quang và sự bảo vệ của hoàng thất,không chỉ khiến cho người khác không cách nào làm phiền họ, mà còn giúp Thôi Ngang và Vũ Minh hỏi thăm sự tình cũng cực kỳ thuận buồm xuôi gió.

"Nghe nói mấy cô nương mất tích, đều biến mất nơi đêm tối không có ánh trăng." Bây giờ, Thôi Ngang đang ở trên đại sảnh, hướng về Nham Phong báo cáo tin tức đã thăm dò được.

“Không có ánh trăng?" Lí Vũ Dương ăn Mai Hoa Cao trên bàn , thì thào nói : "Đó không phải là đầu ngày nào của tháng?"

Liễu Nham Phong lắc lắc cây quạt trong tay, uống một hớp trà, không nói lời nào.

"Tướng công, chàng nghe chưa?"

Mặt hắn không có biểu cảm gì,liếc nàng một cái.

Nàng chớp chớp đôi mắt, nói tiếp: "Dĩ nhiên, nếu là hiện tượng thiên văn không tốt, tháng có mây đen giống như không có ánh trăng, đúng không, tướng công?"

Hắn nhướng mày, lấy sự hiểu biết của mình với nàng, biết nàng khẳng định còn có phía sau phải nói.

"Nếu chàng muốn âm thầm điều tra cũng được, chỉ là nhớ phải dẫn theo thiếp." Nàng giống như lơ đãng nói câu này, chỉ có ít người mói hiểu được sự kiên trì trong lời nói của nàng.

Quả nhiên. Trong mắt Nham Phong thoáng qua vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đừng nhìn thiếp như vậy, " nàng mang dáng vẻ sợ sệt nói "thiếp sẽ sợ . Chỉ là. . . . . . Thiếp vẫn muốn đi theo chàng."

Vũ Minh và Thôi Nhang nhịn không được,cười ra tiếng.

"Vũ Dương!" Hắn nhỏ giọng gọi tên của nàng, hi vọng nàng có thể ngoan một chút. Nữ nhân này thật là được voi đòi tiên, thanh âm của nàng không làm khó dễ hắn, chung quy lại đang cho hắn vấn đề khó khăn.

"Đi theo chàng tương đối an toàn không phải sao?" Nàng tự nhiên làm nũng , "Cô nương mất tích. . . . . . thiếp nhìn chung thấy dáng dấp của các nàng không tệ, nếu như lần này bọn cướp muốn bắt thiếp thì thiếp phải làm sao? Chàng thật sự muốn nương tử của chàng bị bắt đi sao.”

"Đây là Cẩn vương phủ, người nào to gan dám vào đây để bắt quận chúa cao cao tại thượng hả?" Hắn nhàn nhạt nhắc nhở, mắt liếc một cái, muốn nàng đừng nói.

"Tướng công, chẳng lẽ chàng quên không lâu trước đây không thấy cháu gái của một vị tướng quân sao?" Nàng nháy mắt, làm như không thấy ánh mắt của hắn nói, "Cho nên, cho dù thiếp là con gái của vương gia, cũng không thể bảo đảm bọn trộm không động đến thiếp? chàng thật sự yên tâm để thiếp lại một mình?"

Hắn nhăn mày. Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?

"Hãy để cho thiếp theo chàng đi, tướng công." Không để ý có người khác, nàng mềm mại dựa vào hắn, "Có chàng ở đây, thiếp mới có thể yên tâm.”

Trên mặt Liễu Nham Phong vẫn không có biểu cảm gì.

"Tướng công à. . . . . ." Lí Vũ Dương chưa từ bỏ ý định.

Nhìn thuộc hạ của mình cố nhịn cười, hắn lườm nàng một cái, "Ăn hết rồi liền đi vào phòng đi."

"Vũ Dương lập tức đi vào, chỉ là ý của chàng, đồng ý cho thiếp đi theo rồi sao?”

Hạ Vũ vốn nghĩ đến mặt mũi của Quận mã gia, nhưng cuối cùng nàng không nhịn được, cười ra tiếng."Phốc!"

Sắc mặt của Liễu Nham Phong càng trở nên khó nhìn, giọng nói cũng càng nghiêm túc, "Trở về phòng!"

"Dạ, tướng công." Lí Vũ Dương lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, lôi kéo Hạ Vũ đang cười không ngừng , trộm làm cái mặt quỷ sau đó xoay người trở về phòng.

Mặc dù vẻ mặt hắn nguội lạnh, nhưng nàng đã nhìn thấy đáy mắt hắn có một tia bất đắc dĩ, mỗi lần chỉ cần hắn xuất hiện cái vẻ mặt này , liền cho thấy hắn mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là thỏa hiệp. Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng là nàng đã có thể xác định hắn nếu muốn làm gì cũng sẽ mang theo nàng.

Tướng công của nàng, nói một cách thẳng thừng chỉ là bề ngoài tỉnh táo tự kiềm chế cảm xúc, nội tâm lại như nam tử hán dịu dàng thâm tình.

Mặc dù là ngày 15, nhưng bầu trời một mảnh đen ngòm , đừng nói trăng sáng , ngôi sao bắc đẩu cũng không trông thấy. Đêm khuya như vậy , quả thật chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Khi đêm khuya yên tĩnh thì quanh nó dễ lộ ra một tia cổ quái, Liễu Nham Phong nghe được có tiếng bước chân ngoài cửa sổ , lập tức chậm rãi ngồi dậy.

Lí Vũ Dương cũng tỉnh lại theo , dụi mắt hỏi: "Tướng công, sao vậy ——"

"Hư!" Ngón trỏ của hắn ép nhẹ lên môi của nàng, "Đợi!" Sau đó cầm thanh bảo kiếm bên cạnh, quay mình xuống giường.

Nàng muốn cùng đứng dậy, nhưng lại nghĩ đến nếu mình hành động thiếu suy nghĩ có thể sẽ khiến cho hắn phân tâm, vì vậy không thể làm gì khác là nghe lời hắn ở lại chỗ này, tay lấy ra thanh chủy thủ che ở trước ngực, cẩn thận nhìn bốn phía.

"Cốc chủ!"

Liễu Nham Phong khẽ nâng tay lên đối với Thôi Ngang đang chạy tới, ý bảo đối phương không nên cử động.

Hắn cẩn thận yên lặng nghe ngóng, thính giác của hắn luôn luôn nhạy cảm, có thể nghe thấy tiếng người tới, thanh âm ở bên phía tây.

Nhưng ngay lúc này, một bóng đen khác thoáng qua bên người hắn, đi về phía đông , làm tâm hắn cả kinh. Tốc độ bay của hắn ta cực nhanh và im hơi lặng tiếng,nên hắn không có phát hiện, mà hướng của hắn ta đi—— đúng là phòng của hắn và Vũ Dương.

Điệu hổ ly sơn? !

Tay cầm kiếm cua hắn căng thẳng, hắn lập tức xoay người đuổi theo.

Một cái chớp mắt, phía chân trời có một đạo tia chớp, ngay sau đó truyền đến tiếng hét thê thảm của Vũ Dương, thanh âm của nàng giống như đau đớn, khiếng lòng của hắn thắt chặt lại.

Hắn hỏa tốc xông về phòng, nhưng trong phòng đã sớm không có bóng dáng của nàng, trên hơi ấm của cái gối xuất hiện vết máu đỏ tươi .

"Cốc chủ!" Thôi Ngang đi theo nhìn thấy cảnh tượng này,sắc mặt tái xanh.

Sau đó Vũ Minh chạy tới ,trông hắn có vẻ tỉnh táo , ánh mắt của hắn quét nhanh bốn phía , "Nơi này có lá thư."

Liễu Nham Phong mặt lạnh nhận lấy.

Thôi Ngang quan tâm nhìn vẻ mặt đang kìm chế sự tức giận của chủ nhân :"Cốc chủ, phía trên viết cái gì?"

Thanh âm hắn lạnh lẽo nói: "Ngày mai buổi trưa, ngoại ô Phổ Đà Tự."

"Thần lập tức trở về mộng hồn cốc báo cho trưởng lão." Vũ Minh nói rõ rồi xoay người rời đi.

Liễu Nham Phong im lặng, trong lòng dâng lên một nỗi khổ riêng, nhìn vết máu trên giường , hắn đột nhiên dùng sức đánh vào giường. Chờ xem, hắn sẽ cứu về nàng!

Ở ngoại ô Phổ Đà Tự,hương khói lượn lờ, xung quanh cổ kính, sáng sủa sạch sẽ, chưa đến buổi trưa , một mình Liễu Nham Phong bước vào cửa miếu thanh tịnh .

"Thí chủ." một hòa thượng của Phổ Đà Tự đi về phía hắn, chắp tay trước ngực hướng hắn gật đầu một cái.

Liễu Nham Phong căn cứ vào phép lịch sự, cũng chắp tay trước ngực cúi đầu về phía Tiểu Hòa Thượng .

Đi vào bên trong, nhìn tượng phật trang nghiêm ở trong đại điện, hắn không khỏi trầm mặc. Nói đến Thần Phật,thật sự cách hắn rất xa xôi, bởi vì từ khi hắn ra đời liền sống ở hai thế giới, hình như có nhà, nhưng cũng không có lòng trung thành, làm yêu quái không dễ, làm người càng khó hơn.

Cho đến khi gặp Lí Vũ Dương, tim của hắn mới trấn định lại, hiểu rằng người hoặc yêu cũng không quan trọng.

Bên ngoài bầu trời đen ngịt, xem ra lúc nào cũng có khả năng đổ trận mưa lớn, nghĩ đến nàng không biết nàng đang ở chỗ nào, lòng hắn như bị đao đâm.

"Trời mưa!"

Một tiếng thét kinh hãi của khách hàng làm hắn lấy lại tâm trí, quả nhiên trời bắt đầu mưa rồi. Hắn hạ mi mắt, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hắn đang sôi trào.

Mọi người vốn đang ở trong miếu dâng hương , sợ đường núi sau cơn mưa sẽ đầy bùn lầy,không dễ đi, nên thắp hết hương xong cũng vội vàng rời đi.

Một thân một mình Liễu Nham Phong đứng ở cửa miếu, nhìn ngọn núi xa xa một mảnh mây mù lượn quanh.

"Thí chủ." Một Tiểu Hòa Thượng đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, chắp tay trước ngực cung kính mở miệng, "Phương trượng cho mời."

Tròng mắt hắn hơi thu lại, mặc dù trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Tiểu Hòa Thượng tới phía sau của Tự Miếu .

Phòng của phương trượng đơn giản thanh lịch, có hương thơm của trà xanh , một bên giá sách còn đầy những kinh văn buộc chỉ.

"Thí chủ." Phương trượng ngồi ở phía sau bàn nhìn thấy hắn, mặt mặt mũi hiền lành cười nói: "Mời ngồi."

Liễu Nham Phong lễ phép khẽ cúi người, ngồi xuống theo lời của ông.

"Từ khi thí chủ vừa vào cửa, lão nạp liền chú ý đến một thân khí thế vương giả khiến người khác phải e ngại.”

"Phương trượng khách khí." Thái độ của hắn không nóng không lạnh, một lòng chỉ nghĩ đến Vũ Dương, người từ bi trước mắt không giống người chuyên bắt dân nữ.

"Lão nạp nhìn thí chủ mặc dù khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn, cho nên đường đột mời thí chủ vào thiện phòng, xin thí chủ đừng trách móc." Phương trượng thong thả ung dung thay hắn rót một ly trà xanh, bộ dáng thản nhiên, không trốn tránh ánh mắt của hắn.

Lời nói của phương truọng làm Liễu Nham Phong có chút ngoài ý muốn, nhiều năm qua, hắn đã sớm học được việc đem cảm xúc dấu dưới chiếc mặt nạ, nhưng một lão nhân vốn không quen biết lại có thể nhìn ra tâm trạng rối loạn của hắn? !

"Phương trượng nói quá lời." Hắn giống như không chút để ý trả lời, "Lòng của ta nếu có phiền não, nói không chừng cũng chỉ vì thình lình có cơn mưa xối xả làm lòng người sinh chán ghét."

"Lão nạp ngu dốt, không biết thí chủ vì mưa to nên phiền lòng." Phương trượng hơi cười nói."Chỉ là, mưa to chắc chắn sẽ có thời điểm dừng , đến lúc đó tâm có thể tĩnh sao?"

Liễu Nham Phong nhìn phương trượng một cái, không phản bác được.

"Con người lúc còn sống, thường nghi ngờ những phiền não xa xăm, có một số việc mặc dù bất đắc dĩ nhưng lại không thể không đối mặt, thí chủ mặc dù trẻ tuổi, nhưng hình như đã trải qua tang thương từ lâu , hơn nữa trong thâm cung nội viện , cái rét cắt da cắt thịt , ân ân oán oán, thị thị phi phi, làm sao dừng lại được một hai chuyện."

Trong mắt Nham Phong thoáng qua một tia hoài nghi, "Ngươi là ai?"

Giống như không nghe câu hỏi của hắn, phương trượng thản nhiên tiếp tục nói: "Bao nhiêu người thèm thuồng chiếc ghế Hoàng đế , thí chủ thật sự có thể làm ngơ?"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lão nhân này quả thật biết thân phận của hắn! Hắn có chút tức khí rồi.

"Lão nạp chỉ là một lão nhân bình thường ."

Liễu Nham Phong chăm chú nhìn lão hòa thượng trước mắt , ánh mắt lạnh lẽo, "Thê tử của ta đâu?"

"Thí chủ còn chưa trả lời vấn đề của lão nạp —— bao nhiêu người thèm thuồng chiếc ghế Hoàng đế , thí chủ thật sự không muốn.”

"Hoàng đế cùng ta không liên hệ , ta chỉ muốn thê tử của ta." Thanh âm hắn lạnh lùng, tính nhẫn nại đã đến cực điểm.

"Xem ra đối với thí chủ mà nói,ghế Đế Vương còn không bằng một giai nhân.”

"Đó là chuyện của ta!" Liễu Nham Phong không muốn đả thương người, nhưng tức giận của hắn đã bộc phát, tay cũng đã cầm lấy thanh bảo kiếm bên hông.

Phương trượng vô ưu vô lo, ánh mắt từ ái nhìn hắn một cái, hướng vào nội đường bên trong nói: "Thí chủ, ngươi đã nghe được đáp án, còn không mau hiện thân ?"

Liễu Nham Phong tâm chấn động. Bên trong có người? ! Hắn luôn luôn có thể được tiếng hơi thở, nhưng không ngờ người nọ lại im hơi lặng tiếng, để cho hắn không thể cảm giác được, giống như bóng đen hôm qua bắt Vũ Dương đem đi.

Người bên trong chậm rãi đi ra ngoài , hắn vốn tức giận nhưng sau khi nhìn bóng dáng quen thuộc của đối phương,cơn tức nhất thời hóa thành hư không. Thân thể hắn chấn động, kinh ngạc không cách nào nói nên lời.

"Đứa nhỏ, " người nọ khẽ nâng lên khóe miệng với hắn, mặt hài lòng, "Ngươi đã trưởng thành rồi."

Hắn không dám tin vào hai mắt của mình, ". . . . . . Cậu?"

Liễu Nhược Vân nghe thấy tiếng "Cậu" , lập tức vui vẻ cười to, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, tương đối vui mừng. Muội muội năm đó lấy tính mạng bảo vệ đứa bé, đứa nhỏ rốt cuộc trưởng thành rồi, nếu nàng ở dưới đất có biết, cũng nên vui mừng.

Nhìn người trước mắt , Liễu Nham Phong không biết nói gì, trong lòng ngũ vị tạp trần, chỉ vì thiếu niên yếu ớt này, mọi người dĩ nhiên cho rằng hồ chủ dữ nhiều lành ít, Liễu Nhược Vân!

Năm đó bị triều đình đuổi giết, cậu vô ý bị rơi xuống cách đá, mười năm nay hoàn toàn không có tin tức , tộc nhân sớm đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, không ngờ, hiện tại cậu lại sống sờ sờ trước mắt hắn? !

"Cậu thật sự không chết?" vẻ mặt Liễu Nham Phong kích động, khó nén vui vẻ.

"Nhìn thấy cậu ở trước mắt. . . . . . Cậu còn sống được thật tốt."

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

"Vị này là phương trượng Thích An, mười năm trước nhờ có phương trượng ra tay cứu giúp, cậu mới có ngày hôm nay." Liễu Nhược Vân lễ độ khom người chắp tay hướng đến phương trượng nói: "Lúc ấy thân thể của cậu bị trọng thương, mặc dù không đến nỗi mất mạng, nhưng lại mất hết pháp lực , không khác người thường là mấy, là phương trượng dẫn cậu trở về Phổ Đà Tự dưỡng thương, như đã tái sinh lại cậu." Sau này hắn đều ở Giang Nam.

"Cám ơn phương trượng." Liễu Nham Phong nghe vậy, vội vàng hướng phương trượng hành đại lễ.

"Thí chủ đứng dậy ." Phương trượng đưa tay ngăn lại hắn, "Trời cao có đức hiếu sinh, lão nạp không cần báo đáp, muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn trời. Chỉ tiếc, những năm gần đây lão nạp vẫn không có cách nào khiến Liễu thí chủ xóa bỏ ân oán, đây chính là tạo hóa của thí chủ."

"Có thù, muốn quên đi nhưng bất đắc dĩ không thể quên được." Liễu Nhược Vân tiêu sái cười cười, "Thân là một hồ chủ, ta không cách nào chỉ cầu cho mình được thanh tịnh, không thể ích kỷ mặc cho kẻ ác tự tại, cướp lấy đất ở của tộc nhân.”

"Thí chủ hãy hiểu, thiện ác đến cuối cùng cũng có báo ứng."

"Liễu mỗ hiểu, Liễu mỗ cũng đang đợi ngày đó đến ?" Liễu Nhược Vân không có phản bác lời nói của phương trượng."Làm phiền phiền phương trượng nửa ngày rồi,bây giờ tại hạ xin mang theo cháu trai rời đi.”

Liễu Nhược Vân mang theo Liễu Nham phong cáo biệt Phổ Đà Tự, Phật Môn dù sao cũng là nơi linh thiêng, bọn họ không nên nói chuyện sát sinh ở đây.

Nhìn thấy cháu trai tâm trạng nặng nề, bụng đầy nghi ngờ, hắn ngồi trong xe ngựa, muốn phu xe nhanh thúc ngựa chạy nhanh về phủ.

"Lần này cậu vào kinh vì vụ án mất tích khiến lòng người bàng hoàng ." Cậu của hắn nói, "Vạn nhất không ngờ tới là lại gặp được cháu ở chỗ này, bên ngoài mừng rỡ nhưng việc cháu cùng Cẩn vương phủ làm bạn lại là việc ngoài ý muốn? ! mười năm trôi đi, bây giờ tâm của cháu lại hướng về phía Hoàng thất rồi.”

Liễu Nham Phong kiên quyết lắc đầu, "cháu vào ở cẩn vương phủ hoàn toàn bởi vì Vũ Dương, nàng là nghĩa nữ của cẩn vương phủ , không có quan hệ với ân oán của chúng ta.Quen biết với nàng là duyên phận trời đã định trước, cháu mang theo nàng vào kinh chỉ vì điều tra vụ án mất tích, vào ở cẩn vương phủ cũng là tùy cơ ứng biến."

Nghe được lời nói này, hắn không khỏi vỗ cằm suy nghĩ.

"Cậu, nương tử của cháu đâu.” Liễu Nham Phong không nén được tức giận.

Liễu Nhược Vân tươi cười liếc hắn một cái, "Yên tâm đi, nương tử của cháu đang yên ổn ở trong phủ của cậu, chỉ là nha đầu này. . . . . ." Hắn lắc đầu một cái, vén tay áo lên nói, "Cháu xem, ngày hôm qua cậu bắt nàng thì nàng xẹt một nhát đao vào tay cậu! Cậu đặc biệt lưu lại vết thương này cho cháu xem, xem ra nương tử của cháu rất hung hãn.”

Khóe miệng Liễu Nham Phong khẽ nhếch. Không hổ là Vũ Dương."Nghe cậu nói, các vụ án mất tích không liên quan đến cậu.”

Hắn lắc đầu, "Công lực của cậu mới khôi phục không lâu,lấy thời gian bọn họ mất tích thì cậu không có khả năng làm được. Huống hồ oan có đầu, nợ có chủ, những cô nương kia không liên quan đến ân oán của chúng ta, các nàng có tội gì mà cậu lại đổ lên đầu các nàng.”

"Nghe được tin này, cháu vốn phỏng đoán là do hồ ly năm đó thoát được làm nên, cho nên mới vào kinh điều tra cho rõ, nhưng lại gặp được cậu ở nơi đây. . . . . . Cháu chỉ sợ là do có người cố ý giáng họa, muốn đem tất cả người của chúng ta vào kinh bắt gọn một cục, giống như giáng họa lên người mẫu thân của cháu năm đó.”

Khắp thiên hạ chỉ có một người, sẽ phải tốn công tốn sức làm chuyện này."Người cậu ám chỉ là . . . . . Cùng Trác?"

"Tám chín phần. Cùng Trác chỉ lo củng cố thế lực ở trong cung, hôm nay sẽ có hành động lớn như thế, chỉ đại biểu cho một chuyện " Mắt của Liễu Nhược Vân sáng như đuốc nhìn hắn, "Hắn ta nghi ngờ cháu không chết."

Ánh mắt Liễu Nham Phong lạnh lẽo.

"Những năm gần đây, cháu mai danh ẩn tích không khiến người khác nghi ngờ, gần đây cháu có làm gì, khiến cho người khác phát hiện ra tung tích.”

Trong đầu của hắn là bóng dáng của Cẩn vương phi —— bà ta gặp qua hắn, nếu đem người quá giống thái tử nói cho Cùng Trác, hắn cùng không cảm thấy lạ.

"Cùng Trác cho là năm đó cháu đã chết, cho nên mười năm nay mới không đuổi giết, nhưng nếu hắn biết cháu còn sống,cậu chỉ sợ sẽ có thay đổi.”

Sắc mặt Nham Phong trầm xuống "Cháu không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế.”

"Cháu không có hứng thú nhưng dã tâm của hắn không nghĩ như vậy." Liễu Nhược Vân lạnh nhạt nhắc nhở, "Hắn một lòng muốn lấy được thiên hạ.”

Nhắc tới thiên hạ, Liễu Nham Phong trầm mặc. Vị trí này là do vô số máu chảy xây nên, chính là hại mẫu thân của hắn.

"Nham Phong. . . . . .nếu cháu có cơ hội thì đi gặp hắn."

"Hắn?"

"Lý Hạo." Liễu Nhược Vân nói ta hai chữ

Nghe thấy cái tên ánh mắt của Nham Phong hơi thu lại. Lý Hạo là đương kim thái tử . Hắn không nhịn được kích động trong lòng hỏi: "chẳng lẽ cậu không hận hắn sao?"

Thái tử năm đó hồi cung, bảo là muốn nói với phụ hoàng không cần ngôi vị, muốn dẫn mẹ con hắn sống ở rừng núi hoang vu, nhưng cuối cùng lại là đám quân binh đến, khiến máu Hồ Tộc chảy thành sông!

Hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đã từng coi cha là nhất, vì sao không vì hắn mà nói ra sự thật? Nếu cha không có làm, những bi kịch hôm nay sẽ không xảy ra . . . . .

Mà mẫu thân chết đã nhiều năm, cha cũng chưa cố gắng tìm kiếm đứa bé lưu lại ở bên ngoài, tiếp tục ở trong cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, khi hắn là chủ nhân của Đông cung —— nếu hắn nói hận Cùng Trác, thật ra thì hắn càng hận cha hắn hơn, mẫu thân nếu có linh, cũng sẽ đau lòng khi yêu ông ta.

"Hận?" Nhớ tới muội muội dịu dàng đoan trang của mình, Liễu Nhược Vân thở dài thật sâu "Cậu cũng đã từng hận, nhưng là ba năm trước đây, nhưng vào cung gặp hắn một lần. . . . . ." Hắn dừng một chút, "hận cũng đã phai nhạt."

Phai nhạt? Vì sao? Liễu Nham Phong không hiểu nhìn về phía cậu.

Đáy mắt cậu có chút khích lệ "Cháu nếu muốn biết đáp án, liền tự mình đi một chuyến mà hỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.