Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 53: Chương 53: Lại bắt đầu phong ba




Nhã Lam Khanh vô cùng bực tức, cũng rất kinh hoàng, đừng nói là cổ họng, ngay cả ngực, vùng kia đều sưng, ngứa, khó chịu, cảm giác ngày một rõ ràng hơn.

Nhưng Nhã Lam Khanh cũng rất nhanh nghĩ ra gì đó, cô ta chụp lại tờ khám thai gửi cho một loạt cho tất cả mọi người cùng cô ta phát sinh quan hệ, tất nhiên có cả Huyền Thanh.

Rất nhanh, cô ta nhận được một khoản tiền gần tám trăm triệu, vì sao ư? Những kẻ quan hệ với cô ta không giàu thì cũng có quyền lực hoặc vị thế xã hội. Họ cũng như Huyền Thanh, gặp dịp thì chơi.

Loại con gái như Nhã Lam Khanh cũng chỉ để qua đường, họ không muốn có bất cứ rắc rối nào, chuyển tiền và chặn liên lạc là chuyện họ làm nhanh nhất có thể.

Ai cũng là người lớn, sao lại có thể không hiểu được ngụ ý kia?

Ở một bệnh viện khác, Huyền Thanh nhận kết quả xét nghiệm thở phào một hơi, sức khỏe anh ta vẫn bình thường, ngoài lao lực quá độ thì không có gì đáng ngại.

Lúc này, anh ta cũng bhận được hình mà Nhã Lam Khanh gửi tới, cũng như những người khác, lập tức chuyển cho cô ta một khoản tiền rồi cắt đứt liên lạc. Mỹ Na cũng vô cùng sợ hãi, xem xong bản xét nghiệm thì khóc thút thít.

Mỹ Na ở trong lòng Huyền Thanh nhếch mép cười đắc ý, Mỹ Na không thích Nhã Lam Khanh lâu rồi, cản đường cô ta lấy lòng Huyền Thanh, còn làm cho cô ta phải chịu chơi trò kích thích chó má kia.

Mỹ Na thì thào: “Dọa em rồi, hôm qua...”

Huyền Thanh cũng cảm thấy may mắn: “Đồ đê tiện, lẳng lơ, hại tôi lo lắng.”

Mỹ Na bị Huyền Thanh đẩy qua một bên, anh ta nhìn thấy đàn bà đã sợ, anh ta sợ chuyện bị lây bệnh kia thành thật, hiện tại trong mắt anh ta phụ nữ nào cũng có nguy cơ lây bệnh cho anh ta.

Điện thoại Huyền Thanh vang lên, anh ta nghe máy: “Cha, cha có chuyện gì không?”

“...”

Huyền Thanh nghe gì đó rất lâu, sau đó thấp giọng: “Cha yên tâm đi, con nhất định sẽ tiếp tục đàm phán.”

Mỹ Na tò mò hỏi: “Huyền thiếu, có chuyện gì vậy?”

Huyền Thanh hừ một tiếng: “Thật là xúi quẩy, ông ta muốn tôi nhanh chóng đàm phán thành công dự án này.”

“Chỉ là một tập đoàn bé nhỏ, cùng lúc không cần dự án này cũng có sao? Huyền gia lớn mạnh còn cần một tập đoàn ở thành phố nhỏ này sao? Không được thì bỏ thôi”

Huyền Thanh liếc cô ta một cái: “Cô thì biết cái gì?”

Lúc này, Giang Hải cùng Cố Uyển Như đã về tới nhà, chờ họ là bàn cơm đầy ấp đồ ăn.

Giang Hải trong bàn ăn lại âm dương quái khí, nói không đầu không đuôi.

“Mẹ, cha nay phong độ rồi, còn có…người theo đuổi.”

Cố Vân Lệ cười như không có gì.

Giang Hải cũng im lặng quan sát, cũng không nói thêm gì.

“Đừng tin. Anh chỉ có em.” Lôi Nhân Hào nhanh chóng lên tiếng.

Ông kéo tay Cố Vân Lệ, vỗ vỗ như an ủi.

Cố Vân Lệ cúi đầu trầm ngâm một lúc: “Thật ra, em không tốt, không thể cho anh một đứa con trai…nếu mà anh..em cũng không trách.”

Lôi Nhân Hào lườm Giang Hải, vỗ về Cố Vân Lệ.

“Em đừng nghe Giang tiểu tử nói bậy, gì mà có ai, anh có một đứa con gái ngoan ngoãn thông minh, một người vợ như em, còn cả con rể. Còn gì mà không biết đủ chứ.”

Cố Vấn Lệ cười hạnh phúc, cả nhà lại bắt đầu bữa ăn.

Khi lên phòng ngủ, Cố Uyển Như vẫn cảm thấy không vui.

“Nhã Lam Khanh kia tùy ý bắt nạt em, bệnh cũng tốt.” Cố Uyển Như phát hỏa.

Giang Hải thuận miệng nói: “Cô ta thật sự là bị bệnh.”

“Gì?” Cố Uyển Như kinh ngạc che miệng: “Nhã Lam Khanh còn rất trẻ, mang thai còn dính phải bệnh đường sinh dục. Còn lập gia đình được sao.”

Giang Hải thật sự không hiểu nổi vừa rồi cô còn tức giận, sao lại đồng cảm nhanh thế.

Nếu để cho Giang Hải biết, Nhã Lam Khanh chỉ dựa vào một tờ giấy khám thai mà đã nhận được mấy trăm triệu, chắc anh lại kinh ngạc hơn

Đây gọi là cái gì? Trong họa có phúc?

Quan trọng là Nhã Lam Khanh cũng không mắc bện gì nguy hiểm, chẳng qua là Giang Hải sử dụng một ít thủ đoạn khiến cho cơ thể Nhã Lam Khanh sinh ra cảm giác khác lạ trong thời gian ngắn, không bao lâu thì sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Còn Nhã Lam Khanh có bị bệnh đường sinh dục hay không, Giang Hải thật sự không biết. Đã là đàn bà sống cuộc sống trụy lạc, hơn phân nửa sẽ có những vấn đề đó.

Ở trong bệnh viện, Nhã Lam Khanh rất sốt ruột, có bệnh thì chữa càng sớm càng tốt, cô ta lập tức liên lạc bác sĩ yêu cầu xét nghiệm và chuẩn bị phương án chữa trị.

Nhã Lam Khanh vô cùng sợ hãi, thường dấu hiệu ở ngực, cổ họng thế kia có thể là ưng thư. Nếu bị ung thư thì cách tốt nhất chính là cắt bỏ.

Làm phụ nữ, cắt đi một bên ngực hay một phần cuốn họng thì sẽ không còn hoàn chỉnh nữa rồi, không có bộ phận này, sẽ không thể lợi dụng thân thể mình đi quyến rũ đàn ông được nữa, giọng nói kiều mị cũng mất tăm mất tích.

Nhã Lam Khanh cảm giác đời này coi như xong rồi. Nhưng nếu không điều trị thì phải mất mạng, cuối cùng, cô ta đành phải nằm viện, chuẩn bị phẩu thuật cắt bỏ một bên.

Rõ ràng là do bản thân không chú ý giữ gìn, nhưng Nhã Lam Khanh lại hận lây sang cả Giang Hải và Cố Uyển Như.

Cô ta cắn răng căm tức nói: “Cố Uyển Như, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô chết không được tử tế.”

Ở công trường xây dựng của tập đoàn Uyển Như, Giang Hải đang đứng chắp tay.

Cách đó không xa, Ngô Mẫn và Cố Uyển Như đang xem xét bản vẽ, dựa theo thiết kế, hình dáng ban đầu của tòa cao ốc đã dần được hình thành, nhằm nâng cao hiệu suất sử dụng, rất nhiều chi tiết cần phải điều chỉnh lại một chút.

Tần Hiên đứng ở sau lưng Giang Hải, đang báo cáo tình hình gần đây của thành phố Giang Tư.

Mấy ngày ngắn ngủi, Tần Hiên đi theo Thất Hồn luyện tập, cảm giác anh ít tàn bạo hơn, bây giờ mang lại cho người đối diện một loại cảm giác thâm sâu khó lường của một trùm băng đảng.

Nhưng ở trước mặt Giang Hải, từ đầu đến cuối Tần Hiên vẫn tỏ ra khiêm nhường, không dám có chút bất kính nào. Bởi vì có sự xuất hiện của Thiên thần sa đọa ở thành phố Giang Tư này nên các thế lực ngầm ở đây cảm thấy vô cùng lo lắng.

Người thông minh nhân lúc này nhanh chóng đi xử lý những tài sản ngầm của mình. Nhưng vẫn có một số thế lực ngoan cố kháng cự, định chống lại đến cùng với Thiên thần sa đọa.

Giang Hải nghe xong, gật đầu một cái: “Các cậu sắp xếp thời gian xử lý sạch sẽ hết đi.”

Tần Hiên lập tức lên tiếng đáp lại. Chỉ cần Thất Hồn ra tay, nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Giang Hải nhìn đám người Kim Thâu đang khuân vác, khóe miệng nhếch lên: “Mấy người này huấn luyện thế nào rồi?”

“Cũng tạm.” Tần Hiên trả lời khá hời hợt.

Những công việc cơ bản trên công trường cũng gần làm xong rồi, những công việc còn lại của dự án chỉ dùng sức thôi thì không đủ, cũng không cần dùng tới đám người Kim Thâu này.

Giang Hải nói: “Tối nay bắt đầu, sắp xếp tất cả bọn họ đi làm.”

“Đi làm?” Vẻ mặt Tần Hiên đầy nghi ngờ nhìn Giang Hải.

“Chấn chỉnh xã hội. Chỉ cần là hành vi phạm pháp, không kể người đó là ai chỉ cần là làm hại dân thường, thậm chí ăn trộm vặt cũng không tha, đánh gãy chân hết cho tôi.”

“Cậu chỉ cần đưa ra một tiêu chuẩn, ví dụ như bắt ăn trộm sẽ được thưởng bao nhiêu tiền, bắt mấy tên ma cô thì thưởng bao nhiêu tiền.”

Tần Hiên vừa nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên.

Đối với những tên du côn này mà nói, bảo họ làm việc chưa chắc đã làm được, nhưng bảo bọn họ đi duy trì trị an tuyệt đối không thành vấn đề.

Đây phải gọi là cái gì nhỉ, là đi đánh lộn một cách đường đường chính chính.

Đánh người cũng là đánh có lý do.

Đám người Kim Thâu vừa nghe xong thì không hề có ý kiến gì, nhảy cẫng lên hoan hô. Làm xong việc ở công trường, ăn xong mấy bát cơm, mặt mày cũng không rửa đã đi luôn vào trong khu vực trung tâm của thành phố Giang Tư.

Trên xe buýt, trong siêu thị, bọn ăn trộm rất nhiều. Nên sắp xếp thêm mấy người đến. Còn ở mấy chỗ chợ đen, nơi buôn bán những tài sản không rõ ràng, bên ngoài cửa có một đám người đang đứng ở đấy.

Bất kể là vào hay ra, trước đánh một trận rồi nói sau.

Những chỗ như vậy có người tốt sao?

Trong một đêm, toàn bộ thành phố Giang Tư náo loạn cả lên. Bệnh viện đầy ắp người, tất cả đều là gãy chân gãy tay.

Dân chúng an phận tuân theo pháp luật thì không có ảnh hưởng gì, mọi người đột nhiên phát hiện, chỉ cần là có chuyện thì cứ bị đánh cho tàn phế đã rồi nói sau.

Thật ra cũng có mấy người bị đánh nhầm, mới vừa cởi quần áo tù ra ngoài, ngày đầu tiên đi bộ ra phố đã bị người ta đánh cho gãy chân. Vào bệnh viện nằm cũng không biết mình làm sai chuyện gì, đã đắc tội với người nào.

Cũng có rất nhiều người biết được thì vội trốn đi, trên đường tìm không ra, nhưng sau khi tìm được chỗ ở lại cũng tương tự đánh trước nói sau.

Mày không làm chuyện gì xấu sao? Vậy thì cũng đã từng làm chuyện xấu?

Đến lúc quả thực không còn ai có thể đánh nữa, ngứa tay khó nhịn, lại chạy vào bệnh viện, lại đánh gãy chân những người vừa mới bó bột xong một lần nữa, cả phố loạn cào cào hết cả lên.

Lý do đánh người sao?

Không có lý do gì cả.

Những tên côn đồ này, trước đây lúc ức hiếp người tử tế có từng nghĩ đến một ngày mình cũng bị người khác ức hiếp thế này không?

Thành phố Giang Tư vẫn là thành phố Giang Tư. Nhưng tình trạng hiện tại đã thay đổi rất nhiều rồi. Không khí của thành phố Giang Tư không giống trước đây, náo loạn hơn nửa ngày, toàn bộ thành phố bao phủ trong một bầu không khí u ám.

Hôm nay, người trước đây đã từng là côn đồ lại không thấy đáng ghét nữa, ông già bà cả nhấc không nổi đồ chỉ cần gọi một tiếng, thoáng cái liền xuất hiện mấy người kính già yêu trẻ nhanh tay tới giúp.

Trên đường phố, người bắt trộm còn nhiều gấp máy lần kẻ trộm, nếu muốn ra tay, cơ bản là không có cách nào lẩn trốn.

Trước đây ra phố sợ nhất là đụng phải người xấu, mà người bây giờ, thật giống như chỉ mong có người có ý đồ bất chính, nhìn đám người Kim Thâu này ở trên đường phố đánh cho đám người xấu xa kia te tua làm người ta cảm thấy rất hưng phấn.

Côn đồ ở thành phố Giang Tư, có lẽ đã biến thành côn đồ đáng yêu nhất trên toàn thế giới rồi.

Quan trọng nhất là những tên côn đồ Kim Thâu này lần đầu tiên nhận được sự kính trọng của người khác, đây là kính trọng phát ra từ nội tâm.

Trước đây, ngẩng đầu ưỡn ngực, lỗ mũi hướng lên trời đi bộ nghênh ngang cũng không có ai phục.

Hôm nay thì khác, ưỡn ngực ngẩng đầu tràn đầy tự tin.

Mở to mắt đi bộ cho tới trưa cũng không đụng phải một gã ăn trộm nào, mặt trời chói chang trên đầu, lại có người dân nhiệt tình chủ động đưa thức ăn nước uống tới cho đám người Kim Thâu.

Không bao lâu sau, thành phố Giang Tư sẽ trở thành một nơi đáng sống. Điều mà Giang Hải muốn, chính là một nơi yên bình như thế này đây. Gặp lại Tần Hiên, người này lại có chút ngượng ngùng.

“Anh Giang, mấy người đó chạy rồi.”

Thành phố Giang Tư còn sót lại mấy gã được gọi là đại ca cảm thấy không còn chỗ đứng, cũng không biết trốn đi đâu rồi.

Giang Hải cũng lắc đầu tỏ vẻ không sao cả: “Tiếp tục đi, ai làm sai sẽ xử lý người đó, tạo nên một môi trường ổn định.”

Bảo vệ an ninh của thành phố Giang Tư vốn là việc của Hoành Độ Dương, nhưng mỗi một việc mà ông ta muốn làm đều phải có chứng cớ xác thật, còn phải điều động lực lượng ở khắp nơi.

Giang Hải làm việc thì không cần phải đắn đo nhiều như vậy, nhanh chóng giải quyết vấn đề.

“À, đúng rồi. Anh Giang, công ty bảo vệ dưới danh nghĩa tập đoàn Uyển Như đã hoạt động.”

Giang Hải ừ một tiếng.

Tần Hiên nói: “Có thể chúng ta sẽ không đủ người, rất nhiều người muốn thuê bảo vệ.”

“Qua mấy ngày nữa sắp xếp đám người Kim Thâu đi làm việc.” Giang Hải thuận miệng sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.