Chảng Rể Ma Giới

Chương 375: Chương 375: Điện hoa "lãng mạn" dưới ánh trăng.




Trần Duệ cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lola, rất muốn cầm lấy micro và hát một khúc tả hữu vi nan, có lẽ nên dứt khoát buông tay không quản, để cho hai nữ tướng cướp này làm một vụ “huyết án bắt nguồn từ một cái váy” cho xong!

Suy nghĩ một chút, cuối cùng hẵn vẫn quyết định bình ổn phỉ thúy long tiểu thư lại: "Đa tạ sự khoan dung của Luobei đại nhân, lòng dạ của ngài phải nói là sánh với song nguyệt rực rỡ trên trời! Chẳng qua... ta nhớ lúc ban đầu, đại nhân mặc một bộ váy dài màu bạc lóng lánh, làm sao đột nhiên lại thích loại váy này, không bằng... ta tặng cho ngài bộ y phục kia nhé?"

Luobei nhìn theo hướng ngón tay Trần Duệ chỉ, thì ra là bộ trường bào ngân sắc, khảm nạm tinh thạch đặc thù, có giá trị hơn bộ váy quý này gấp mười lần. Hai mắt Luobei lóe sáng, gật đầu lia lịa: "Được, nếu ngươi đã có lòng thì ta đành có dạ, bộ này ta cũng muốn!"

"Cũng" muốn? Đồ long tộc được voi đòi tiên, ngươi không thể bớt một ít lòng tham đi à?

Trần Duệ không nói gì, Luobei nhướng mày thị uy với Lola. Chẳng qua Luobei còn giải thích một câu với vị "xài tiền như rác" đã cam nguyện nộp tiền này: "Cái kia... Simon, xem ra ngươi cũng là một người có phẩm vị, chẳng qua cái váy trắng này ta phải có để mặc đi dự tang lễ một vị bằng hữu, à là... là hai vị bằng hữu, ta chỉ có vẻn vẹn hai vị bằng hữu."

Nói tới đây, trong mắt Luobei hiện ra thần sắc u ám, Trần Duệ nhìn ra được nàng thực sự buồn, mà khi nhìn kỹ lại, nét mặt nàng dừng như cũng tiều tụy hơn trước nhiều. Nghe phỉ thúy long coi "Charles" là một trong những “bằng hữu vẻn vẹn”, trong lòng Trần Duệ không khỏi dâng lên chút áy náy, cũng thu lại một ít tâm tư muốn khiêu khích Lola đối phó với Luobei.

Nói một câu có lương tâm, trừ một ít bệnh chung của long tộc, Luobei tính ra là một vị bằng hữu không tệ, đáng tiếc hiện tại không thể nói cho nàng rõ chân tướng. Tương lai, chắc rằng Luobei và Isabella sẽ có cơ hội gặp lại, còn về tên Pagliuca kia. Đợi cho đến khi con vịt chết long giải khai phong ấn, khôi phục lại thực lực thì lại nói sau. Có lẽ sẽ tận hết khả năng để cho phỉ thúy long một con đường sống.

Vì Trần Duệ dùng ánh mắt tỏ ý nên cuối cùng Lola cũng không kiên trì giữ lại nữa, trơ mắt nhìn Luobei diễu võ dương oai mang hai bộ y phục đi.

Đi ra khỏi cửa hàng, vẻ mặt Lola không vui nói: "Chẳng qua chỉ là một phỉ thúy long ma đế sơ giai mà thôi, bản tiểu thư giơ tay lên là có thể tiêu diệt nó. Ngươi sao lại nịnh nọt nó như vậy, có phải là chết mê chết mệt với ả nữ nhân xinh đẹp kia rồi không?"

Hừ! Mỹ mạo và nội hàm của bản tiểu thư so với nữ nhân nông cạn kia thì hơn gấp trăm lần! Nam nhân này bị mù sao, chẳng lẽ không nhìn thấy?

Nếu như hiện tại Trần Duệ theo đuổi Lola, tiên nữ long tiểu thư nhất định sẽ liệt kê ra một đống lý do để cự tuyệt. Nhưng một khi tên kia có hứng thú hay hảo cảm với một nữ nhân khác, tiên nữ long tiểu thư lại cảm thấy rất tức giận và bất bình thay cho mình.

Trần Duệ không ngờ rằng Lola liếc mắt đã nhìn thấu chân thân của Luobei, vội vàng lắc đầu nói: "Ta nghe nói nữ nhân này là cố vấn cao cấp của cung đình. Ta chỉ không muốn rước phiền toái vào thân mà thôi. Hơn nữa, nàng cũng nghe thấy rồi đó, bộ váy kia vốn là bộ y phục để nàng ấy mặc đi tham dự tang lễ... Đi thôi, đã đi dạo cả nửa ngày rồi, bụng cũng đã sôi lên rồi, ta tìm một quán ăn ngon nhất rồi chúng ta cùng dùng bữa!"

Một mặt hưởng thụ mỹ thực, một mặt nghe Trần Duệ kể chuyện xưa, tiên nữ long rất nhanh chóng quên chuyện không vui vừa rồi. Sau đó, Trần Duệ lại đi chơi với nàng cả buổi chiều. Buổi tối lại ăn cơm ở trang viên Kính Hồ tại ngoại ô thành bắc. Vốn định đến Du Nguyệt quán ở ngoại ô thành nam, nhưng mới trải qua biến cố hôm trước, Du Nguyệt quán đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là căn nhã cư số bảy ở đỉnh núi đã sụp đổ hoàn toàn.

Trang viên Kính Hồ được xây dựng dựa vào tiểu Kính Hồ ở ngoại thành. Trần Duệ và Lola ngồi ăn ở một gian phòng có vị trí tốt nhất, đối mặt với tiểu kính hồ, giá cả tự nhiên không rẻ.

Dưới ánh đèn nhu hòa, Lola thưởng thức mỹ thực, ngắm nhìn cảnh đẹp trên mặt hồ, cảm thấy rất là dễ chịu.

Đã bao nhiêu năm rồi nàng không còn cảm thấy như vậy, buông xuôi mọi thứ và mở rộng lòng mình?

Không chỉ thế, nàng còn cảm thấy một cảm giác, chắc hẳn nên gọi nó là... "lãng mạn".

Lần đầu tiên cảm nhận được nhưng lại là ở bên cạnh nam nhân này?

Có tri thức, có năng lực, có trí tuệ, nhiệt tình nghiên cứu... Ôn nhu, tỉ mỉ, thấu hiểu lòng người, quan tâm giúp đỡ kẻ khác...

Lola liệt kê ra một loạt những ưu điểm của gia hỏa này, đột nhiên cảm thấy hình như trải qua vạn năm sống trên đời, nàng đã đụng đến một... à, có thể nói là một người mà nàng có chút thiện cảm, là một nam nhân khá là thích hợp nha...

Tiếc rằng không được, chỉ là "có chút" thiện cảm mà thôi, hơn nữa bổn tiểu thư là long tộc, vô luận là lực lượng hay là thọ mệnh đều có khác biệt quá lớn...

Ánh mắt Lola liếc nhìn mặt hồ phẳng lặng, song nguyệt màu tím phản chiếu trên mặt hồ trông vỗ cùng mỹ lệ. Lola cảm giác tâm tình mình cũng trở lên mềm mại - ngay cả vầng trăng cũng thành đôi.

Mà khoan đã, không phải gia hỏa này lát nữa sẽ tặng lễ vật làm nàng kinh hỉ sao?

Ban ngày thì chiều chuộng làm người ta vui mừng, bây giờ lại còn sắp đặt loại không gian này... Hắn sẽ không...

Tiên nữ long bỗng dưng nghĩ đến một ít chuyện thiếu nữ ngày xưa của long tộc được lưu truyền lại. Ví như vương tử anh dũng đánh bại nữ ma vương tà ác, cứu long công chúa khỏi tòa tháp cao đã giam cầm nàng bao lâu. Sau đó, vào một buổi tối lung linh huyền ảo, tựa như hôm nay vậy, chàng vương tử nâng lên chiếc nhẫn khảm nạm viên bảo thạch trân quý, cầu hôn nàng...

Chuyện xưa bới ra từ trong ký ức này khiến tim của tiên nữ long không khỏi nhảy loạn lên. Lúc này, nam nhân ngồi ở phía đối diện hơi khẽ cười: "Lola tiểu thư, ta có một lễ vật muốn tặng cho tiểu thư. Sau đó, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, xin tiểu thư đáp ứng."

Quả nhiên... Chẳng lẽ là thật sao? Nhanh quá đi, mới quen nhau được bao lâu chứ?

"Không được!" Lola có chút khẩn chương mà buột miệng nói, rồi đột nhiên lại bỏ thêm một câu: "Chuyện này... thôi được rồi."

Trước hết cứ xem xem là lễ vật gì đã, nếu như là cái thứ mà... được khảm nạm bảo thạch thì cứ lấy nó đã... rồi sau đó mới lập tức cự tuyện lời thỉnh cầu của hắn.

Thật sự phải cự tuyệt sao? Tuy thọ mệnh của long tộc lâu dài, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, bản tiểu thư vẫn luôn cô đơn, một nam nhân cũng khó mà gặp được, có nên cẩn thận suy nghĩ kỹ lại hay không nhỉ? Cho dù là thọ mệnh thì sao, không phải còn có cộng sinh khế ước sao?

Không được... Bản tiểu thư cần có càng nhiều thời gian nghiên cứu... Chẳng qua, nếu có hai người thì càng dễ dàng tìm được điểm đột phá, mà nam nhân này chẳng phải là một thực nghiệm phẩm và trợ thủ tốt nhất hay sao?

Trần Duệ không hề hay biết tiên nữ long tiểu thư đang tiến hành đấu tranh nội tâm vô cùng kịch liệt, hắn lấy ra một cái hộp.

Lola bên này cuối cùng đã hạ quyết tâm: thu lấy lễ vật! Sau đó uyển chuyển cự tuyệt hắn! Đây là quyết định cuối cùng, nhất định không sửa đổi, nhất định!

Cái hộp này còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của nàng, chẳng lẽ lại là một cái nhẫn gắn một viên bảo thạch rất to lớn?

Thành ý như vậy, bản tiểu thư có nên suy xét lại một cái hay không? Hay là không nên làm hắn thất vọng?

Ngay khi tiên nữ long theo thói quen lại lưỡng lự thì cái hộp mở ra. Bên trong là một cái phương khối kỳ dị. Lola liếc mắt liền nhận ra, đây là một đạo cụ đặc thù ghi chép thượng cổ phù ngữ.

Tại sao, tại sao không phải là cái kia? Những ảo tưởng của tiên nữ long nhất thời không có đất diễn nên nàng cảm thấy đặc biệt ủy khuất. Trần Duệ đã mở ra phương khối, phù ngữ biến ảo bên trong lập tức làm cho Lola chú ý.

"Cái này là phong ấn? Mà... còn cao cấp hơn so với lần trước nữa! Không ngờ lại có thập tam nguyên phù ngữ cấu thành, không đúng là thập tứ nguyên phù ngữ sắp xếp với nhau! Còn có... trời ơi, nhiều minh văn ta chưa biết nữa!" Lola kinh ngạc nói, vội vàng nhận lấy. Thứ này tuyệt đối là một đối tượng nghiên cứu vô cùng giá trị.

Đây là phù ngữ phong ấn đặc thù trên Đọa Thiên Sứ chi kiếm, nhìn biểu tình hưng phấn của Lola, Trần Duệ càng vững lòng. Hôm nay, hắn đã làm cho đại tiểu thư này vui cả ngày, lát nữa có đề ra yêu cầu "xin nghỉ" thì rất dễ dàng được phê chuẩn.

Lola hứng trí bừng bừng, đùa nghịch một hồi, rồi đột nhiên lại cau mày: "Chỉ có vậy sao?"

Trần Duệ sửng sốt: không thể nào, làm long thì cũng không thể tham lam quá chứ, vậy mà còn chưa đủ? Tốn bao nhiêu công sức, thâm nhập vào tận nội bộ địch nhân mới đoạt được đến tay!

Cái này mà là lễ vật cầu hôn sao? Có gì không đúng nha? Lola nghĩ rồi lại nghĩ, miễn cưỡng đưa ra một lý do hợp mà nàng cho là hợp lý: đây là một đồ vật tốt mà xác thực rất hiếm có, tạm coi là hợp cách.

Tiên nữ long tiểu thư thu lại phương khối, ngập ngừng hỏi lại một câu: "Ngươi... có phải còn có lời gì muốn nói hay không?"

"Vâng, là thế này Lola tiểu thư, kỳ thực ta..."

"Khoan khoan! Đợi ta chút đã... à..."

Trần Duệ không hiểu ra sao nhìn cốc chủ đại nhân của Thải Hồng sơn cốc, cố vững lòng. Hắn hít sâu một ngụm khí, dường như phải đối mặt với một khảo nghiệm trọng đại.

"Được rồi, ngươi có thể bắt đầu nói."

"Kỳ thực..."

"Chờ chút đã, ta chuẩn bị lại một chút đã" Trong lòng tiên nữ long nhẩm ra mấy câu từ chối thật khéo.

"..."

"Nói đi."

"Kỳ thực ta có một chuyện vô cùng quan trọng, muốn rời khỏi Thải Hồng sơn cốc một thời gian, có thể là gần hai tháng, cũng có thể là lâu hơn, cho nên ta muốn nói trước cho tiểu thư, miễn cho tiểu thư phải đi khắp nơi tìm ta... Lola tiểu thư, cô sao thế?" Trần Duệ nhìn thấy thần sắc Lola đột nhiên trở nên cổ quái, nhịn không được lại hỏi một câu

Thanh âm Lola đã có chút biến đổi: "Hết rồi sao?"

Trần Duệ hiếu kỳ: "Hết rồi."

"Ngươi cùng ta dạo chơi cả một ngày, lại cho ta nhiều đồ như vậy, tất cả là vì chuyện này sao?"

"Đúng vậy" Trần Duệ gật gật đầu, nếu không còn vì chuyện gì đây? Ca đã hy sinh nhiều như vậy còn gì nữa, còn không mau cảm động đi.

"A."

"Vậy thì... tiểu thư đồng ý chứ?"

Hỗn đản! Vô sỉ! Không hiểu phong tình! Mắt mù... Giảo hoạt! Gian trá! Lừa đảo...

Tiên nữ long liệt kê một loạt những khuyết điểm hay tạm gọi là tội trạng của tên gia hỏa này, phẫn uất trong lòng quả là không thể hơn được nữa.

Lola tiểu thư chung quy cũng vẫn là một nữ nhân, rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị để cự tuyệt hoặc phản kháng nhưng mà sau đó lại phát hiện ra người ta căn bản là không có ý đồ gì với mình thì không hiểu sao lại phẫn nộ.

Cái này giống như một người xưa nay tự tin mình là tuyệt thế mỹ nữ. Có một ngày, nàng bị một tên sắc lang bỉ ổi đánh cướp. Đang trong tâm trạng vô cùng lo lắng sẽ bị đánh mất sự trong trắng thì nàng phát hiện tên đó chỉ cướp tài chứ không cướp sắc. Mâu thuẫn bên trong thống nhất, thống nhất bên trong mâu thuẫn, đó có lẽ là nữ nhân.

Đại nhân "sắc lang" còn chưa có phát hiện ra trong lòng "tuyệt thế mỹ nữ" đang ẩn chứa cơn mưa bão sấm chớp đáng sợ, còn thuận thế đề ra yêu cầu: "Như vậy, ấn ký tiểu thư lưu lại trên người ta... có thể trừ bỏ đi hay không?

"Hả?"

"Tiều thư đáp ứng chứ?"

"Cái gì?"

Trong lòng Trần Duệ đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành, đầu liền chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: xong rồi! Cái bộ dạng này...

"Tiểu thư?" (Không từ bỏ hy vọng mong manh còn hỏi thêm một câu)

"Tư tư..."

Không đợi "sắc lang bỉ ổi" kịp phản ứng, điện hoa đã chớp động đầy trời, dưới ánh trăng mỹ lệ hình thành lên đồ án sáng lạng.

Thế này là sao? Ăn sạch sành sanh rồi phủi tay không nhận người?

Khoan đã! Đây là quán cơm của người khác, không phải là Thải Hồng sơn cốc nha!

Trần Duệ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Quá không khoa học...

Đây là ý thức sau cùng trước khi Simon tiên sinh vô tội hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.