Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 8: Chương 8: Ngại ngùng




“Hải...” Bạch Lý Hưng cũng không nói thành lời, ông hiểu dù có nói gì cũng làm Giang Hải càng tức giận.

Lần này để Giang Hải nhớ ân tình năm đó đã là rất tốt rồi, ít nhất có thể giúp Bạch gia không bị gặp tai hoạ ngập đầu.

Giang Hải xuống xe cười lạnh: “Năm đó Bạch gia làm gì? Giờ tham lam muốn dựa vào quyền thế tiền tài của tôi. Đúng ghê tởm.”

Chậm rãi rời đi, bỏ lại một câu: “Bạch gia chó nhiều, nên quản cho tốt, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, không thì tôi thấy người nào sẽ giết người đó.”

Ai dám không tin lời Đế Vương thế giới ngầm? Bạch Lý Hưng hiểu, những lời này không phải chỉ là nói đùa. Có lẽ Giang Hải đang đợi, đợi thời cơ để ra tay với Bạch gia.

Bạch Lý Hưng bất lực: “Chỉ mong Bạch gia bên kia không làm gì nữa, nếu không Bạch gia e rằng…”

Người thanh niên áo trắng dựa vào thân cây, châm hút thuốc. Giang Hải đi qua, người thanh niên áo trắng lạnh nhạt nói: “Mọi chuyện đều là do Lan Nhã Cát một tay dựng nên, Bạch Hùng cũng không biết nhiều.”

Giang Hải dừng bước chân lại, nắm chặt hai nắm đấm kịch liệt run rẩy. Lan Nhã Cát, năm đó Bạch Hùng vì bỏ hai mẹ con Giang Hà để lấy bà ta. Nghĩ tới càng làm ngọn lửa hận thù dấy lên.

“Ngô gia của Thành phố Giang Tư, sao lại làm chó thế kia.” Giang Hải không quay đầu lại.

Ngô Mẫn cười trừ: “Chó thì sao? Người sống như chó, chó lại sống như người. Sống mà, chó hay người cũng cần ăn, cần sống, cần sinh tồn.”

“Nên làm chó cho Bạch gia?” Giang Hải cất bước đi về phía trước: “Từ giờ Ngô gia làm người đi, đứng hai chân làm người.”

Ngô Mẫn bất ngờ, trong nội tâm nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, được và mất: “Có điều kiện?”

“Chín triệu.”

Khi Giang Hải gặp khó khăn nhất, Ngô Mẫn đã đưa anh chín triệu, có ân có tình, đó là vô giá. Nhưng thù thì cần báo.

“Nghe nói Hoàng Kim Giáp Lân thuộc Ngô gia? Để tôixem sao...”

Cố Vân Lệ nấu cơm xong, cả nhà ngồi vây quanh trước bàn ăn, món ăn sơ sài. Cố Vân Lệ ngồi ở một bên khác thu dọn lại đống đồ bổ mà Cố Hạo Dân mang đến. Những thứ này từng bị Giang Hải ném đi, trứng gà bị vỡ dính bẩn hết. Đây là túng quẫn.

“Nếu nó về cần nói rõ ràng một chút.” Lôi Nhân Hào nói.

Giang Hải không nói gì đã đi, không ai biết Giang Hải đi đâu. Cố Vân Lệ không nói gì, Cố Uyển Như nói: “Hôm nay anh ta đánh Cố Hữu thành như vậy, cậu sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

Lúc Giang Hải đã đi ra ngoài, trong lòng Cố Uyển Như rất mâu thuẫn. Giang Hải đi rồi, hôn nhân sẽ không tồn tại nữa, nhưng Cố gia có bỏ qua cho Giang Hải không? Cố Uyển Như vô cùng lo lắng.

“Vậy nó ở đây thì an toàn?” Lôi Nhân Hào thở dài: “Cha đúng là vô dụng! Nếu không hai mẹ con cũng không....bị chèn ép”

“Cha...”

Cố Vân Lệ cầm chặt tay Lôi Nhân Hào: “Không, do tôi nợ ông.”

“Hạnh phúc cả đời của Uyển Như không thể bị hủy hoại.” Lôi Nhân Hào tự trách: “Tôi già rồi, sẽ chết, đừng vi tôi nữa.”

Giang Hải trở về nha, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Nhân Hào. Ông rất gầy, chỉ thấy cặp kính nổi bật so với thân người. Khí chất tao nhã, vô cùng tốt, không giống bị bệnh.

Cố Uyển Như nâng chén cơm lên, tất cả mọi người yên lặng ăn cơm.

Giang Hải nói: “Cha, con có quen một bác sĩ rất giàu kinh nghiệm, có thể trị bệnh của cha.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Hải, bầu không khí như cứng lại.

“Thật sao?” Lôi Nhân Hào bị bệnh nửa đời người, sớm sẽ không còn hy vọng.

Nhưng Giang Hải nói rất chắc chắn, ông cũng không hề chú ý đến cách xưng hô của Giang Hải.

Giang Hải gật gật đầu: “Cha chỉ bị thương nặng ở phần kinh mạch, điều dưỡng khí huyết như thế nào thì cũng chỉ có thể cải thiện chứ không thể khỏi hẳn, chỉ có chữa trị kinh mạch mới khỏi được.”

Kinh mạch là thứ huyền diệu rất khó giải thích, tuy Giang Hải nhìn ra, nhưng Giang Hải lại không thể điều trị được, cần cao thủ giỏi hơn.

“Cậu cũng biết về y thuật sao?” Giang Hải nói chính xác bệnh Lôi Nhân Hào làm ông tin tưởng hơn, vui mừng muốn khóc.

Ông đã nằm không trên giường hơn mười năm, sự bất lực, đau khổ mấy ai hiểu.

Giang Hải lắc đầu: “Con không rõ, nhưng có thể mời người hiểu rõ.”

“Thật sao?” hai mắt Cố Uyển Như sáng lên.

Giang Hải gật đầu, rồi gắp hết đồ căn còn lại trên bàn vào trong chén, cứ như thể mấy ngày chưa được ăn cơm. Mọi người cùng ngồi quanh bàn ăn nhỏ làm Giang Hải cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Lúc sau, Lôi Nhân Hào thở dài, không quá tin Giang Hải được, quan trọng là ông không muốn Cố Uyển Như chịu thiệt thòi nữa.

“Dù sao già rồi, cũng không hy vọng nhiều.”

Đêm đã khuya, Cố Uyển Như trải một cái thảm mỏng xuống nền.

“Bệnh của cha tôi có thể trị hết sao?” Cố Uyển Như nhìn Giang Hải.

Giang Hải nói: “Anh thề là được.”

“Thật sao?” Cố Uyển Như không thể tin được, dù chỉ có một tia hy vọng cô cũng muốn thử.

Cố Uyển Như cũng biết cái giá cô phải trả là gì. Thiếu nợ Giang Hải, cô phải dùng cái gì để trả, cô đều hiểu.

“Thật.”

Giọng của Cố Uyển Như nhỏ như muỗi: “Anh ngủ trên giường đi.”

“Như vậy có chật quá không?” Giang Hải chà xát tay.

Giang Hải muốn nói cho cô biết mình là ai, Giang Hải đã mong nhớ cô suốt năm năm quá.

“Anh nghĩ gì đo? Tôi ngủ trên mặt đất...” Cố Uyển Như ngại ngùng, cô căng thẳng nhìn Giang Hải.

Cố Uyên Như đang cố gắng bình tĩnh, bản thân cô cảm thấy nếu cô bị ép thì phải làm sao, dù gì Giang Hải đánh đấm tốt vậy thì…

“Anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ tới ngày em chấp nhận anh.” Giang Hải nhìn Cố Uyển Như rồi gãi đầu.

Cố Uyển Như nằm xuống giường, sau khi nghe tiếng hít thở đều đều của Giang Hải. Cố Uyển Như quay lưng lại với anh, nằm mà không ngủ được.

Cố Uyển Như mới lấy hết can đảm quay người lại, cố gắng không phát ra tiếng động nào. Cô nhìn Giang Hải, chắc chắn anh đã ngủ say cô mới thả lỏng.

Chờ Cố Uyển Như ngủ say, Giang Hải mới mở mắt ra, mỉm cười. Cố Uyển Như ôm chặt chăn, nằm sát vào góc tường. Thấy dáng vẻ kia, anh thấy đau lòng.

Ban đêm yên tĩnh, nhưng lại có người không ngủ được.

Biệt thự Cố gia giờ phút này là nơi tập trung anh em Cố gia.

“Xin con? Lại là hiếm muộn, xin con!” sắc mặt Cố Hiển vô cùng xấu: “Mấy người không có con đều bị cái tên điên này gặp được là sao?”

Cố Hạo Dân cắn răng: “Chắc chắn 100%.”

Cố Thiết Huy cười nhạo: “Không đáng tin! Anh ta là cái gì chứ?”

“Những cái này không quan trọng.” Cố Thụy Long nói: “Muốn có được dự án khu phải động não rồi đây.”

“Tôi đã tới nhà, nhưng họ lại không biết điều.” Cố Hạo Dân rất tức giận. Trước mặt Cố Vân Lệ ông ta đã bao giờ bị nhục nhã như thế này cơ chứ.

Kẻ bệnh tật Lôi Nhân Hào còn đuổi mình đi, một đứa đến ở rể, có gì mà dám ngang ngược chứ.

“Chú ba, Cố gia bị con bé chết tiệt kia giẫm đạp. Chẳng lẽ còn muốn đi cầu xin nó?”

“Cố Hữu xem như bị hủy rồi. Chú nói xem, thù này phải làm sao bây giờ?”

Cố Thụy Long lắc đầu, có nhân tất có quả, Cố Hữu đến lúc phải gặp báo ứng không trách ai được.

Cố Hiển khẽ nói: “Tôi đã chuẩn bị, tên ranh kia chuẩn bị làm thái giám đi.”

- ---

Hôm sau, Cố Uyển Như thức dậy, hốt hoảng ôm lấy chăn: “Anh... anh làm gì đấy?”

Giang Hải dậy từ sớm, đã gấp gọn tấm thảm mỏng lại rồi, đang ngồi ở bên cạnh Cố Uyển Như. Năm năm tương tư, có nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.

“Không làm gì cả.” Giang Hải lại nhìn về phía vết sẹo trên tay Cố Uyển Như.

Giang Hải có muốn cũng chẳng làm gì được. Thấy mọi thứ không có gì bất ổn, Cố Uyển Như thở phào, nhìn mắt Giang Hải, cô đỏ mặt lên: “Anh nhìn vết sẹo làm gì?”

“Đẹp.” Giang Hải nói thật lòng. Từng nét trên người Cố Uyển Như đều vô cùng quyến rũ: “Với anh, em thật đẹp.”

Đối với Giang Hải, năm năm qua, nếu không có vết sẹo này, Giang Hải cũng không tìm được Cố Uyển Như.

Mặt Cố Uyển Như lại đỏ bừng lên, cô khẽ nói: “Dẻo miệng.”

Không có cô gái nào lại không thích được khen, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Uyển Như vẫn thấy rất ngọt ngào. Giang Hải ăn sáng rất ngon lành, cảm giác giống như gia đình. Anh ăn như quỷ đói, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trong đĩa, như chưa thỏa mãn.

“Cha mẹ, chúng ta đi xem nhà nhé.” Giang Hải đặt bát đũa xuống.

“Xem nhà?” Cố Uyển Như khó hiểu nhìn Giang Hải.

Giang Hải giải thích: “Muốn chữa khỏi bệnh của cha, phải điều dưỡng tốt thân thể, ở đây không được.”

“Chúng ta làm gì có tiền mua nhà.” Cố Uyển Nhưthở dài.

Dù nhiều năm làm việc cho tập đoàn Cố thị, nhưng bị chèn ép kiếm không được nhiều lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể đủ nuôi sống cả nhà, tiền thuốc men lại có Cố gia lo liệu. Nay đã mất việc cũng mất cả trợ cấp, cô cũng đang hoang mang không biết tiếp theo phải làm thế nào.

Tuy có hợp đồng kia, nhưng có thể lấy được tiền hay không, nếu được thì có thể lấy được bao nhiêu cũng không thể nói trước được, bọn người Cố gia rất ghê gớm.

Anh nháy mắt ra hiệu với Cố Uyển Như: “Lúc em rời khỏi tập đoàn Cố thị không phải được một khoản tiền thưởng sao? Anh thấy cũng đủ tiền cọc rồi.”

Tiền thưởng? Làm gì có tiền thưởng gì. Cố Vân Lệ và Lôi Nhân Hào đều ngơ ngác không dám tin.

Những kẻ ích kỷ, keo kiệt như Cố gia kia mà lại cho Cố Uyển Như tiền thưởng? Khó tin!

Ánh mắt Cố Vân Lệ nhìn Cố Uyển Như hi vọng, có thể cảm giác được, Cố Vân Lệ vô cùng hy vọng có thể cải thiện cuộc sống. Sống trong căn này nửa đời người, bà thật sự không cam lòng.

Cố Uyển Như thầm thở dài trong lòng, dùng tiền của Giang Hải mua nhà, không biết lúc nào mới có thể trả hết. Nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của Cố Vân Lệ, Cố Uyển Như lại không đành lòng nói ra.

“Có đủ không?” Cố Uyển Như chột dạ cúi đầu ăn cơm, muốn uyển chuyển cự tuyệt.

“Mấy năm nay anh cũng để dành được một chút tiền, đã đủ rồi.” Giang Hải nở một cụ cười tự tin nói.

Cố Vân Lệ lông mày giãn ra, trong nháy mắt thấy được hy vọng cải thiện cuộc sống. Ăn cơm xong, Cố Uyển Nh ư kéo Giang Hải sang một bên chất vấn: “Anh định làm gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.