Chảng Rể Ma Giới

Chương 716: Chương 716: Cha vợ và Bạch tuộc vương




Theo như lời của Modaisiti kể lại kèm với tình báo từ thủy nguyên tố quân vương, dị biến quả nhiên phát sinh đầu tiên ở Hắc Mạc hải vực rồi lan rộng ra ngoài. Phạm vi lây nhiễm khá rộng lớn, dường như bao phủ tất cả các khu vực lân cận.

Rất nhiều sinh vật biển bình thường ẩn náu dưới đáy biển đều ngoi lên mặt nước. Không chỉ như vậy, ngay cả U Linh san hô cũng bị cỗ dị lực này ảnh hưởng khiến sản lượng tăng gấp bội nhưng dường như hiệu quả của chúng lại giảm xuống rất nhiều. Nếu cứ phát triển tiếp theo chiều hướng như thế này thì cho dù không phát sinh những biến cố khác, rất nhiều sinh vật trong hải vực cũng dần dần tuyệt chủng.

Như vậy, nói ngược lại, chỉ cần tiêu diệt nguồn gốc của dị lực đó thì những sinh vật bị dị biến đang phụ thuộc vào U Linh san hô cũng sẽ được chữa trị và chúng sẽ không lo ngại vấn đề tuyệt chủng nữa.

Tất nhiên, thiên nhiên và pháp tắc vĩnh viễn song hành với nhau, đến lúc đó rất có thể sẽ tạo thành một chuỗi thực vật và động vật mới.

Thuyền Man Đà La mang theo hy vọng của nữ vương Modaisiti xuyên qua quần đảo Razer, tiến vào Hắc Mạc hải vực.

Một đường thuận buồm xuôi gió, không gặp phải trở ngại nào nhưng vào sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng cũng xuất hiện một biến cố mới.

Mặt biển phía trước đang điên cuồng dậy sóng, hàng loạt ma thú đông như kiến đang chém giết lẫn nhau. Một bên là loài ma sa (cá mập ma) mà Trần Duệ đã từng gặp qua, còn bên kia là một loài hải thú to lớn không biết tên. Mặc dù solo 1 vs 1 thì ma sa yếu hơn loài hải thú kia nhưng số lượng của chúng lại cực nhiều, sự tử vong của đồng loại càng khiến chúng nó càng thêm điên cuồng mà công kích hung ác hơn. Những con hải thú kia dần dần không chống chọi nổi nữa, từng con từng con một bị gặm thành một đống xương trắng, mặt biển xung quanh đều bị máu nhuộm thành một màu hồng, bầu không khí tràn ngập mùi tanh của máu.

Tiểu nhân ngư công chúa đang nhìn khung cảnh này lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu. Mặc dù bản thân nàng đã vài lần tham gia chiến tranh nhưng khung cảnh lúc này cũng khiến nàng không thể nhìn tiếp được nữa.

Sau khi bọn ma sa giải quyết hết đống hải thú, liền lập tức chuyển mục tiêu công kích sang thuyền Man Đà La.

Trần Duệ chỉ hơi liếc mắt nhìn bọn chúng rồi lại nhàn nhã nằm trên ghế uống rượu, còn lão cha vợ thì lại lười nhác chả thèm ra tay. Blue Bobst đang nói chuyện phiếm với Moore đành đứng dậy bay lên phía trước.

“Ngài thuyền trưởng, việc này đành phải để ta làm vậy, coi như là tiền vé cho chuyến lữ hành này đi.” Blue Bobst khẽ cười, khuôn mặt trung niên hiền hòa này của hắn lại toát lên vài phần mị lực sát thủ của thầy giáo. Không gian xung quanh bồng bềnh xuất hiện từng đạo hoa văn nhu hòa như sóng biển, thân ảnh của thủy nguyên tố quân vương đã xuất hiện tại giữa đám ma sa.

Đàn ma sa dường như cảm nhận được uy áp truyền đến từ trên người Blue Bobst nhưng vẫn hung hãn mà lao tới hướng thủy nguyên tố quân vương. Ngón tay Blue Bobst vẽ ra một vòng tròn trên không khí, mặt nước biển bắt đầu nhanh chóng ngưng kết lại. Mặt biển không phải bị đóng băng, mà là một loại trạng thái vi diệu giống như đông lạnh vậy. Khi bị dính trạng thái “trái cây ướp lạnh” này, những động tác của đàn ma sa dường như đều dừng lại. Sau đó Blue Bolst cong ngón trỏ lại bắn ra một viên đạn, khiến cho toàn bộ đống “trái cây ướp lạnh” này đều bị phân giải. Chúng không bị vỡ ra, mà lại giống như những giọt nước mưa tí tách rơi xuống mặt nước.

Nước biển dù bị tung tóe ra thì vẫn là nước biển. Bọn ma sa thì đã bị tiêu tan thành những giọt nước hòa vào trong mặt biển, biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí ngay cả chút huyết dịch cũng không dư lại. Cảnh này thật là xứng với câu - thi cốt vô tồn. Blue Bobst ra tay nhìn bên ngoài trông rất nhẹ nhàng không dính chút khói lửa trần gian nào nhưng hiểu quả lại cực kỳ khủng bố. Bất kể là vị nguyên tố quân vương nào sở hữu bổn nguyên lực lượng cũng đều cường đại đến nỗi làm người ta líu lưỡi.

Lực lượng của nước, dù ôn nhu nhưng mạnh mẽ.

Trong đầu Trần Duệ tự nhiên hiện lên câu “Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi chí kiên” trong "Đạo Đức Kinh". Hắn giống như đang ngộ ra một điều gì đó, càng có lý giải sâu hơn về thủy chi kiếm ý.

"Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi chí kiên" có nghĩa là "Trong thiên hạ, cái cực mềm thì chế ngự được cái cực cứng."

Câu này nằm ở chương 43 trong Đạo Đức Kinh. Cả câu là: Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi chí kiên. Vô hữu nhập vô gian. Ngô thị dĩ tri vô vi chi hữu ích. Bất ngôn chi giáo. Vô vi chi ích, thiên hạ hi cập chi.

Nghĩa cả câu là: Trong thiên hạ, cái cực mềm thì chế ngự được cái cực cứng; cái “không có” lại len vô được không có kẽ hở. Do đó mà tôi biết “vô vi” là có ích. Dạy mà không dùng lời, cái ích lợi của vô vi, người đời ít ai hiểu kịp.

Đúng lúc này, Augustine Las đang nằm trên ghế dài bỗng dưng dừng nhấm nháp hoàng tửu cực phẩm lại ngồi dậy.

Trong mắt Blue Bobst bỗng hiện lên dị sắc, chỉ thấy mặt nước dưới chân hắn bỗng dưng tách ra, một chiếc xúc tu khổng lồ lao về phía hắn. Chiếc xúc tu này có màu ám hồng sắc, đường kính chừng mười mét, bộ phận lộ ra trên mặt nước cũng khoảng ba mươi mét, trên chiếc xúc tu lộ ra những giác hút và móc câu khổng lồ, tản mát ra khí tức khủng bố.

Blue Bobst hình như bất ngờ không kịp phòng bị, bị chiếc xúc tu kia đánh cho nát bấy. Thân thể hắn tan thành vô số thủy châu, khiến Trần Duệ giật mình.

Nhưng mà một giây sau, thân ảnh Blue Bobst đã xuất hiện trên chiếc xúc tu. Nhiệt độ bốn phía chợt hạ thấp xuống, mặt nước đông cứng thành băng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Mặt biển đột nhiên có thêm mấy trụ bằng băng.

Không gian bỗng dưng vặn vẹo, Blue Bobst đã trở về trên thuyền Man Đà La.

“Augustine Las đại nhân, con Huyết văn ma chương này đã sắp bước vào cấp bán thần, ta không thể nào áp chế nổi nó, chỉ đành phiền đại nhân ra tay.”

“Lấy thực lực của ngươi, ít nhất có thể tiếp tục kiên trì nửa giờ, thậm chí còn có thể khiến tên gia hỏa kia ăn chút thiệt thòi nho nhỏ.” Ánh mắt Augusitine Las lướt qua Thủy Lan chi quan trên đầu Blue Bobst, ngửa cổ lên uống muột ngụm rượu: "Hành vi lười biếng này… có thể tính là sự giảo hoạt của thủy nguyên tố nhân sao?"

Lúc này băng trụ đã bắt đầu rạn nứt, trong tay Blue Bobst xuất hiện một chiếc chén rượu bằng băng, không nhanh không chậm mà giơ chén lên với Long Hoàng: “Ta sẽ coi như đây là một lời khen của ngài đối với thủy nguyên tố nhân.”

“Con Huyết văn ma chương kia… ta biết.”

Người mở miệng nói câu này chính là Trần Duệ, con Huyết văn ma chương này được xưng là Bạch tuộc vương của “Hắc Mạc hải thần”. Hiện giờ phân tích chi nhãn đã có thể hiển thị ra được tỉ mỉ thực lực của hắn, đánh giá tổng hợp thực lực: SS+

Đúng như lời Blue Bobst nói, con bạch tuộc này là một cường giả cấp quốc độ đỉnh phong, sắp sửa tiến vào cảnh giới bán thần chân chính.

“Hắn gọi là Red Pitit, đã từng ký kết qua bình đằng khế ước với ta.” Trần Duệ nhíu mày, cố gắng hết sức câu thông với hắn: “Không biết vì sao, trong thức hải của hắn lại đang cố gắng vùng vẫy, dường như đang bị những cảm xúc như giết chóc và hung bạo tấn công. Ta tạm thời không thể nào câu thông với hắn.”

“Quá đơn giản, đánh cho hắn tỉnh thì thôi.” Giọng điệu như vậy chỉ có lão cha vợ mới có thể nói được, thấy nhạc phụ đại nhân giơ vỏ chai rượu lên hướng về phía hắn lắc lắc. Con rể ngoan lập tức thức thời dâng lên một chai rượu nữa.

“Blue Bobst điện hạ, cũng uống một chén chứ hả?”

Thủy nguyên tố quân vương lắc đầu: “Loại dịch thể lên men từ thực vật này, mặc dù có chút sinh mạng chi tuyền pha loãng bên trong nhưng cũng không thể nào khơi gợi sự hứng thú của thủy nguyên tố nhân.”

Câu nói này của hắn khiến Trần Duệ và thổ nguyên tố quân vương nhìn nhau khẽ cười, bởi vì lúc trước Moore cũng nói y hệt những lời thế này với hắn. Trên chiếc chén băng của Blue Bobst bỗng xuất hiện một chút dịch thể màu lam sắc óng ánh: “Đối với thủy nguyên tố nhân mà nói, thì Lam Tinh Trọng Thủy mới là mỹ tửu chính gốc.”

Lam Tinh Trọng Thủy? Tâm niệm Trần Duệ vừa động, đây chính là tài liệu trọng yếu nhất của cấu trang chiến ngẫu.

Helen cũng không nghe được câu truyện của mọi người mà chỉ đang kinh hãi nhìn chiếc xúc tu khổng lồ vừa mới thoát khỏi đóng băng kia. Bỗng dưng, nàng nhìn thấy phía trên xúc xuất hiện thêm một bóng người, hắn rõ ràng lại còn cầm thêm một bình rượu.

Trong nháy mắt, xúc tu biến mất, người đó cũng vậy.

Đúng vào lúc tiểu nhân ngư công chúa cho rằng đó chỉ là ảo giác, thì nước biển gần đó đột nhiên sôi trào, chiếc xúc tu nhấc mạnh lên khỏi mặt biển khiến cho mặt nước bắn lên hẳn vài chục mét. Blue Bobst thở dài: “Xem ra vị Long Hoàng bệ hạ không muốn để cho thủy nguyên tố nhân cơ trí được như ý.”

Nói xong, Thủy Lan chi quan trên đầu thủy nguyên tố quân vương lóe lên ánh sáng nhè nhẹ, thuyền Man Đà La được một tinh cầu bạch sắc khổng lồ bao bọc trôi nổi trên không trung, mặc cho sóng biển phía dưới cuồn cuộn tuôn trào thế nào vẫn lù lù bất động.

Tiếng sóng biển cuồn cuộn ngày càng to hơn, giống như trời đất đang đảo lộn lại. Những áng mây không phải đang phiêu bồng trên không trung mà đang lơ lửng trên mặt biển, hơn nữa không ngừng biến ảo ra các hình thái kỳ dị trong lực trường kinh khủng.

Bỗng dưng, quang mang ở phía trước bỗng dưng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, lờ mờ có thể thấy được một người khổng lồ phá sóng, bay lên giữa không trung. Nhìn những chiếc xúc tu đang múa loạn kia thì có vẻ như là bị Long Hoàng đại nhân ném lên. Ngay sau đó vô số cột nước phá không lao lên, giống như nhiều con mãng xà màu đen đang đuổi theo người khổng lồ ở giữa không trung.

“Rầm rầm rầm…”

Toàn bộ trời, đất đều chấn động, tinh cầu phòng hộ bạch sắc cũng theo đó mà biến mất. “Thiên không chi thuyền” lại trở về với biển cả.

Không lâu sau, toàn bộ lại khôi phục sự yên bình vốn có, chỉ là người khổng lồ kia dường như tan biến, mãi vẫn chưa thấy hạ xuống.

Trần Duệ và hai vị nguyên tố quân vương đồng thời nhìn lên trên không trung, chỉ thấy một bóng người từ trên trời rơi xuống, độp một phát xuống boong thuyền.

Người này là một đại hán vóc người khôi ngô, nói chính xác hơn là một tên béo. Hắn mặc một bộ y phục ám hồng sắc, mặt mũi bầm dầm. Trần Duệ nhìn còn tưởng rằng nhị sư huynh cũng xuyên qua đây. (DG: Trư Bát Giới =]z)

Chủng tộc: Huyết văn ma chương, đánh giá tổng hợp thực lực: SS+

Thể chất SS+, lực lượng SS+, tinh thần SS-, tốc độ SS-.

Phân tích: thủy thuộc tính, thiên phú tái sinh.

Mức độ nguy hiểm: cực kỳ nguy hiểm!

Hóa ra là Bạch tuộc vương!

“Red Piptit đại nhân?” Trần Duệ dùng phân tích chi nhãn thử hỏi một câu.

Âm thanh này khiến Bạch tuộc vương miễn cưỡng mở con mắt bầm tím của mình ra, nhận ra Trần Duệ làm hắn giật mình: “Là ngươi!”

Trần Duệ gật đầu, xem ra ngươi đã bị đánh tỉnh thật rồi. Augustine Las không biết từ lúc nào đã nằm trên chiếc ghế dài, tiếp tục nhấm nháp từng ngụm rượu, giống như “kỹ xảo phim ảnh” vừa nãy không liên quan tới hắn.

Trần Duệ không tiếp tục dùng phân tích chi nhãn nữa, trực tiếp nói luôn: “Người vừa rồi hình như đánh mất lý trí, tấn công chúng ta, cho nên... Khụ khụ... phụ thân của thê tử ta mới giúp đỡ ngươi tỉnh táo lại một chút.”

Bạch tuộc vương ngấm ngầm kinh hãi, tên gia hỏa này quả nhiên không đơn giản, không ngờ còn có cường giả mạnh đến mức này chống lưng.

Xưng hô kiểu kia dường như khiến nhạc phụ đại nhân rất thư sướng, hắn nói với Red Pipit: “Tiểu bạch tuộc, ngươi còn muốn ta 'giúp đỡ' nữa hay không”?”

Bạch tuộc vương lắc đầu như chong chóng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi mồn một. Thật ra lúc chiến đấu hắn đã tỉnh lại và dùng toàn lực đánh bại tên địch nhân từ đâu xông tới này. Nhưng mà hắn lại không chạm nổi góc áo của tên địch nhân này. Hiển nhiên, thực lực của hai người không cùng một đẳng cấp. Nếu như tên “phụ thân thê tử của đồng bạn” kia muốn giết hắn thì căn bản dễ như trở bàn tay. Hắn mà còn sống sót thì chắc cũng chỉ vì liên quan tới người lúc trước hắn gọi là con “kiến hôi” này.

“Khụ, Guile các hạ, ngươi không phải đang đến Vụ Ẩn hải vực sao? Vì sao bây giờ lại quay lại đây?” Giọng nói của Bạch tuộc vương lộ ra vẻ rất khách khí, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngông cuồng mà hắn lộ ra trước kia. Ai bảo phụ thân của lão bà hắn lại là người có thực lực đây.

“Lần trước ta thăm dò thất bại, cho nên bây giờ tiến đến một lần nữa… À đúng rồi, theo như ta được biết thì vùng hải vực này phát sinh ra dị biến, các ma thú có trí tuệ thấp đều bị ảnh hưởng khiến chúng tự tàn sát lẫn nhau. Nhưng vì sao, ngay cả Red Pipit đại nhân như ngươi cũng… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Red Pipit nhe răng nhếch miệng, đứng thẳng người dậy, sợ sệt len lét nhìn Augustine Las một lát, nói: “Hẳn là việc này có liên quan tới hắc ám Long Hoàng, lực lượng khế ước linh hồn của ta đã phát sinh một loại biến dị nào đó, thỉnh thoảng khiến ta lâm vào trạng thái điên cuồng thị sát. Những tín đồ bao nhiêu công sức ta bồi dưỡng ra đều bị chết trong tay của chính mình.”

Nói tới đây, Red Pitit không khỏi nhe răng nghiến lợi, Augustine nhăn mày: “Chuyện này xảy ra từ bao giờ?”

“Lúc trước ta chỉ mơ hồ có cảm giác lạ. Vào khoảng hai tháng trước, loại cảm giác này càng rõ rệt hơn, ta dần dần bị mất khống chế hành động cơ thể. Lực lượng khế ước không ngừng thôi thúc sát ý trong lòng ta, nếu như không bị ước thúc thì ta đã sớm trốn khỏi đây rồi.” Red Pipit hành lễ với Augustine Las rồi nói: “Xin đại nhân hãy nể tình ta và Guile các hạ là người quen cũ, mà giúp ta thoát khỏi khốn cảnh này, ta nhất định sẽ hậu tạ”

Bạch tuộc vương cũng không ngu. “Guile” lần trước đã thất bại, lần này tìm một ngón núi đến đây, khẳng định là do tình thế bắt buộc. Mình có thể thoát khỏi tình trạng điên cuồng giết chóc hay thậm chí khôi phục lại sự tự do, tất cả đều nằm trong tay của đối phương.

Trong lòng Trần Duệ hiểu rõ, chuyện dị biến chỉ sợ không đơn giản như vậy. Lúc trước, Rodriguez tiêu tốn lực lượng của mảnh vỡ Thủy Nguyên quang hệ để cho hắn có năng lực Quang Diệu chi thể rồi sau đó lại bị Tu La một mực khắc chế, đành phải để Đâu Đâu chiếm giữ thân thể. Kết quả do thực lực của Đâu Đâu kém quá xa mà bị đau nhức đến mức nằm bẹp dí một chỗ, thánh long tức giận thi triển tinh thần tù lung, muốn giam cầm Trần Duệ một vạn năm. Sau đó, chính bản thân hắm lâm vào ngủ say để khôi phục lực lượng.

Rodriguez khẳng định không thể tưởng tượng được nổi rằng Trần Duệ đã thoát khỏi tinh thần tù lung mà đi đến thế giới nhân loại. Nhưng Trần Duệ cũng không ngờ tới rằng chỉ sau vài tháng, Rodriguez vốn đang ngủ say dường như đã phá sinh một loại biến hóa không tưởng nào đó mà mạnh hơn rất nhiều, hình như hắn đang dần khôi phục lại quốc độ và phát tán ra dị lực ảnh hưởng tới các hải vực lân cận, chắc hẳn hắn đang dùng lực lượng sát lục để nhanh chóng khôi phục lực lượng.

“Ngươi cứ chờ ở Hắc Mạc hải vực chờ tin tốt lành đi, Red Pipit đại nhân.” Trần Duệ gieo một tia hi vọng vào lòng Bạch tuộc vương, rồi ra hiệu cho thuyền Man Đà La rời khỏi mảnh hải vực này.

Vụ Ẩn hải vực, đảo Vụ Ẩn.

Một cô thiếu nữ tóc xanh toàn thân run rẩy đang cuộn tròn người lại bên một góc nham thạch gần bờ biển.

Vị thiếu nữ này xinh đẹp động lòng người, hạ thân là chiếc đuôi rắn đặc trưng của tộc Naga. Sắc mặt thiếu nữ hiện giờ đang tái nhợt, vẻ mặt tràn ngập thống khổ và sợ hãi: “Cảm giác này, lại đến…”

“Guile, Guile…” Thiếu nữ vừa run rẩy vừa lẩm bẩm cái tên này, nhãn thần lại trấn tĩnh hơn hẳn vửa rồi, dường như cái tên này chính là dũng khí tăng thêm sự kiên cường của nàng.

Hơn nửa ngày sau, thiếu nữ cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, nàng dựa vào tảng đá thở hổn hển, cả người nàng mềm nhũn ra giống như sắp hư thoát, trong tay nàng cầm một nhánh thực vật giống như là dược thảo cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống, sắc mặt nàng dường như đã lấy lại vài phần huyết sắc.

“Adeline…”

Trong gió giống như đang văng vẳng tiếng gọi.

Thiếu nữ ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Nàng nhéo mạnh cánh tay của mình một phát, đau đớn khiến nàng nhận ra rằng âm thanh này không phải là ảo giác.

Trong mắt thiếu nữ lóe lên ánh sáng mãnh liệt, vẻ ảm đạm thường ngày biến mất sạch, không biết nàng lấy khí lực từ đâu mà bật hẳn dậy.

Chiếc đuôi rắn uốn lượn dần dần hóa thành đôi chân, nàng đi được vài bước, rồi lại lộ vẻ do dự, cuối cùng biến lại thành đuôi rắn, trườn về nơi âm thanh phát ra. Adeline dùng hết sức bình sinh thét lên: “Ta ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.