Chảng Rể Ma Giới

Chương 594: Chương 594: Hắc ám quân vương




Hai ngày sau, con thuyền Màn Đà La táp vào một mảnh hải vực. Mặc dù Trần Duệ rất là gà về phương diện ma pháp, thì cũng có thể dùng tinh thần lực cảm nhận được khí tức nguyên tố vô cùng đậm đặc, cảm giác có phần tương tự như đại địa chi vực tại thế giới dưới lòng đất ở Tây Lang sơn.

Lấy thị lực của Trần Duệ thì đã có thể thấy được hòn đảo phía trước, đang ẩn trong sương mù màu u lam, quả nhiên không thẹn với cái tên “Thâm Lam”.

Màn Đà La vốn đang đẩy nhanh tốc độ thì chợt chậm lại, hiển nhiên là do dòng nước đã phát sinh dị động. Liền thấy từng ảnh màu lam đang bước đi trên mặt nước, ở trên mặt ầm ầm sóng dậy mà như đang giẫm trên đất bằng.

Những thân ảnh này nửa người trên giống như con người, ngũ quan thì lại tinh tế hơn tổ nguyên tố nhân, và đồng dạng cũng không có giới tính, nửa người dưới dung hợp với mặt nước giống như hợp làm một, mơ hồ có thể thấy được từng làn nước đang lưu động trong thân thể.

Con người!

Mặt biển xung quanh thuyền Màn Đà La đều đã kết thành băng, không thể nhúc nhích, nếu như dùng thiết bị phá băng hoặc dùng ma pháp thúc đẩy mới có thể giải quyết được vấn đề này. Chẳng qua lần này Trần Duệ tới đây cũng không phải là đến để xung đột với thủy nguyên tố nhân.

“Kẻ xâm nhập!”

Phân tích chi nhãn đã phiên dịch ra tiếng của thủy nguyên tố nhân, những nguyên tố nhân này đều dùng nguyên tố ngữ mà không phải là ngôn ngữ thông dụng của ma giới, hẳn đây không phải là tinh anh thủy nguyên tố nhân.

Moore chầm chậm đi lên đầu thuyền, khí tức quân vương phát tán ra. Thủy nguyên tố nhân đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, địch ý nhất thời thu liễm lại, khẽ cúi đầu bày tỏ kính ý.

Morre duỗi ra xong chưởng, nhắm hai mắt lại, dường như đang phát ra một loại ba động nào đó. Trong giây lát, không trung xuất hiện một đợt dao động vặt vẹo, sau đó một bóng người hiện ra. Người này ngũ quan tinh tế, thân thể trong suốt lộ ra màu lam mỹ lệ, quanh người có khí tức băng lãnh nhàn nhạt. Người này chính là thủy nguyên tố quân vương Blue Bobst mà lần trước Trần Duệ từng gặp ở trấn Lô Bình.

“Hoan nghênh ngươi đến đây, Moore quân vương điện hạ, ta đại biểu đảo Thâm Lam và toàn bộ thủy nguyên tố nhân gửi tới ngươi lời chúc chân thành nhất.” Blue Bobst ưu nhã thi lễ một cái, Trần Duệ nhận ra đấy chính là lễ tiết cổ xưa mà lần trước Lola làm với Moore.

Moore cũng dùng phương thức giống vậy đáp lễ: “Đây là vinh hạnh của ta, Blue Bobst quân vương điện hạ. Xin cho phép ta giới thiệu, đây là bằng hữu tốt nhất của thổ nguyên tố nhân chúng ta, Guile. Ta nghĩ rằng các ngươi đã gặp mặt nhau rồi.”

Lúc này Trần Duệ đã sớm đổi thành bộ dạng “Guile”, cung kính khom người với Bule Bolst

Blue Bobst tâm niệm xoay chuyển, tên Guile này đã từng nhận được nguyên tố chúc phúc. Quan hệ của hắn với thổ nguyên tố quân vương cũng không bình thường, nhưng bây giờ xem ra, giao tình của hắn với thổ nguyên tố quân vương còn sâu hơn cả tưởng tượng.

Morre lần đầu tiên gặp mặt với hắn đã nói về người này, lại còn cố ý cường điệu rằng Guile là bằng hữu tốt nhất của thổ nguyên tố nhân chứ không phải là quan hệ lệ thuộc gì, mà thực sự là tình bằng hữu ngang hàng với nhau. Lần trước ở Lô Bình trấn hắn ngăn cản Hegel hạ sát thủ quả nhiên là sự lựa chọn chính xác.

“Hoan ngênh ngươi. Chí hữu thổ nguyên tố quân vương, Guile các hạ.” Blue Bobst phát hiện thực lực của Trần Duệ là ma hoàng đỉnh phong, so sánh với thực lực hắn lần trước thật sự là tiến bộ thần tốc, liền cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nhìn Trần Duệ gật đầu một cái.

“Hai vị, mời theo ta.” Blue Bobsst vừa nói một câu, mặt băng liền hóa thành nước biển bình thường, kéo thuyền Màn Đà La đi về phía trước.

Giữa Thâm Lam đảo có một tòa cung điện hoa lệ, dùng một loại tinh thạch thủy hệ không biết tên nào đó mà chế tạo thành, có thể nói là xa hoa. Chẳng qua quan trọng hơn là, trong tinh thạch kia ẩn chứa năng lượng đặc biệt, chỉ tính riêng cái ghế Trần Duệ đang ngồi thôi cũng có thể cảm giác được một cổ khí tức thủy hệ bao bọc lấy thân thể, tinh thần lực phảng phất như đang nhận được sự chăm sóc ân cần, hết sức thoải mái. Nếu như là một một thủy hệ ma pháp sư, khẳng định không chỉ nhận được có một điểm ưu đãi này.

Tòa cung điện Thâm Lam này bất kể là công nghệ hay thiết bị đều có thể nói là cực phẩm, mọi thứ đều có giá trị liên thành, so với đại địa chi vực của thổ nguyên tố nhân thì xa xỉ hơn nhiều.

“Moore điện hạ, nếu như ngươi không ngại, xin cứ trực tiếp gọi ta là Blue Bobst được rồi.” Blue Bobst ngồi trên vị trí chủ vị, nở nụ cười ôn nhu tao nhã “Mặc dù là đã cách chiến tranh nguyên tố rất nhiều năm, nhưng sau khi ngươi trọng sinh thì đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng là một trong ba quân vương Hắc Ám, thì vốn đã không cần phải khách sáo làm gì.”

Moore cười nói: “Nếu đã là như vậy thì… Blue Bobst, xin cứ gọi ta là Moore được rồi.”

“Vô cùng vinh hạnh, thưa bằng hữu của ta.” Trong tay Bule Bobst hiện ra một đạo quang mang màu vàng đất: “Thổ chi lạc ấn hiện giờ cũng nên quy nguyên chủ, ta nghĩ ngươi đã làm tốt công tác chuẩn bị.”

“Đương nhiên rồi.” Moore đứng thẳng dậy, tiếp lấy đạo quang mang màu vàng đất. Trần Duệ tuy chưa hiểu rõ Thổ chi lạc ấn là cái gì, nhưng cũng mơ hồ hiểu được rằng điều kiện tiếp nhận lạc ấn hẳn là phải đạt đến thực lực ma đế đỉnh phong, cho nên Moore mới đợi đến khi hấp thu toàn bộ lực lượng của Ốc Nguyên chi nhưỡng mới đi đến Tử Vong chi hải.

Trong khi hắn đang suy nghĩ, chỉ thấy quang mang ở trong thay Moore bay lên hóa thành một cái ấn ký kỳ lạ, rồi chìm vào bên trong mi tâm Moore.

“Rất tốt, kế tiếp chỉ cần ba tháng, dưới sự trợ giúp của ta, ngươi sẽ có thể hoàn toàn hấp thu được ấn ký, hoàn toàn khớp với bổn nguyên.”

“Đa tạ.” Moore gật đầu, rồi đem chuyển đề tài: “Vị ám nguyên tố quân vương kia… Hegel thì phải, đã tới đây hay chưa?”

Blue Bobst dùng ánh mắt thâm ý liếc qua Trần Duệ: “Hegel một tháng trước cũng đã tới đảo Thâm Lam, chẳng qua hiện giờ hắn đang ở Thần Bí hải vực tìm kiếm một đồ vật nào đó. Theo ta được biết, Hegel vẫn giữ trong lòng cừu hận mãnh liệt với vị bằng hữu của ngươi, dường như rất khó có thể hòa giải.”

Moore đã từng nói qua với Trần Duệ, tính cách của thủy nguyên tố quân vương rất đa nghi và giỏi về tâm kế, hiển nhiên là Blue Bobst đã nhìn ra, mục đích lần này Moore mang Trần Duệ tới đảo Thâm Lam là để giao thiệp một việc gì đó.

“Blue Bobst điện hạ, tại đây ta muốn cảm ơn ngài đã lần trước đã giúp ta ở Lô Bình trấn.” Trần Duệ im lặng không đề cập tới việc ân oán với ám nguyên tố quân vương, đứng thẳng người thi lễ “Ta trong một lần tình cờ, có được một kiện bảo vật, thỉnh điện hạ nhìn một chút.”

Trần Duệ vừa nói xong, trong tay liền lập tức xuất hiện một khỏa hạt châu màu u lam. Hạt châu này vừa lấy ra, thủy nguyên tố xung quanh bắt đầu xảy ra ba động kỳ lạ, hạt châu bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy phối hợp với thủy nguyên tố xung quanh. Hạt châu u lam này Trần Duệ nghiên cứu đã lâu, nhưng không có đầu mối gì, loại sự tình như vậy quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Thủy Lan chi quan!” Blue Bobst xúc động đứng bật dậy, nhưng lại bình tĩnh trở lại, thoáng nhìn Moore một cái.

Moore bình tĩnh cười một tiếng: “Đây là lễ vật bằng hữu của ta tặng cho ngươi.”

Hạt châu kia từ trong tay Trần Duệ bay tới, Blue Bobst gật đầu nhận lấy. Hạt châu kia vừa tới tay thủy nguyên tố quân vương, lập tức phát ra quang mang mạnh mẽ trước nay chưa từng có, trong giây lát, cả tòa cung điện Thâm Lam cũng phát ra ánh sáng màu lam vô cùng mỹ lệ

Blue Bobst nâng hay tay đặt hạt châu lên đỉnh đầu, trong chốc lát, quang mang dần dần biến mất. Trên đầu thủy nguyên tố quân vương đã xuất hiện một cái vương miện óng ánh. Trên mặt Blue bobst vẫn giữ nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng trong ánh mắt lại chớp động quang mang kích động khó lòng che dấu.

Moore lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Loại khí tức này, chẳng nhẽ là... mảnh vụn Thủy Nguyên của thủy hệ? Chẳng trách ngay cả ta cũng không thể nào đoán ra lai lịch của bảo vật này.”

Blue Bobst khẽ cười một tiếng, gật đầu: “Mảnh vụn Thủy Nguyên đã thất lạc vài chục vạn năm. Cuối cùng lại quay về trong tay thủy nguyên tố nhân. Lần này, Hegel đi Thần Bí hải vực chính là để tìm nơi hạ lạc của mảnh vụn Ám Nguyên. Ai mà ngờ được là ta lại có mảnh vụn trước hắn cơ chứ. Có được lực lượng của mảnh vụn, thì chúng ta ở trong trận nguyên tố chiến tranh sẽ nhiều thêm vài phần chiến thắng.”

Thủy nguyên tố quân vương vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Trần Duệ cũng trở nên khác trước: “Bất kể là ngươi có biết Thủy Lan chi quan có ý nghĩa đối với ta hay không… thì đây vẫn là một món quà tặng không thể tưởng tượng nổi. Chuyện về Hegel, ta sẽ hiệp lực với Moore từ từ hòa giải, ngoài ra, để tỏ lòng cảm ơn, ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện.”

Trần Duệ suy nghĩ một lát, nói: “Ta muốn một chút Thủy chi nguyên lực.”

Blue Bobst nhíu mày: “Thủy chi nguyên lực? Lấy thực lực của ngươi, tuyệt đối không thể thừa nhận nổi lực lượng của thủy nguyên lực, huống hồ ngươi cũng không phải là người tu hành ma pháp…”

“Điện hạ, thật xin lỗi. Là một vị bằng hữu của ta cần có nó.”

Thủy nguyên tố quân vương suy nghĩ một lúc, cũng không có hỏi nữa, trong tay liền xuất hiện một điêm quang mang u lam. Quang mang phát tán ra rồi hóa thành đóa hoa lam sắc óng ánh, bay về phía Trần Duệ.

Trần Duệ muốn thủy nguyên lực tất nhiên là vì Lola, chỉ là không hiểu thu lại thủy nguyên lực này thế nào. Moore đang đứng một bên mở miêng: “Đem nó trức tiếp thu vào trong lực lượng không gian của ngươi là được rồi.”

Blue Bobst nhìn Moore một cái, đang muốn mở miệng, thì một tên thủy nguyên tố nhân đi đến, hành lễ nói: “Hegel điện hạ đã trở về.”

Vừa lúc Trần Duệ thu thủy nguyên lực vào trữ vật không gian, liền nghe thấy vậy. Blue Bobst hỡ hững cười nói: “Việc nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt. Đi thôi! Chúng ta cùng đi đến nghênh tiếp Hegel.”

Trần Duệ không nhiều lời, nhanh chóng bắt kịp bước chân của Blue Bost và Moore.

Ra khỏi cung điện Thâm Lam, liền nhìn thấy xa xa trên bầu trời một chiếc phi thuyền đang trôi lơ lửng.

Không sai, chính là phi thuyền.

Từ lúc trọng sinh đến ma giới tới nay, đây mới là lần đầu tiên Trần Duệ nhìn thấy loại phi thuyền “công nghệ cao” thế này. Phi thuyền này nhìn vẻ ngoài cũng không lớn lắm. Chỉ là hệ thống di chuyển là dùng ma tinh thạch hóa thành một loại nhiên liệu, hơn nữa về phương diện điều khiển vượt xa khinh khí cầu trong ấn tượng của Trần Duệ.

Giữa phi thuyền, một làn khói đen rơi thẳng xuống, trong nháy mắt đã hạ xuống đảo Thâm Lam. Một thân ảnh cao lớn hiện ra, bả vai và khuỷu tay mọc ra gai xương dữ tợn, cả người được bao bọc bởi một màu đen mờ mịt, hai mắt ẩn hiện quang mang ám hồng. Người này chính là ám nguyên tố quân vương Hegel mà Trần Duệ đã gặp qua ở Lô Bình trấn

Mặc dù phân tích chi nhãn của Trần Duệ vẫn hiển thị số liệu là S, nhưng Trần Duệ có thể cảm giác được, thực lực của Hegel vượt xa cấp độ lúc ở Lô Bình trấn, xem ra thương thế của hắn đã khỏi hẳn. Nếu như với trạng thái hiện giờ của, Pagliuca lúc trước từng áp chế Hegel một đầu chỉ sợ hiện tại đã không còn là đối thủ của hắn.

“Thổ nguyên tố quân vương?” Hegel đầu tiên nhìn về phía Moore, trong mắt phát ra quang mang ám hồng.

“Hegel, vị này chính là Moore. Như ngươi thấy, thổ nguyên tố quân vương điện hạ đã thành công tiếp thụ Thổ chi lạc ấn.” Âm thanh của Blue Bobst vang lên.

Moore thi lễ với Hegel, Hegel cũng đồng dạng đáp lại một lễ, rồi đánh giá Moore vài lần: “Rất tốt!”

Ánh mắt của Hegel rơi vào Trần Duệ đang đứng phía sau Moore, sát khí đột nhiên đại thịnh. Trần Duệ vẫn giữ vững tinh thần tập trung cao độ, nhạy bén phát hiện được nguy hiểm. Mắc dù diện mạo của Trần Duệ thay đổi hoàn toàn khác xa với lúc đeo mặt nạ mặc áo choàng ở Lô Bình trấn. Nhưng bởi vì hắn lúc trước ở Lô Bình trấn giết chết một số lượng lớn ám nguyên tố nhân nên trên người lưu lại một loại ấn ký cừu hận nào đó, nên từ cái nhìn đầu tiên đã bị ám nguyên tố quân vương phát hiên ra.

Trong tích tắc, một cổ khí tức đáng sợ đã gắt gao khóa chặt lấy Trần Duệ, sát ý nồng đậm vô cùng giống như đang muốn ngưng kết huyết dịch của hắn lại, tóc gáy toàn thân Trần Duệ đều dựng đứng cả lên.

Ngay sau đó, trước mặt hắn quang mang hoàng sắc và hắc sắc dày đặc nhanh chóng đan xen vào nhau, mặt đất cũng bắt đầu run rẩy cả lên.

Trong chốc lát, hắc sắc và hoàng sắc quang mang chợt tách ra, hiện ra thân ảnh Moore và Hegel.

Hegel hừ lạnh nói: "Người sau lưng ngươi đã giết chết vô số ám nguyên tố nhân, bao gồm cả trợ thủ tinh anh ma hoàng đắc lực nhất của ta! Chỉ cần ngươi mặc kệ chuyện này, thì coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình! Ngươi hẳn là rõ, ở trò chơi trong tương lai kia, cái nhân tình này rất có phân lượng!"

Moore lắc đầu, giọng nói dị thường kiên định: "Guile là bằng hữu của ta, và cũng là quan trọng nhất của tất cả thổ nguyên tố nhân, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi đả thương hắn. Hegel, nếu như ngươi có thể cùng bằng hữu của ta hòa giải với nhau, thì ta cũng có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu."

Hegel lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ vì một con kiến hôi, mà ngay cả nguyên tố minh ước cũng không thèm để ý?"

Moore bình tĩnh đáp lại: "Đây cũng là lời ta muốn nói với ngươi, chả nhẽ viêc trả thù của ngươi. So với nguyên tố minh ước còn quan trọng hơn sao?"

Hegel lộ ra một nụ cười tàn khốc: "Một tên tiểu nhân vật này, lại còn có thể ảnh hưởng tới nguyên tố minh ước? Nguyên tố chi tâm của tên đầu đất đáng ghét nhà ngươi có phải bị vô nước rồi không? Ta muốn nhìn xem, ngươi còn chưa dung hợp với nguyên tố lạc ấn, thì đã có tư cách để nhắc tới cái từ nguyên tố minh ước này hay không!"

Vừa dứt lời, hai tay Hegel vung lên, cả bầu trời đều trở nên u ám. Toàn bộ đảo Thâm Lam bắt đầu tràn đầy khí tức âm u quỷ dị. Loại lực lượng đại hắc ám đột nhiên phủ xuống này dường như muốn thôn phệ tất cả. Moore lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, đạp một cước xuống mặt đất, hàng loạt điểm quang mang hoàng sắc khuếch tán ra tứ phía. Trong không khí tràn ngập u ám nhất thời tăng thêm một loại cảm giác trầm trọng.

Hegel cười lạnh một tiếng, thân ảnh đã xuất hiện giữa không trung, hắc khí khắp nơi hội tụ thành vô số xúc tu đánh về phía Moore. Hai tay Moore đan chéo trước ngực, quang mang hoàng sắc trong không khí lập tức kết thành tầng tầng lá chắn bảo vệ phức tạp. Lực lượng của xúc tu vừa tiếp xúc với lá chắn bảo vệ, lập tức phát ra dị thanh nặng nề, dùng mắt thường có thể thấy được. Lá chắn bảo vệ đang bị xúc tu tiếp xúc đang nhanh chóng bắt đầu hủ thực sắp tiêu tán, nhưng trong hắc khí đang xâm thực lá chắn bảo vệ thì hoàng mang càng lúc càng nhiều, dần dần ngưng tụ thành một bộ phận củng cố lại lá chắn. Lực lượng song phương đang nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau, nhất thời giằng co không dứt.

Thổ nguyên tố nhân giỏi nhất là vấn đề phòng thủ,chỉ sợ thực lực hiện giờ của Hegel đang trên Moore, nhưng cũng không có cách nào trong thời gian ngắn có thể phá vỡ được lá chắn phòng ngự. Chẳng qua, đó cũng không phải trận chiến của hai người. Sau khi thấy xúc tu kia không thể nào công phá lá chắn, Hegel không ngờ buông tha Moore. Hướng xúc tu đánh về phía Trần Duệ, Moore hơi nhíu máy, xung quanh Trần Duệ lập tức xuất hiện một tầng quang màng nhàn nhạt, xúc tu vừa tới đã bị cản lại bên ngoài quang màng.

Hegel thừa dịp Moore phân tâm bảo vệ Trần DUệ, hai tay chúi xuống dưới, lá chắn bảo vệ lập tức rung chuyển. Hai chân của Moore lún sâu vào trong lòng đất. Nhưng khi hai chân bị lún sâu vào trong lòng đất thì ngược lại phòng ngự của Moore càng cường đại hơn, chỉ là phải phân tâm chiếu cố Trần Duệ, nên vốn thực song phương chỉ kém hơn một chút nhưng cuối cùng Moore lại dần dần lâm vào thế hạ phong.

Blue Bobst từng đáp ứng hòa giải giữa hai bên cũng không có nhúng tay vào, chỉ mười phần hứng thú mà nhìn chăm chú vào hai vị quân vương đang thi triển lực lượng.

Nhưng vào lúc này, quang màng đang bị xúc tu quấn chặt lấy đột nhiên phát ra ánh sáng như mũi nhọn mãnh liệt, cho dù là hắc ám dày đặc, cũng không có cách nào che dấu được loại quang manh tinh thần lóng lánh này.

Hồng quang trong mắt Hegel chợt lóe lên, loại khí tức tia sáng này phát ra, chắc chắn không phải là lực lượng của thổ nguyên tố quân vương, hơn nữa tia sáng này làm cho hắn cảm thấy cực kì khó chịu, lực lượng quang hệ? Không! Không hoàn toàn!

Trong con mắt màu u lam của thủy nguyên tố quân vương đang quan sát trận chiến đột nhiên lộ ra dị sắc, một đoàn lực lượng băng tinh bên trong thủ chưởng dấu ở phía sau lưng dần dần thu liễm trở về

Tinh quang lộng lẫy dần dần nhập vào “Guile” bên trong quang màng, cùng lúc đó, trong sương mù tối tăm hiện ra vô số tinh thần chi tướng. Hegel cảm giác được lực lượng của mình không ngờ lại suy yếu nhanh chóng, vận chuyển vài lần lực lượng lĩnh vực, đều không thể nào hóa giải. Trong lòng hắn chấn kinh, loại hiệu quả tiêu cực này hẳn là lực lượng ám hệ, nhưng tại sao lại có thể ảnh hưởng tới bổn nguyên ám nguyên tố nhân như hắn chứ? Chẳng lẽ đây là lực lượng “pháp tắc” chân chính.

Đúng rồi, tên cừu nhân này lúc trước ở Lô Bình trấn chỉ có thực lực ma hoàng mà thôi, hiện giờ khí tức hắn phát tán ra, không ngờ đã sắp tiếp cận tới đỉnh phong ma đế! Còn có, khôi giáp trên người hắn, chẳng lẽ là…

Moore cũng cảm thấy ngoài ý muốn, trên người hắn hiện thêm một cổ hồng quang, lực lượng không ngờ lại được tăng phúc không ít. Trừ khi là ma pháp lực đã đạt tới cấp độ đăng phong tao cực (tỷ như Lola), nếu không loại ma pháp tăng ích hay tiêu cực đối với dạng tồn tại như nguyên tố quân vương sẽ không có hiệu quả gì. Trần Duệ rõ ràng không phải là người tu hành ma pháp, lại có thể thi triển ra loại lực lượng này, quả thật là khiến người khác kinh ngạc.

Trần Duệ biết lực lượng của mình so với tam đại nguyên tố quân vương lúc còn có khoảng cánh không nhỏ, nên lúc này hắn không giữ lại chút nào mà thi triển là toàn lực, mấy chục quả Cực quang đạn gào thét bay về phía Hegel. Hegel vung tay lên, quang cầu chói mắt bị vô số làn khí hắc sắc chui vào bên trong, phát ra thanh âm "zè zè", cuối cùng lụi tàn rồi biến mất. Moore bên kia cũng đã bắt đầu tiến hành phản kích, tấm chắn hoàng sắc hóa thành những mũi nhọn lăng không bắn tới. Hegel cuối cùng cũng không thể giữ vững được bình tĩnh như lúc trước, hóa thành một luồng khói đen, rơi xuống mặt đất, tránh thoát những mũi nhọn.

Ám nguyên tố quân vương rốt cục cũng bắt đầu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Trần Duệ, tên này vốn chỉ là một tiểu nhân vật dùng để kiềm chế Moore, ai ngờ lại có năng lực thao túng cả chiến cuộc!

Moore dưới sự giúp đỡ của Trần Duệ, vặn tình thế xấu trở lại. Nhưng vào lúc này, trong không khí tràn ngập khí tức hắc ám và nặng nề bỗng dưng xuất hiện thêm một loại lực lượng nhu hòa, hóa thành tầng tầng gợp sóng, không ngờ lại đồng thời bao phủ cả Hegel lẫn Moore hai bên.

Hai vị quân vương đồng thời cảm nhận được trong những gợn sóng nhu hòa kia ẩn chứa một loại áp lực thật lớn. Cổ tay Hegel hiện ra một lưỡi đao giống như một chiếc gai xương dài, hắn vừa lùi về phía sau vừa cố đẩy cao tốc độ. Những gợn sóng kia còn chưa có tới gần hắn thì đã nhao nhao tách ra khắp nơi, còn chưa kịp tụ hợp lại một lần nữa, thì đã bị làn khí hắc sắc ăn mòn không còn. Lúc đó thì hắn đã lui về sau bảy tám bước rồi.

Trước người Moore xuất hiện từng làn hoa văn giống như bọt biển, nhưng làn sóng gợn kia đều bị “bọt biển” hấp thụ hết sạch. “Bọt biển” căng ra, vặn vẹo một cách kỳ dị, rồi lại chầm chậm khôi phục lại hình dạng như cũ tan biến mất, chỉ là hai chân của Moore tính từ đầu gối xuống đã hoàn toàn cắm vào trong đất.

“Ngươi làm cái gì thế! Blue Bobst!” Hegel rống giận một tiếng.

“Ta thấy các ngươi đánh nhau rất náo nhiệt, nên hơi ngứa tay một chút mà thôi.” Thanh âm nhàn nhạt của Blue Bobst vang lên “Nhân tiện nói cho ngươi biết một điều, lúc trước ngươi nói Moore là 'đầu đất' ta cũng không có ý kiến gì, nhưng mà ngươi nói nguyên tố chi tâm của hắn bị ngấm 'nước' thì ta có đầy đủ lý do coi ngươi đang kỳ thị và khiêu khích với thủy nguyên tố nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.