Chảng Rể Ma Giới

Chương 489: Chương 489: Hủy diệt và hố đen




Nghĩ đến đây, Nero cũng không cố kỵ nữa, thực lực ma đế cấp hoàn toàn bạo phát. Trần Duệ bỗng nhiên cảm thấy áp lực tăng mạnh, Nero đập lá chắn đánh lui đôi thủ, quang mang mờ ảo trên người đột nhiên sáng rực, xoa mâu chỉ lên trời, không ngờ song nguyệt dần di động, hợp vào nhau, phát ra quang mang chói mắt, không cách nào nhìn thẳng, biến thành một… thái dương!

Trong phạm vi chiếu sáng, nhiệt độ cao lên nhanh chóng, Trần Duệ biết Nero đã thi triển lĩnh vực, không mạo hiểm tiến lên nữa, giơ ngang Bắc Minh, ngưng thần chờ đợi.

Chênh lệch giữa ma hoàng và ma đế là do sự lý giải với lực lượng, biểu hiện rõ ràng nhất là lĩnh vực. Ma hoàng chỉ miễn cưỡng dùng lực lượng mô phỏng ra tự nhiên lực, mà ma đế lấy thân làm vật dẫn, thật sự điều động được lực lượng khổng lồ trong thiên địa. Sự biến hóa của song nguyệt là một loại ảo giác sản sinh trong lĩnh vực, Isabella ở bên ngoài chỉ nhìn thấy xung quanh Trần Duệ và Nero bị một lực lượng nóng rực bao bọc, cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

“Nếu như ngươi đã muốn mạng của ta, vậy thì đúng là muốn chết!” Thanh âm sâm hàn của Nero vang lên: “Giết ngươi, thanh kiếm kia sẽ là của ta, nữ nhân kia cũng là của ta, ta muốn hung hăng chiếm hữu nàng, giày vò nàng ngay trước thi thể của ngươi!”

Mấy câu nói đó làm sự phẫn nộ cùng sát ý của Trần Duệ tuôn trào, nhưng nhãn thần lại ngưng đọng, lộ ra một loại tĩnh lặng gần như lãnh khốc. Đây là lần đầu tiên hắn chiến với ma đế từ khi có được ngự tinh biến, càng là lúc này thì càng không được nóng vội.

Lĩnh vực xuất hiện, thế cục bị nghịch chuyển ngay, Trần Duệ chỉ phát hiện lực lượng của mình bị đè nén đến cực điểm trong ánh dương quang này, ngay cả thi triển kỹ năng đều chậm đi nhiều. Lĩnh vực của ma đế và ma hoàng quả nhiên khác nhau một trời một vực, mà Nero tuyệt không nương tay giống như huấn luyện với bọn Pagliuca, vừa ra tay đã dùng sát chiêu toàn lực ứng phó. Trần Duệ bị áp chế, mấy lần suýt bị đánh chết.

Nero cường công như cuồng phong bạo vũ, định một lần là đánh bại đối thủ, bỗng dưng cảm thấy lực lượng chẳng hiểu tại sao hạ thấp nhiều, mà áp lực đối phương truyền đến lại tăng mạnh. Hắn nhìn thấy chung quanh đối thủ này hiện ra hình dạng của chúng thiên tinh thần, lúc này cảnh giác lấy lá chắn che kín toàn thân, kéo dãn cự ly.

Hóa ra Trần Duệ đã thi triển kỹ năng “tinh vực”, tinh vực hiện nay có thể tăng cường toàn bộ thuộc tính bản thân 50%, hạ thấp thuộc tính của sinh vật 50%, thời gian một giờ.

Nero cũng không biết ảo diệu của siêu cấp hệ thống, nhìn thấy tên ma hoàng này không ngờ có thể thi triển lĩnh vực ở trong lĩnh vực của mình, lại còn không chịu sự áp chế của lĩnh vực ma đế của mình, ngoài sự kinh hãi thì còn sát khí đậm đặc. Chẳng qua cũng chỉ là áp chế được hiệu quả bình thường mà thôi, liệt nhật lĩnh vực của hắn không chỉ có diệu dụng như thế, chỉ thấy quang mang của thái dương chớp động liên tiếp, trên song xoa mâu cùng lá chắn tròn có thêm một tầng thải quang nhàn nhạt, đồng thời chớp động đủ loại quang mang.

“Vũ khí thần thánh! Khải giáp thánh lực! Thần phù hộ một ngày! Ánh sáng cường hóa!” Một lúc sau, lực lượng của Nero tăng mạnh một lần nữa, không còn bị tinh vực làm suy yếu như trước, lại còn tăng thêm các loại tăng ích công thủ: “Tuy rằng lĩnh vực của người kỳ diệu, nhưng trong liệt nhật lĩnh vực này, ta có thể tăng ích vô hạn và có thân thể bất tử, cho nên hôm nay ngươi bại chắc không cần nghi ngờ!”

Trong tay Trần Duệ xuất hiện mấy bình hắc sắc dược tề, mở bình ra rồi dốc thẳng, đây là một bộ hắc sắc dược tề “chân hệ”, có thể tăng thêm lực lượng các loại tố chất lên mức lớn trong thời gian ngắn, mà lại không có tác dụng phụ, vì để diệt sát Nero, hắn đã toàn lực ứng phó.

Nero không hề quá kinh hãi hay lo lắng, bởi vì thế giới loài người cũng có tông sư dược tề, hắc sắc dược tề chẳng lạ gì, mà cảnh giới cùng lĩnh vực chênh lệch, cũng không phải chỉ cần uống thuốc là giải quyết được. Chẳng qua Nero không hề muốn để lỡ thời gian, nếu như bị ma đế của Ám Nguyệt đuổi tới thì không ổn, không cần đợi Trần Duệ uống xong đã lắc mình đánh tới.

Trần Duệ phát động thuấn di một lần nữa, lợi dụng lúc tránh công kích lại uống nốt số dược tề, đồng thời dưới chân xuất hiện hồng quang nhàn nhạt, quẳng cái bình không đi, công kích về hướng Nero. Nero quả nhiên không nói mạnh miệng, chịu ảnh hưởng của quang thải, bắc minh kiếm không ngờ chỉ lưu lại một vệt xước ngắn trên lá chắn kia, chẳng qua Trần Duệ sử dụng hắc sắc dược tề chân hệ, thêm cả hào quang “nhiệt huyết” của Huyền Ngọc khải, lực lượng các loại tố chất đã tăng mạnh, cũng dần dần thoát khỏi sự áp chế của Nero.

Từ mặt nào đó mà nói, hai người đang đứng trên một vạch xuất phát.

Hai người ngươi tới ta đi, nhất thời giằng co. Nero không ham chiến, mượn lực tung mình, bay lên không trung, thân mình hơi lắc đã biến mất không thấy.

Ngay sau đó, “thái dương” kia phát ra ánh sáng chói lọi, mặt đất xung quanh nhanh chóng cháy khô rạn nứt, những sinh vật bên trong lĩnh vực đều khô héo gần hết.

Bắc minh kiếm trong tay Trần Duệ hóa thành một đạo tử quang, bọc kín toàn thân, nhưng mà múa kiếm dày đặc cũng không thể ngăn cản ánh sáng. Còn may hắn đã thi triển phòng hộ tráo, ngăn cản ánh mặt trời.

Trần Duệ đạp xuống một cái, xông về phía “thái dương” trong không trung, trong tay bắn ra mấy quang cầu, bay về phía “thái dương”, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, biến mất không còn.

“Thái dương” phát ra một lực trường bàng bạc, lực lượng vô hình ép thân ảnh trong không trung của Trần Duệ xuống, giống như là hằng tinh chân chính, chỉ có thể đứng dưới đất ngước nhìn.

Trần Duệ chú ý, lúc này phòng hộ tráo đã biến thành mỏng manh vô cùng, xem ra không trụ được bao lâu. Trong khoảnh khắc phòng hộ tráo tan biến, trên mặt hắn bỗng xuất hiện một cái mặt nạ. Mặt nạ này vừa xuất hiện, tinh thần lực mỏng manh xung quanh nhanh chóng thu vào trong mặt nạ, ngay cả “ánh mặt trời” cũng nhanh chóng suy yếu, mơ hồ hiện ra thân ảnh của Nero.

“Đây là bí kỹ gì? Không ngờ có thể cắn nuốt tinh thần lực và ma lực!” Thanh âm của Nero xen lẫn kinh ngạc và tàn độc: “Đáng tiếng lĩnh vực của ta không chỉ lấy tinh thần lực làm chủ thể cấu thành! Nếm thử tuyệt chiêu mạnh nhất này đi, quang ảnh phân thân!”

Trong thái dương vọt ra vô số bóng người, toàn bộ đều mang trên người một loạt trạng thái tăng ích, Trần Duệ dùng phân tích chi nhãn, không ngờ mỗi người đều là thật, tuy nhiên thực lực của phân thân yếu hơn so với người thật không ít. Từ trạng thái lấp lánh này, xem ra cũng chỉ duy trì trong nhất thời, nhưng số lượng lại vô cùng kinh người.

Trần Duệ chém một phát phá nguyên đao, trảm một phân thân thành hai đoạn, nhưng mà hai mảnh phân thân kia không ngờ lại nổ tung, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, ngay cả giáp tinh thần đều bị chấn động không nhẹ. Trần Duệ bị lực của vụ nổ làm cho khí huyết hỗn loạn, vội vàng lui về phía sau.

“Quên nhắc nhở ngươi, bọn chúng sẽ tự bạo.” Thanh âm tùy tiện của Nero truyền đến.

Nhiều “Nero” như vậy, một khi hợp kích hoặc là nổ tập thể, cho dù Trần Duệ có thực lực ma đế cũng phải chịu trọng thương.

Trần Duệ không hề hoảng loạn, thân hình nháy mắt hiện ra trong không trung, hấp dẫn bọn phân thân đuổi đến, sau đó đột nhiên phát động âm bạo, bay về phía mặt đất. Trong tích tắc sắp rơi xuống đất, thân thể hắn mạnh mẽ uốn lại, bắc minh kiếm chỉ vào lũ phân thân nhung nhúc đằng sau, thân kiếm màu tím phát ra quang mang chói mắt, bắn ra vô số chùm sáng như lưu tinh, khuếch tán lên không trung theo hình quạt.

Đây là chiêu lớn tích súc lực của bắc minh kiếm: “Vạn lưu quy tông”!

Trước kia Trần Duệ dùng bắc minh kiếm ngăn cản lực lượng của ánh mặt trời là vì hoàn thành súc lực, có ý định nắm chặt thời cơ phát động đại chiêu công kích “thái dương”, không ngờ Nero lại dùng thuật phân thần này, vừa vặn trở thành đối tượng bị “vạn lưu quy tông” khắc chế.

Phạm vi công kích của chiêu này cực rộng, mà uy lực lại khủng bố. Đến mức bọn “Nero” kia bị xuyên thân thể ào ào, nổ tung ra, không một tên nào tránh thoát.

Sau khi tiêu diệt phân thân, lực lượng của vạn lưu quy tông vẫn không hề suy yếu, vô số lưu tinh hội tụ thành một thanh kiếm to đùng, bay về phía “thái dương”.

“Á!” Một tiếng kêu thảm truyền đến, “thái dương” trong không trung bị chém thành hai nửa, nhưng hai nửa này không hề tan biến, mà lại chậm rãi phát sinh biến hóa quỷ dị, tách hẳn nhau ra, biến thành hai thái dương hoàn chỉnh.

Thanh âm tràn đầy hận ý của Nero vang vọng trong lĩnh vực: “Thanh kiếm đáng sợ! Không ngờ lại lại có sát thương hai tầng quang hệ và thủy hệ! Làm ta bị thương đến mức này! Không cần biết sau lưng người có đại nhân vật gì, hôm nay ta cũng muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn! Đại diệt tuyệt chi quang!”

Hai thái dương đồng thời phát ra quang mang cường liệt, chiếu xạ về hướng Trần Duệ. Thân ảnh của Trần Duệ nhanh chóng tan ra thành vô số con ruồi, ánh sáng chiếu lên thân ruồi, không ngờ không phát sinh sự tổn thương nào. Nhưng mà thuật hóa ruồi có giới hạn thời gian, hào quang lại chiếu xạ dài, đám ruồi nháy mắt tập hợi lại thành hình người, cuối cùng cũng không tránh được, bị chiếu thẳng lên.

Trong tay Trần Duệ xuất hiện một lá chắn tròn lớn, che kín chỗ yếu hại phần đầu, đột nhiên cảm thấy những bộ vị khác bị quang mang chiếu đến rất kỳ lạ, công kích cường đại không ngờ lại bị thân thể hắp hấp thu gần hết, lại còn chuyển hóa thành lực lượng của bản thân. Uy lực có tính phá hoại còn dư không thể xuyên thấu huyền ngọc khải được.

“Đây là lá chắn gì chứ!” Nero kinh hãi, lập tức phản ứng lại: “Không! Không phải lực lượng của lá chắn! Là quang quyến chi thể! Thánh sứ có được quang quyến chi thể… chẳng lẽ là quang chi thánh đồ! Không thể như thế!”

Quang chi thánh đồ được xưng là người được thần chọn, là nhân vật đại biểu cho Quang Minh thần điện, hai đặc trưng rõ rệt nhất là tin ngưỡng khải giáp và quang quyến chi thế, Trần Duệ thần bí trước mắt có cả hai đặc trưng này, chẳng lẽ…

Chẳng trách được bảo vật lại vô cùng vô tận, hóa ra là một trong mười hai đại thánh đồ!

Thánh đồ bình thường không sánh được với quang chi thánh đồ, có quang quyến chi thể, trong chiến đấu gần như đứng ở thế bất bại. Huống hồ vừa nãy còn có loại sát chiêu đáng sợ này! Vừa nghĩ tới uy năng của thần điện, Nero không khỏi sinh sợ hãi, làm sao còn dám liều. Ánh mắt nhìn Isabella nơi xa, tâm niệm vừa động, liệt nhật lĩnh vực nhanh chóng lan tràn, quang mang nháy mắn khuếch tán đế vị trí của Isabella. Tuy rằng Isabella cảnh giác, nhưng hiện nay sức cùng lực kiệt, thương nặng chưa lành, có tránh cũng không kịp, bị vây trong quầng sáng, không có cách nào động đậy.

“Đứng im! Nhúc nhích là ta giết nữ nhân này!”

Thân hình Trần Duệ khựng lại tại chỗ, Nero càng khẳng định Trần Duệ và Isabella có quan hệ không đơn giản, lĩnh vực vận chuyển, ánh mặt trời nóng rực khóa chặt Isabella: “Muốn ả sống thì giao thanh kiếm kia ra trước!”

Nero cho là chỗ dựa mạnh nhất của Trần Duệ là thanh kiếm kia, cho nên đầu tiên uy hiếp hắn giao vũ khí lợi hại nhất ra.

“Có thể! Ngươi thả nàng ra trước đã!”

Isabella không nói kiểu lời như “mặc kệ ta”, chỉ là nhìn Trần Duệ một cái. Trần Duệ nhìn thấy ý quyết tuyệt và sự liều chết, còn có một chút ôn nhu khi sắp rời xa.

“Không!” Trần Duệ biết nàng muốn làm gì, dòng máu sôi trào tràn lên não, lĩnh vực lực vốn đã đạt đến đỉnh điểm bạo phát ra. Trong khoảnh khắc, ngoại trừ hắn ra, tất cả đều như bất động. Trần Duệ không biết sao lại thế này, nhưng hắn cảm thấy lĩnh vực lực đang tiêu hao gấp bội, không nghĩ được nhiều nữa, dưới chân điểm một cái, tới bên người Isabella, ôm chặt lấy nàng.

Thời gian dừng lại trong chốc lát đã phục hồi, Isabella và Nero dường như không cảm thấy gì dị thường cả. Chỉ là không biết Trần Duệ làm thế nào mà “vượt qua” vài trăm mét ôm Isabella vào ngực, ngay cả chính nàng cũng cho là ảo giác.

Nero cũng cả kinh, đến lúc này uy hiếp cũng mất, oán độc nói: “Tuy rằng hôm nay ta không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng không giết được ta! Trong liệt nhật lĩnh vực, ngươi căn bản không có cách nào cho ta một đòn trí mạng! Ta nhất định sẽ công bố thân phận quang chi thánh đồ của ngươi cho cả ma giới, đến lúc đó khỏi cần ta ra tay, ngươi nhất định sẽ bị cường giả ma giới chém giết! Cho dù ngươi không chết, sau khi về mặt đất, ta cũng sẽ tuyên bố tin tức quang chi thánh đồ dây dưa với yêu nữ ma giới, dù ở nơi nào, ngươi cũng không có đất dung thân!”

Trần Duệ bảo hộ Isabella ở phía sau, tròng mắt không chút né tránh nhìn thẳng lên “thái dương” chói mắt trong không trung, lực lượng thiêu đốt trên người không những không thu liễm, ngược lại càng sôi trào, miệng phun ra hai chữ: “phệ tinh!”

Một hố đen to lớn hiện ra trong không trung, hố đen này xuất hiện trong nháy mắt, những thứ trong lĩnh vực vọt sạch về phía hố đen, bao gồm cả tia sáng phát ra bởi hai “thái dương” cũng bị vặn vẹo bởi loại lực cắn nuốt này.

Isabella nhìn thấy sợ hãi run rẩy, nếu như không phải Trần Duệ cố ý chia lực lượng ra bảo vệ nàng, chỉ sợ ngay cả nàng cũng đã bị cái “hố” đáng sợ này cắn nuốt rồi.

Nhãn thần Trần Duệ dần biến đổi, phát ra khí thế hủy diệt và hung bạo, trong con mắt màu đen có thêm một loại sắc đỏ, lực lượng của hố đen đột nhiên tăng mấy lần. Không chỉ là tia sáng, ngay cả bản thân hai “thái dương” cũng không tự chủ được bay tới chỗ hố đen kia.

Nero cảm thấy mình như một con ếch bị độc xà quấn lấy vậy, dùng toàn lực chống cự sự cắn nuốt kinh khủng của hố đen kia. Trần Duệ đột nhiên tung mình lên, không ngờ lại nhảy tới hướng hố đen, thân thể biến thành một đạo khói đen, tan vào trong hố đen, lực cắn nuốt đáng sợ vô cùng kia lại tăng lên một lần nữa. Hai “thái dương” cuối cùng không thể kháng cứ được, từng bước bị hố đen kéo vào, Nero sợ hãi đến mức hồn phi phách tán.

Qua một lúc, Isabella chỉ thấy rung động tận đáy lòng, quang mang lĩnh vực, hố đen, nháy mắt đều tan biến, trên trời vẫn là song nguyệt cao cao, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.

Không trung có hai bóng người.

Mặc khải giáp đã biến thành màu đỏ sậm là Trần Duệ, năm ngón tay chế trụ đầu của Nero, mà Nero hai mắt trợn trắng, thân thể khô quắt thấy cả xương, giống như máu và lực lượng bị hút sách, trong miệng phát ra thanh âm run rẩy:

“Đừng giết ta! Ta là vương tộc của Lam Diệu đế quốc…”

Cặp mắt đỏ như máu chợt lóe, năm ngón tay không chút do dự phát lực. “Răng rắc” một tiếng, xương đầu lâu kia đã vỡ vụn hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.