Chảng Rể Ma Giới

Chương 192: Chương 192: Dã ngoại ở Hồng Thụ lâm.






Mấy ngày nay tiểu la lỵ ở công chúa phường tâm trạng đặc biệt không tốt, vẻ mặt tươi vui thường thấy giờ không còn nữa.

Trần Duệ bình yên trở về Ám Nguyệt thành người cao hứng nhất chính là Alice, vừa nghe tin liền xông đến thực nghiệm thất. Nhưng lúc này Trần Duệ đã nói với Zya là hắn cần phải bế quan tu luyện khảo nghiệm của đại tông sư, cho nên ngoài Athena ở ngoài bảo hộ, Zya còn đặc biệt phái cấm vệ đến gác trước cửa thí nghiệm thất.

Khi tiểu la lỵ đến trông thấy cửa đóng nhưng không cam lòng, bèn lợi dụng thân phận tiểu công chúa đòi vào, Zya vừa nghe tin liền đến mang nàng trở về vương cung. Tiểu la lỵ bị bắt quả tang hết sức bực bội, còn giận dỗi suốt mấy ngày liền không để ý tới tỷ tỷ.

Vừa rồi có một tên gia hoả không có mắt định ăn trộm đậu hủ Cơ Á, Alice vừa trông thấy liền lệnh Khách Cổ Lệ một cước đá bay tên kia từ lầu hai lăn dài xuống lầu một rồi ra thẳng cửa chính.

Lúc này toàn bộ khách nhân đều biết hôm nay tiểu công chúa tâm trạng không tốt, cho nên những người có tâm tư với Cơ Á đều nhanh chóng chuồn đi để tránh mang hoạ vào người, những khách nhân ở lẩu hai cũng biết điều lục đục rời đi.

Chỉ còn mỗi mình Alice đang chống cằm bực bội trên lầu hai, nàng đang không vui nên cũng không để ý đến Khách Cổ Lệ và Cơ Á đang kinh ngạc nhìn mình. Lúc này chợt vang lên một tiếng động kì quái, nghe như là tiếng phát ra từ mũi:

"Ta muốn mua bộ ma đấu kỳ này."

Alice lười qua đầu lại xem có chuyện gì, chỉ nghe thấy giọng Cơ Á trả lời có điểm cổ quái: "Khách nhân xác định là muốn mua bộ này?"

"Đúng, có thể nhờ tiểu công chúa ký tên cho ta một cái được không?"

Cơ Á liếc nhìn Alice, nhịn cười nói: "Tiểu công chúa đang không vui, nếu các ngươi có thể mời nàng ra ngoài có lẽ nàng vừa gặp liền sẽ ký tên cho ngươi."

Alice đang tức giận bỗng nhiên cái mũi linh mẫn giật giật, đôi mắt to xinh đẹp nhất thời sáng lên rồi ngay lập tức quay đầu lại, quả nhiên vừa thấy hai người kia, vẻ bực bội nháy mắt liền trở thành cực kỳ hưng phấn.

" Athena! Trần Duệ!"

Alice hét to một tiếng, cả người nhảy lên bổ nhào về hướng Trần Duệ. Trần Duệ vốn định doạ tiểu la lỵ lại không ngờ nàng ta khoa trước đến thế, vội vàng đổi chổ với Athena.

Tiểu la lỵ thì như gấu koala ôm chặt người Athena kích động la hét đại náo. Để tránh người khác thấy hành độnh thất lễ của công chúa điện hạ, Khách Cổ Lệ chủ động đến canh trước cửa thang lên lầu hai, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Alice, vị "bộ trưởng bộ bảo an" này thường ngày nghiêm túc giờ cũng nở một nụ cười hiếm thấy.

Athena cũng rất là vui mừng, Alice vừa reo vừa hò, nào còn bộ dạng uy phong lẫm liệt bình thường nữa. Alice nhìn thoáng qua Trần Duệ đang đứng cười trộm, rồi thì thầm to nhỏ vài câu với Athena, Athena liền rất phối hợp nhảy tới bên người Trận Duệ còn Alice nương từ người Athena chuyển sang Trần Duệ, từ phía sau bổ nhào đến ghìm chăt cổ hắn.

"Haha Trần Duệ ngươi lại còn dám tránh né bổn công chúa, bổn công chúa nhân danh nguyệt lượng tiêu diệt ngươi!" Những từ ngữ bát nháo này cũng chính Trần Duệ dạy cho Alice, có thể nói hắn tự mua dây buộc mình. Mà hắn cũng không dám dùng lực lượng phản kháng, chỉ có thể đưa mắt tìm cứu viện, hi vọng Athena hoặc Cơ Á sẽ đến giúp hắn bế tiểu la lỵ xuống. Nhưng nào ngờ Athena chỉ đứng cười mà xem, giống như là đang "trả thù" lúc trước hắn khinh bạc nàng ở thực nghiêm thất vậy, còn Cơ Á thì không phải nói tới, yêu mị trong mắt khẽ động lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Quả nhiên ở thời khắc quan trọng nhất không nên dựa vào nữ nhân...

(DG: nghe câu này muốn chọi chiếc dép zô mặt cái bợn TD này ghê gớm, tự làm tự chịu lại còn sẵn tiện chê luôn hết cả nữ nhân, ở ác thì chịu đê... Biên: c này Pơ dịch....)

Đợi đến khi Alice chịu trèo xuống khỏi lưng Trần Duệ thì nhân loại tội nghiệp này đã ngạt thở đến mức không thể nói gì nữa.

"Athena, chúng ta đã lâu không ăn cơm dã ngoại rồi...!"

"Được rồi, tiểu công chúa, ngươi muốn đi đâu nào?"

"Lam Ba Hồ?"

Trần Duệ vội vàng lắc đầu, với hắn ở đó còn một bóng ma tâm lý quá nặng, chuyện tiểu la lỵ dùng muộn côn tấn công hắn, lại con vịt chết long kia thi thoảng giả dọng trêu hắn nữa... Cho nên đánh chết hắn hắn cũng không dẫn các nàng đến lam ba hồ dã ngoại nữa!

Athena thấy bộ dạng của Trần Duệ liền mỉm cười nói: "Đi đến Hồng Thụ lâm ở phía nam được không? Còn nhớ lúc chúng ta làm phòng kia không?

"Nhớ chứ! Vậy thì đi Hồng Thụ lâm!" Alice lập tức đồng ý, vì thế lộ trình cứ vậy mà được quyết định.

Alice chính là một cô chủ tuyệt vời, còn muốn dẫn cả Cơ Á đi cùng nhưng Cơ Á có chút chuyện với Trần Duệ nên chủ động đề nghị được ở lại trông tiệm, cuối cùng chuyến dã ngoại này nhân số ấn định là ba người.

Tiểu la lỵ mặc thêm một cái áo choàng, trên đầu còn đội thêm một cái mũ lông bé bé xinh xinh nhìn rất là đáng yêu. Athena ăn mặc như bình thường, cổ đeo "Tà lam chi lệ" làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái và hào phóng. Chỉ có Trần Duệ mặc trường bào học đồ như cũ, nhìn vào hắn y hệt như chiếc lá xanh làm nền cho hai đoá hoa hồng xinh xắn kia vậy.

Ba người cưỡi tam giác tê bay ra cửa nam.

Trần Duệ đã lâu không cưỡi loại thú này, nhớ lại trước đây, lần đầu tiên hắn cưỡi cũng là thời gian mới quen Athena, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác ấm áp, hắn liếc nhìn Athena một cái nào ngờ Athena cũng vừa đúng lúc nhìn sang, hai người bật cười nhưng vẫn không nói lời nào.

Một màn này làm sao qua mắt được Alice thiên tài, nàng khẽ nhướng mày nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.

Hồng Thụ lâm nếu so với Lam Ba hồ thì gần hơn một nửa, không lâu sau ba người đã đến nơi.

Ba người đi đến trước một gốc cây đại thụ, phía trên có một căn phòng nhỏ bé sơ sài, còn có thang dây để leo lên nữa nhưng lại cao thấp không bằng, đây chính là thứ mà trước đây Athena và Alice cùng nhau làm. Alice đã lâu rồi không được ăn thịt nướng do Trần Duệ làm nên Athena liền chủ động đi săn thú, Trần Duệ và Alice thì đi hái rau.

Athena vừa đi, Alice đã bước hai bước đến trước mặt Trần Duệ, cầm cái áo choàng phất lên một cái: "Trần Duệ!"

Loại chuyện bất ngờ này khiến Trần Duệ hết sức sửng sốt: "Sao vậy?"

Tiểu la lỵ ưỡng ngực nói: "Có thấy bổn công chúa có gì đặc biệt thay đổi không?"

Thay đổi? Trần Duệ đánh gia tiểu la lỵ một lúc, rồi gật gật đầu.

Ngay lúc tiểu la lỵ lộ ra vẻ mặt vui mừng thì Trần Duệ thốt lên một câu:

"Động tác vừa rồi thật phong cách."

"Còn gì nữa không?"

"Cái mũ này rất đẹp."

"Gì nữa?"

"Áo choàng và mũ phối với nhau rất tuyệt."

"Ngươi nhìn kỹ xem, còn có gì khác không?"

"Không..."

Tiểu la lỵ từ nãy giờ vẫn cố gắng ưỡn ngực nghe xong liên buồn bã cúi đầu ủ rũ, hoàn toàn khác với vẻ mặt ban nãy. "Sao vậy tiểu công chúa?" Trần Duệ tò mò ngồi xổm xuống hỏi, tiểu la lỵ này hôm nay có uống lộn thuốc không đây????

Alice đột nhiên đứng dậy, đầu nàng vừa vặn đụng trúng đầu Trần Duệ, Trần Duệ bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ nghe "bốp" một cái rồi đầu óc quay cuồng, hắn ôm đầu: "Sao lại đập đầu vô đầu ta?"

"Gọi ta là Alice!" Tiêu la lỵ tức giận đứng dậy, trong mắt tràn đầy sát khí.

Tên nam nhân đáng chết này, chẳng lẽ không phát hiện người ta "thay đổi" rất nhiều sao? Dù chỉ lớn hơn một chút cũng là lớn hơn chứ!

Hừ!

Trần Duệ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa, hắn chỉ có cảm giác tiểu la lỵ này tức giận không đơn giản như vậy, rồi Alice lại đột nhiên lấy ra mộc côn ngày đó, trời ơi, cũng vì mộc côn này mà nụ hôn đầu của hắn bị Alice cướp đoạt, giờ chắc lẽ nàng lại bổn cũ soạn lại sao?

Còn Athena ở đây nữa, nàng sắp trở về rồi...

"Alice, ngươi làm gì đó?"

"Hừ! Gọi ta là tiểu công chúa!"

Trần Duệ thấy rõ ràng tiểu la lỵ này cố tình gây sự, nhưng hắn làm sao có thể vấp vào vết xe đổ ngày xưa nữa chứ, nên không nói nhiều chỉ quay đầu bỏ chạy. Alice cầm gậy đuổi theo, với thực lực của Trần Duệ lúc này, cho dù không dùng hết sức Alice cũng vô phương đuổi kịp, chạy được một lúc thì Alice vấp phải một tảng đá rồi "Ôi" một tiếng ngã nhào xuống đấy, mộc côn rơi khỏi tay, cả nửa ngày cũng không đứng dậy được.

Trần Duệ giật mình nhanh chóng chạy trở về, mắt cá chân Alice sưng phồng lên, rõ ràng là bị trật chân rồi, trên tay cũng đầy vết trầy xước.

"Đừng nhúc nhích, Alice!" Trần Duệ cởi giày của nàng rồi lấy thuốc băng đắp vào vết thương lại, thuốc bậc tông sư quả nhiên ịiệu quả, vết sưng đỏ nhanh chóng mất đi, rồi hắn tiếp tục lấy vải lau miệng vết thương.

Lúc Alice ngã xuống đất thì không thấy khóc nhưng giờ được hắn cẩn thận chăm sóc thì hai mắt nàng lại rưng rưng, trong lòng sinh ra một cảm giác ấm áp kỳ lạ, giống như là lâu rồi không có trải qua vậy.

"Ta xin lỗi, tiểu công chúa."

"Gọi ta là Alice như trước là được rồi..." Trần Duệ âm thầm kêu khổ, la lỵ này tính khí thất thường khó mà nắm bắt được.

Alice đứng lên nhưng đi đứng vẫn còn khập khiễn, nàng nói: "Chân người ta còn đau lắm, ở đây toàn đá, làm sao mà đi..."

Trần Duệ thở dài, ngồi xổm người xuống: "Lên đây!"

Alice thấy mình thành công liền tươi cười bật một chân nhảy lên ôm cổ Trần Duệ, Trần Duệ đứng dậy rồi đi về gốc cây cổ thụ ban nãy. Cái ôm cổ này với cái ôm cổ ban nãy ở công chúa phường hoàn toàn khác nhau, tiểu la lỵ thật biết điều nhẹ nhàng ôm cổ hắn, hương thơm nhẹ nhàng bay vào mũi hắn, mà tiểu la lỵ này lại còn tận lực ép sát hắn, bộ ngực chưa dậy thì hoàn chỉnh dán chặt vào lưng hắn, cho dù là Trần Duệ cũng không thể không nảy sinh cảm giác khác thường, bất quá nhanh chóng liền biến mất.

Phía trước, Athena mang về một con thú rừng, nàng thấy Trần Duệ cõng Alice thì lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng chạy lại.

"Alice, sao thế này?"

"Không cẩn thận bị vấp ngã."

"Không sao chứ, mau cho ta xem!" Athena quả thật lo lắng cho vết thương của Alice. Còn Alice đối mặt với sự quan tâm của người bạn thân này bỗng dưng có chút chột dạ: "Trần Duệ đã bôi thuốc cho ta rồi, không sao đâu."

Athena biết dược tề của Trần Duệ hết sức thần kỳ nên cũng yên lòng, Trần Duệ bắt đầu nướng thịt, Alice đã thèm từ lâu rồi, đôi mắt to lúc này đã sáng lại càng sáng hơn.

Sau một hồi đánh chén sảng khoái, người nào đó đã mất đi giá trị lợi dụng liền bị vứt dưới táng cây thu dọn dẹp, Alice kéo Athena lên cây đại thụ trò chuyện lấy mỹ danh "chuyện của nữ nhân".

Trần Duệ lắc lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, Alice nhất định rất hứng thú với những chuyện ở Tây Lang Sơn, nhưng hắn và Athena sớm đã chuẩn bị "khẩu cung" rồi, tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện ở thế giới dưới lòng đất.

Trần Duệ đối với Athena tuyệt đối yên tâm, chỉ riêng chuyện hạ độc ngày trước đã rõ ràng rồi. Hơn nữa với thực lực của hắn hiện tại, cho dù không sử dụng cảm giác, Alice nói to nói nhỏ thế nào hắn cũng nghe được.

"Cưỡi song túc phi long thích thú thế nào?"

"Cái này đẹp thật, là Trần Duệ tặng cho ngươi à?"

"Các ngươi đã dựng một căn nhà gỗ ở Tây lang sơn à? Có phòng cho ta không?"

Trần Duệ ngồi dựa vào gốc cây đại thụ, nhìn ánh nắng xuyên qua từng táng cây rừng, cuộc nói chuyện ấy vẫn truyền đến tai hắn, âm thanh này hoà cùng tiếng chim hót trong rừng mang lại cho hắn một cảm giác thoải mái, tâm tình có thể tĩnh mịch một cách hiếm thấy.

Cái này cùng với "tĩnh" trong tu hành hoàn toàn khác nhau, có lẽ, đây là lý tưởng tuyệt vời cho cuộc sống tương lai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.