Chân tướng trong quá khứ liền bị hai người dối gạt để ở trong lòng, chỉ là dù có trốn tránh thế nào, cái gì nên đến thì nó sẽ đến.
Một buổi chiều nắng rực rỡ, hồ trưởng lão nghe được tin tức của hồ chủ, mang theo đoàn người vào kinh cầu kiến, nhưng lại lỡ mất, bọn họ nhân nói Nhược Vân sáng sớm đã đi đến Cẩn vương phủ.
Nghe thấy đáp án như thế, sắc mặt trưởng lão khẽ biến, không thể làm gì khác hơn là dẫn đoàn người đi vào Cẩn vương phủ. Một khi thông báo, ông lập tức được mời cung kính vào phủ.
"Lão gia gia!" Lí Vũ Dương vừa nhìn thấy lão nhân hiền lành đi vào cửa, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Trưởng lão có chút cố kỵ nhìn nàng một cái, theo bản năng né tránh ánh mắt thân thiện của nàng, nhìn thẳng về hướng ghế ngồi của Nhược Vân.
"Hồ chủ!" Nhiều năm không thấy, nhìn hồ chủ an toàn, trưởng lão không nhịn được trái tim kích động, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Thật là ngài. . . . . . Lão phu không phải là đang nằm mộng chứ?"
"Trưởng lão, " đáy mắt Liễu Nhược Vân cũng lóe sáng , đưa tay đỡ trưởng lão dậy , "Những năm gần đây vất vả ngươi rồi."
"Không khổ cực, không khổ cực." Trưởng lão cầm tay hắn không buông, "Những năm gần đây là hồ chủ chịu khổ mới đúng."
"Nói chịu khổ cũng quá nặng lời, nhưng mà đúng là mất hết pháp lực thành người bình thường thôi." Hắn phất phất tay, giọng điệu hời hợt.
"mất hết pháp lực ? !" Trưởng lão nhíu mày.
"Yên tâm đi, đây chỉ là tạm thời, hiện tại mặc dù chưa hồi phục mười phần công lực, nhưng ít ra đã có bảy tám phần , tin tưởng một thời gian sau công lực sẽ phục hồi như cũ. Huống chi bây giờ còn có thần y ở đây, ta không tốt cũng khó!" Liễu Nhược Vân nửa an ủi nửa trêu ghẹo nói.
Ánh mắt trưởng lão nhìn về phía Nham Phong và Vũ Dương, gật đầu hành lễ, "Cốc chủ!"
Liễu Nham Phong gật nhẹ đầu với hắn.
"Trưởng lão làm sao lại đột nhiên vào kinh?" Liễu Nhược Vân định thần nhìn hắn, "Ngươi nên hiểu, nơi này địa bàn của Cùng Trác, là đất nguy hiểm của hồ tộc."
"Lão thần hiểu, chỉ là. . . . . ." Hắn thở dài, có chút khó xử nhìn Nham Phong đang trầm mặc.
Nham Phong nhạy cảm phát hiện ông đang nhìn về phía mình, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn nhàn nhạt mở miệng, "Trưởng lão vào kinh, chẳng lẽ có liên quan tới ta?"
"Thay vì nói có liên quan đến cốc chủ, không bằng nói là có liên quan đến Quận chúa.”
"Ta?" Lí Vũ DƯơng nghi hoặc trừng mắt nhìn.
"Như Ý. . . . . . đã bắt về nhà vị đạo nhân diệt hồ tộc năm đấy."
Nghe được câu này, sắc mặt nàng chuyến biến, lập tức khẩn trương nhìn về phía Liễu Nham Phong, chuyện này nàng cơ hồ đã quên.
"Người nào?" Giọng của hắn màng theo một tia kích động không dễ dàng phát hiện ra, "Ở Mộng hồi cốc sao?"
Trưởng lão không trả lời, ý vị sâu xa nhìn Vũ DƯơng một cái.
Hắn thấy thế, nhẹ nhàng nắm tay của nàng, nhưng mặt nàng đã trắng bệch, chỉ thấy hắn lắc đầu mấy cái với nàng.
Không thể nói sao? Nàng không tự chủ được nắm chặt tay của hắn, tìm lực chống đỡ.
Hai mắt của trưởng lão hơi thu lại, thanh âm trầm nhẹ có lực sát thương vô cùng lớn, "Bởi vì việc này có quan hệ trọng đại, cho nên thần dẫn người tới đây, bây giờ đang ở bên ngoài, trên xe ngựa."
"Dẫn người tới!" Liễu Nhược Vân dẫn đầu quyết định.
"Không!" Hắn không nhịn được thốt lên, "Dẫn người về Mộng hồi cốc, chuyện này chờ giết được Cùng Trác rồi nói tiếp."
ÁNh mắ của Nhược Vân nhìn về phía hắn, đối với kích động của hắn cảm thấy kỳ lạ, hắn ít khi nhìn thấy cháu luống cuống như thế.
"Lão thân cũng cho là dẫn người tới cũng không ổn." Trưởng lão phụ họa nói.
"Lý do là gì?" Liễu Nhược Vân giận tái mặt.
"Bởi vì nơi này là Cẩn vương phủ." Ánh mắt của trưởng lão rời vào trên người Nham Phong, không khỏi thấy thất vọng. Thái độ của cốc chủ rõ ràng. . . . . ."Cốc chủ, chẳng lẽ ngài đã biết hết rồi hả ?"
Liễu Nham Phong mặt lạnh, không đáp lời.
"Hồ chủ, người đó là. . . . . ." Trưởng lão dừng lại, định nói thẳng với NHược Vân: "thứ phi của Cẩn Vương Gia , Tư Đồ Linh. Nàng đang trong e ngựa ở bên ngoài, lúc trước bệnh nặng đã được cốc chủ cứu qua, nhưng hiện tại xem ra, nên là cách cái chết không xa rồi. Cả người nàng hỗn loạn trên cả con đường, thời gian hôn mê còn dài hơn thời gian tỉnh táo , sợ là không sống được bao lâu, nhưng miệng nàng rất cứng rắn, mặc dù hỏi thế nào, nàng cũng không nói."
Nhìn thấy trưởng lão nói chuyện lạnh lùng, tâm của nàng như bị nhéo một cái, nhìn sâu sắc Liễu Nham Phong một cái, cũng không lưu luyến nữa, rút tay của mình về, ngay lập tức xông ra ngoài.
Nhưng nhìn nàng đến gần xe ngựa, liền bị Như Ý cản lại.
Nàng căn bản là không thích Vũ Dương, hiện tại rõ ràng là chán ghét , "Không có lệnh của Cốc chủ , bất luận kẻ nào cũng không được đến gần!"
Lí Vũ DƯơng đẩy nàng ta ra, nóng nảy leo lên xe ngựa, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt , Tư Đồ Linh nằm ở trong xe ngựa.
"Linh di?" Nàng khẽ gọi.
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nàng cật lực mở hai mắt."Vũ Dương? !" Thấy Lí Vũ Dương thương yêu , nàng nâng lên khóe miệng, vươn tay về phía nàng.
Lí Vũ Dương bắt được bàn tay lạnh ngắt của nàng, đỡ nàng ngồi dậy.
Bộ dáng yếu đuối của Linh di khiến nàng lã chã chực khóc, quá khứ bất chợt tràn về.
"Linh di. . . . . ." Trong thanh âm của nàng khó nén đau thương, "Tại sao có thể như vậy?"
Ôm Linh di, Lí Vũ Dương hiểu rõ có một vài chuyện không muốn hỏi, nhưng lại không thể không hỏi."Linh di, người có thể hay không nói cho Vũ Dương biết có chuyện gì xảy ra? Cha ta. . . . . . Thật sự đã giết mẹ của Nham Phong sao?"
Bị Như Ý bắt tới đi dọc theo con đường này, Tư Đồ Linh mặc dù bệnh không nhẹ, nhưng không hồ đồ, nàng cùng Vương Gia vốn tưởng rằng có thể đem nàng giao cho Nham Phong, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, không muốn hắn là con của Thái tử và hồ yêu, chính là cô gia năm đó xuống tay lưu tình!
Mặc dù như thế, nàng vẫn không nói gì. Coi như bọn họ giết nàng, nàng cũng không quan tâm, nàng sẽ tuân theo phân phó của tiểu thư—— cả đời đều không thừa nhận thân thế chân chính của Vũ Dương!
"Năm đó cô gia tin lầm lời nói của Cùng Trác, quả thật. . . . . . Giết không ít người." Tư Đồ Linh dựa lưng vào Lí Vũ Dương, nói nhỏ, "Cô gia rất hối hận, cũng tận lực nghĩ cách đền bù, đáng tiếc cuối cùng vẫn là bồi thường bằng mạng của mình và tiểu thư. Chỉ là tất cả đề không liên quan đến ngươi, bởi vì ngươi là Lý Vũ Dương, Vương Gia đã thu ngươi làm nghĩa nữ, khắp thiên hạ đều biết ngươi họ Lý."
Linh di mến yêu trong lòng nàng, giống như một dạng với Nham Phong, đã vì nàng, không tiếc nói láo với tộc nhân.
Nước mắt của nàng rơi xuống.
"Lau nước mắt đi, đừng khóc, hãy nói với người ta là Linh di nhặt được cô nhi. Nhớ lời nói của Linh di —— ngươi là Lí Vũ Dương, mặc kệ bất luận kẻ nào hỏi ngươi, cũng đừng thừa nhận cha ngươi là Doãn Liễu Phàm , mẫu thân là Thủy Tâm, có hiểu hay không?"
Đôi tay của nàng lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch. Một đoạn tình cảm vốn dĩ là đơn thuần, lấy tâm để thổ lộ tình cảm, nếu lừa gạt nhau, còn có thể giong chân tình tha thiết sao?
"Nếu có tội, để cho ta gánh." Tư Đồ Linh đột nhiên kích động, cầm thật chặt tay của nàng, giọng điệu dồn dập, "Phụ vương của ngươi. . . . . . Yêu cầu bọn hắn đừng làm khó dễ phụ vương của ngươi còn có Nặc. . . . . . Tất cả đều không liên quan đến các ngươi. . . . . ." Bỗng chốc, tay nàng buông lỏng, thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Nàng phát hiện người trong ngực không còn phản ứng, kinh hãi kêu một tiếng.
Ngay lúc đó, Liễu Nham Phong lập tức vén một thanh rèm lên.
Nàng đột nhiên quay đầu, bốn mắt giao nhau, trong lòng trào lên vạn cảm xúc, nhưng nàng lắc đầu muốn mình tỉnh táo lại, một tay bắt hắn nói: "Linh di ngất đi, chàng mau đến xem cho nàng.”
Liễu Nham Phong không hỏi nhiều, lập tức đưa tay bế Linh di vào Cẩn vương phủ, cho dù cẩm nhận được ánh mắt lạnh như băng và xem thường của mọi người xung quanh, hắn vẫn không thay đổi.
Coi như đến giờ khắc này, thái độ của hắn đã tỏ rõ lựa chọn Vũ DƯơng, điều này khiến cho những người ở đây có tâm tư riêng.
Đêm dần khuya, dưới ánh nến nàng nhìn mặt mũi tái nhợt của Linh di, rất rõ ràng chuyện đã đến nước này, nàng đã không còn sức lực ngăn cản tai nạn đến.
Sau khi Nham Phong châm kim tâm trí của Linh di dần dần trở về, vừa tỉnh lại, liền run rẩy nói: "Ngươi không nên vào kinh , CÙng Trác vẫn muốn lấy tiểu thư. . . . . . Người này, ngươi phải cách xa hắn ra!"
"Đã không kịp rồi." Nàng cẩn thận thay Linh di kéo chăn, nói nhẹ nhàng.
Linh di mở to mắt.
Giống như đang nói chuện không liên quan đến mình, mặt của nàng bình tĩnh, "Hắn đưa sính lễ tới, chẳng qua ta đã cự tuyệt. Buồn cười nhất chính là, người khởi xướng, đầy máu tanh lại đến nói trước mặt ta, hắn nói huyết cừu mười năm trước , cha ta ham vinh hoa phú quý mới thay hắn bán mạng, cuối cùng mình cũng không có phúc hưởng thụ."
"Hắn nói bậy!" Tư Đồ Linh bắt đầu kích động, "Hắn nói bậy. . . . . ."
"Ta biết rõ." Lí Vũ Dương sợ nàng ngất đi, vội vàng trấn an nàng."Linh di, ngươi tỉnh táo chút."
"Phụ vương của ngươi bị hắn bắt!" Tư Đồ Linh không cách nào tỉnh táo, "Gọi hắn . . . . . . Hắn có thể giúp ngươi, kể từ đó, Cùng Trác và những người khác đều không dám làm gì với ngươi, phụ vương của ngươi có thể bảo vệ ngươi!"
"Đừng nóng vội, Linh di." Đến nước này, ai có thể chăm sóc cho ai ?"Yên tâm, ta sẽ cầu xin Nham Phong thả phụ vương. Về phần Cùng Trác. . . . . . Hắn hiện tại muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cả triều đình hắn đều chơi trên tay, hắn lại dám không để ý đến phụ vương ta, cầm sính lễ xông thẳng vào Cẩn vương phủ, nếu thật sự muốn lấy được ta, ta thấy phụ vương ra ngăn cản cũng không làm gì được.”
Tư Đồ Linh thở mạnh, hình như lại muốn hôn mê bất tỉnh.
Lí Vũ Dương ôm cổ nàng. Tình thế mạnh hơn người, đến cái mấu chốt này, nàng đã xem thấu vài chuyện.
"Linh di, ngươi ngủ một chút đi." Nàng nhỏ giọng an ủi Tư Đồ Linh, "Ta đi tìm Nham Phong, sau đó liền mang phụ vương tới thăm ngươi."
Trái tim Đồ Linh lo lắng như cũ, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, chỉ có thể nằm ở trên giường, lâm vào giấc ngủ không yên ổn.
"Vũ Dương!"
Nàng mới đứng dậy, xoay người một cái liền giật mình vì thấy Nhược Vân đứng sau mình, "Cậu?"
"Yên tâm đi." Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng, ánh mắt Liễu Nhược Vân nhu mỳ , "Cậu sẽ không làm thương tổn cháu."
Nàng cẩn thận nhìn hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới phòng khách, rồi ngồi xuống.
Giao phó cho Hạ Vũ chăm sóc cho Linh di xong, sau đó nàng đi theo hướng của hắn vừa đi.
"Năm đó nếu chỉ bằng thế lực của Cùng Trác,thì không có khả năng tiêu diệt Hồ Tộc . Vũ Dương. . . . . ." Mặt hắn thản nhiên nhìn nàng đến gần, có một số việc mặc dù hắn không muốn làm, nhưng lại không thể hỏi rõ."Ban đầu Cùng Trác có Doàn Liễu Phàm hỗ trợ mới có thể chặt cây đốt rừng, phá hủy nơi cư trí của Hồ tộc. . . . Cháu biết chuyện này sao?"
"Cháu biết rõ." Nàng không trốn tránh, thẳng thắn nói."Ngày hôm trước Cùng Trác không để ý lễ phép , kiên trì đưa sính lễ tới, nói là tất cả là của Vũ Dương."
"Vậy cháu cho rằng cậu nên xử lý hắn như thế nào mới phải?"
Lí Vũ Dương biết cậu đang làm khó mình, thân là hồ chủ nên hắn không có cách nào làm việc tư, hắn không muốn làm tổn thương Nham Phong, mặc dù vậy hắn lại có lòng riêng.
"Cháu mặc dù không phải con ruột của Cẩn vương phủ, nhưng đã ở Hoàng thất nhiều năm, cũng biết Cùng Trác kết đảng cầm quyền, rối loạn triều chính, đã không ai trị được hắn. Mấy ngày nay, cậu đã thấy mấy tên lạ hoắc đi lại ở mấy dinh thự phụ cận, xem ra thân phận của cậu đã bị lộ ra ngoài rồi, lần tính toán này Cùng Trác không chỉ muốn tiêu diệt Nham Phong , mà còn muốn nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt Hồ tộc!"
Lí Vũ Dương nghe vậy kinh hãi, điểm này khiến nàng chưa kịp lo nghĩ.
"Hoàng thượng phát bệnh cũ, thái tử bị điên, mà Cẩn Vương Gia sớm đã bỏ quyền lực đi nhiều năm. . . . . . Hắn có thể bảo vệ được nhà mình nhưng vẫn không bảo vệ được Nham Phong." Giọng điệu của cậu nghiêm trọng."Nếu đã tới mức này, Nham Phong kiên trì như cũ, không chịu trị bệnh cho Thái tử, chỉ lo canh giữ bên cạnh cháu, như vậy coi như hắn là bên ngoại của cậu, cậu cũng không có cách nào lựa chọn đứng bên hắn, đối lập với tộc hồ. Nếu thật sự có một ngày này, chẳng những Vương gia không bảo vệ được hắn, tộc hồ đuổi hắn, hắn cũng sẽ làm kẻ thù với tất cả mọi người, cuối cùng chỉ có thể cắt đứt đường sống của mình.”
Trái tim nàng lạnh lẽo không dứt, việc rõ ràng đã đến nước này, bất luận nàng cố gắng thế nào hơn nữa cũng không làm tộc hồ tiếp nhận nàng.
Nếu như hắn lựa chọn nàng, đồng nghĩa với việc hắn và tộc hồ là nước với lửa; mà nếu như Cùng Trác nhổ cỏ tận gốc, việc mà phụ vương của nàng làm cũng chỉ có hạn….
Thực tế tàn khốc ép buộc nàng lựa chọn, xé rách tình cảm trong lòng của nàng.
"Cậu, cháu minh bạch rồi, cháu chỉ cầu cậu một chuyện. . . . . ."
"Thả phụ vương cháu ra, sau đó cháu sẽ rời đi." Cuối cùng, nàng chỉ có thể lựa chọn con đường này."Rời xa mãi mãi , cuộc đời này cháu không gặp lại chàng nữa!"
Liễu Nhược Vân không chần chờ gật đầu đồng ý, đây chính là cái kết quả mà hắn muốn . Nhìn khôn mặt tuyện mỹ đau thương của nàng, lời hứa của nàng khiến hắn yên tâm, nhưng cũng không nén được tiếng thở dài.
Đêm đã khuya, nhưng tối nay không có mấy người có thể yên giấc.
Lí Vũ Dương chậm rãi đi về phía tiền đường vẫn còn ánh sáng của đèn dầu, đoạn đường này không dài, nhưng lại giống như đi mãi không hết.
Nàng phải diễn kịch trước mặt mọi người, không lừa được mọi người cũng không sao, chỉ cần lừa được Liễu Nham Phong là đủ.
Nàng từng là Quận chúa có tất cả, nhưng hạnh phú và tiếng cười trong quá khứ nháy mắt đã biến mất , khi nàng phát hiện ra thì giữ lại cũng không kịp rồi.
Duyên phận cùng với hắn đi đến hiện tại, giống như là một giấc mộng, mắt thấy sẽ phải tỉnh, nàng sẽ phải trở lại với hiện thực không có hắn. Quen biết với hắn giống như chuyện hôm qua, nhưng hôm nay. . . . . . lại phải kết thúc.
"Vũ Dương, tới đây!" Trong thính đường, Liễu Nham Phong đưa tay về phía nàng, giờ phút này có lẽ tỉnh táo khác thường, "Nàng cũng mệt mỏi hơn nửa ngày, ngồi xuống đi."
Một bên có bình trà thượng hạng Thiết Quan Âm, còn có Mai Hoa Cao mà nàng thích nhất, đột nhiên, nàng lại nghĩ tới đêm hôm đó, ngày mà tuyết bay toán loạn.
Khi nàng còn nhỏ tuổi, ngồi một mình, ôm trong ngực tâm tình hưng phấn chờ phụ thân trở lại. . . . . . Cha mẹ nói sẽ trở lại tìm nàng, nhưng nàng đợi mãi cũng không thấy bọn họ…..
Nàng cầm Mai Hoa Cao lên cắn một miếng, khẩu vị ngọt làm nàng đau buồn, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
"Không có chuyện gì." Thấy nàng ưu thương rưng rưng nước mắt, Liễu Nham Phong nói nhỏ trấn an nàng.
Chỉ đơn giản mấy chữ, lại làm lòng của nàng đau xót. Nàng cũng thật sự hy vọng có thể không có việc gì, thế nhưng cuối cùng chỉ là lừa mình dối người.
Hít một hơi thật sâu, nàng bĩnh tĩnh tâm tình, dí dỏm đem Mai Hoa Cao đưa đến bên miệng hắn, "Chàng cũng ăn."
Nàng nhìn hắn khẽ cắn một miếng. Hắn là người mà nàng yêu nhất trong cuộc đời này, đã có một quãng thời gian vui vẻ, nàng nên thỏa mãn.
"Vũ Dương, " Liễu Nhược Vân bỗng dưng mở miệng, ngữ ddieu vững vàng, phá vỡ thân mật ngắn ngủi của bọn họ, "Cậu cũng không quanh co lòng vòng với cháu nữa, cậu cũng chỉ hỏi cháu một câu—— cha mẹ ruột của cháu là ai?"
"Cậu, muộn rồi, mọi người cũng mệt mỏi một ngày rồi, có chuyện gì hôm nào nói lại." Vẻ mặt của hắn chưa thay đổi, nhàn nhã rót ly trà, đưa cho nàng.
"Nham Phong, thoát được nhất thời, không trốn thoát được một đời." Liễu Nhược Vân nhẹ nhàng nói, "Cậu không muốn hoài nghi cháu, nhưng chuyện này cháu đã sớm biết sự tình rồi sao.”
Hai mắt của hắn hơi thu lại, mang bộ mặt sa sầm, im lặng không nói.
Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng của nàng không khỏi đau đớn.
"Cậu, " hai mắt của nàng lóe sáng, bình tĩnh nhìn về phía Liễu Nhược Vân, "Tất cả đều không liên quan đến Nham Phong."
Hắn nhàn nhạt mở miệng, "Vũ Dương, nàng không cần giải vây hộ ta.”
"Thiếp không có." Nàng lắc đầu, kiên quyết nói, "Thiếp chỉ nói sự thật. Từ đầu đến cuối, thiếp vốn không có cái gì nói với chàng." Lời nói của nàng..., là nói cho tộc hồ nghe.
Bất cứ vẻ mặt nào của nàng đều khiến tâm của hắn đau, hơi thở dồn dập.
"Ngươi là bố con với Liễu Phàm?" Trưởng lão lên tiếng hỏi.
Nàng giùng giằng, lúc này nàng đột nhiên chần chờ. Nàng chỉ muốn phủ nhận, nếu được có thể không đểm xía đến. . . . . .
Hắn đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, đưa tay nhẹ khoác lên trên vai của nàng, lắc đầu với nàng.
Hắn yêu nàng, chỉ cần nàng phủ nhận, hắn lẽ lấy tính mạng bảo vệ nàng, để tộc hồ của hắn tiếp nhận nàng mặc dù vẫn còn nghi ngờ trong lòng. Nhưng . . . . . . nàng thật sự vì hắn, đi trên con đường đối lập với tộc hồ sao?
Cha nàng là kẻ thù của hắn, bọn họ không thể thay đổi sự thật này; mà thế lực của Cùng Trác lớn mạnh, lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của hắn —— nên làm như thế nào, đáp án đã rõ rành rành.
" Cẩn Vương Gia đã thu dưỡng ta, đổi họ Lý cho ta. . . . . ." Nàng rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh , không đau khổ không vui, "Ta xác thực là họ Doãn. Tên ta là Doãn Vũ Dương, cha là Doãn Liễu Phàm , mẫu thân là Thủy Tâm. Người ngươi nói diệt hồ tộc năm đó ——" ánh mắt kiên định, nghiêm túc trả lời, "Chính là cha ta."
Tay của hắn đang khoác lên vai của nàng từ từ bỏ xuống, hắn kinh ngạc nhìn nàng, không nói không động.
Lời nói của nàng..., khiến bên trong một mảnh yên tĩnh.
"Lần này thật sự là sự thật trắng trợn." Như Ý nói đầu tiên, "Thì ra ngươi mới chình là kẻ thù lớn nhất của chúng ta!"
Nàng nhàn nhạt phản bác."Giết người chính là cha ta, không phải là ta."
"Thế nào?" Như Ý không khách khí kéo tay của nàng , "NGhĩ rằng muốn phủ nhận mối thù Huyết hải thâm cừu năm đó ư?"
Như Ý kéo đau nàng, nhưng nàng không thốt lên tiếng nào, "Ta không phải phủ nhận, chỉ là kể lại sự thật."
"Sự thật chính là cha ngươi năm đó trợ lực đả thương công chúa, khiến Cùng Trác bắt được công chúa đưa đến đại điện, hại công chúa chết dưới đao của hắn, khiến thái tử bị điên, Cốc chủ không có chỗ nương tựa, tộc hồ bị thất lạc người. . . . . . Mà xem ra ngươi sống rất tốt, trong Cẩn vương phủ ăn ngon mặc đẹp, làm Quận chúa cao cao tại thượng ? !"
Như Ý không lưu tình bác bỏ lời của nàng , khiến Lí Vũ Dương đau đến không muốn sống, không phản bác được.
Mặt mũi thê lương buồn bã của nàng hướng đến Nham Phong, áy náy không dám nói với hắn, mặc dù nàng nói thẳng đáp án cho mọi người, nhưng cũng mang đến đau khổ cho hắn.
Hắn đã sớm biết sự thật lại ngầm cho phép nàng không nói ra, mục đích là làm ra bộ dạng lừa mình dối người, bất chấp tất cả bảo vệ nàng, mà bây giờ —— nàng lại lựa chọn đẩy hắn ra xa, hắn không có cách nào tiếp cận nàng thêm bước nào nữa!
Nàng nặn ra khuôn mặt cười gượng gạo, bất đắc dĩ nhìn hắn, "Kinh ngạc ? Ta lừa ngươi bao lâu. Nhưng đã đến bước này rồi, ta cũng không còn cách nào lừa ngươi nữa."
"Vũ Dương. . . . . ." Thân thể hắn chấn động, cảm thấy nỗi đau trước nay chưa từng có.
"Chớ nói." Nàng lắc đầu với hắn, "Hiện tại. . . . . . ta muốn đòi nhân tình với Cốc chủ.”
Cốc chủ? ! Hắn hít một hơi, cặp mắt híp lại, kinh ngạc nhìn nàng.
"Ta đã từng cứu ngươi một mạng, nếu không có ta, mười năm trước ngươi đã chết trong trận gió tuyết kia."
Chân mày hắn chau lại, không ý của nàng.
"Cho nên, thả phụ vương ta ra, cái này là ngươi thiếu nợ ta. Còn nữa, ngươi phải ra tay cứu Linh di, giữ được lời hứa của ngươi —— ít nhất phải để cho nàng có hơi thở, thỏa mãn được mong muốn của ta.”
Nàng càng nói càng run rẩy, hắn nghe được một lời nói nhưng có hai âm thanh, kích động muốn kéo nàng lại, lại bị nàng phát hiện, né tránh đụng chạm của hắn.
Nàng không nhìn hắn nữa, mà là tỉnh táo nhìn Liễu Nhược Vân, "Cậu, oan có đầu, nợ có chủ, cho dù muốn báo thù, cũng phải đi tìm cha mẹ ta,một chút liên hệ với ta cũng không có. Hiện tại mời các ngươi ra khỏi Cẩn vương phủ, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ. Nếu không rời đi, đừng trách ta không khách khí."
"Hừ! Xem ra ngươi muốn cắt đứt dứt khoát quan hệ này!" Như Ý khinh thường nói.
"Sự thật đã ở trước mắt, ta đương nhiên phải muốn bo bo giữ mình." Nàng để cho suy nghĩ của mình chết lặng, tiếp tục nói: "nếu những hồ yêu khác biết tôi là kẻ thù giết người của hồ tộc , phát điên lên thì sẽ phát sinh ra chuyện gì? Thừa cơ hội này, ta và các ngươi vạch rõ ranh giới cũng tốt, dù sao ta cũng có thể trở về làm QUận chúa, về phần các ngươi. . . . . . Có thể báo thù phải đi báo thù, nếu không báo thù được, liền sớm về ẩn cư trong rừng đi , dù sao cũng giữ được một mạng sống. Các ngươi đi về thì đi cửa sau, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan."
"Ngươi nói cái gì? !" Như Ý dùng sức đánh một cái vào mặt bàn, xông đến bên nàng.
"Như Ý!" Trưởng lão lập tức khiển trách một tiếng, "Không cho phép càn rỡ!"
"Cha, cha không nghe thấy nàng nói cái gì sao? Cha từng đại phát từ bi thay nàng chữa thương, nàng lại dùng giọng nói khinh thường nói với chúng ta.”
ÁNh mắt cơ trí của trưởng lão nhìn Vũ DƯƠng. Đứa bé này lúc nhỏ đã thiện lương, ông không tin nàng vì tính mạng của mình mà thay đổi thành như thế này, trừ phi. . . . . . ông rũ mi mắt xuống, cho dù đau lòng vì uất ức của đứa nhỏ này, nhưng vì tồn vong của Hồ tộc, ông chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
"Tại sao?" Hắn không hiểu, hỏi nàng, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng thất vọng.
Nàng thật thà nhìn về phía trước, đối với câu hỏi của hắn, có tai như điếc, nước mắt chỉ có thể chảy về đáy lòng.
"Tốt, oan có đầu, nợ có chủ, " Liễu Nhược Vân đứng lên, ý vị sâu xa liếc nhìn nàng một cái, "Giết tộc nhân của ta là cha ngươi chứ không phải ngươi, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống, nhưng từ nay về sau —— chúng ta sẽ không liên quan! Đi!"
Hắn đứng trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng, mỗi câu nói của nàng đều đâm vào trong tim của hắn.
"Cháu còn đứng ở đó làm cái gì?" Thấy hắn bất động, Liễu Nhược Vân không nhịn đau được khẽ khiển trách, "Quận chúa đã lựa chọn, chẳng lẽ cháu còn quên Huyết Hải Thâm Cừu của tộc ta sao? Thật sự vì tư tình mà không để ý đến nghiệp lớn?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, trầm mặc không nói gì, đáy mắt chợt lóe lên bất đắc dĩ mãi không mờ.
Cha mẹ của hắn vì tình yêu làm việc nghĩa không chùn bước, dính líu đến vô số tính mạng, bao gồm cha mẹ của nàng, nhưng cho dù hy sinh mạng người nhiều như vậy, hai người yêu nhau bây giờ âm dương xa cách. . . . . . Mà bây giờ hắn lại vì tình yêu phấn đấu quên mình, tăng thêm một vết thương, tộc hồ nuôi nấng hắn từ nhỏ, hắn muốn làm tộc hồ thất vọng sao?
Là nàng thay hắn lựa chọn, cuộc đời này —— là hắn phụ bạc nàng!
Hít sâu một cái, hắn rốt cuộc không quay đầu lại nữa, đi ra cửa chính.
Nàng cố ý xoay người, không có dũng khí nhìn hắn bước đi. Nàng khóc không ra tiếng, chỉ là không ngừng rơi lệ. . . . . .
"Thiên tài vi lượng", nàng liền mang theo Hạ Vũ đưa Tư Đồ Linh cùng nhau lên xe ngựa.