Chảng Rể Ma Giới

Chương 607: Chương 607: Huyễn thuật




Đêm khuya, ánh trăng màu tím chiếu rọi làm cho bóng ảnh trướng bồng của những nữ chiến sĩ naga kéo dài trên mặt đất.

Nửa đêm tới sáng chính là thời gian phòng giữ của Shi Cuinuo. Trên thực tế đối với hoàn cảnh với những nguy hiểm rình rập xung quanh, nàng cũng không thể ngủ ngon giấc, chỉ có thể cưỡng ép bản thân nghỉ ngơi một lúc.

Xung quang khu vực này có dựng những cột tinh thạch, ở phía trên có khảm những ký hiệu kỳ dị, tạo thành một hàng rào bao vây lấy những trướng bồng, trên mặt đất còn có những văn khắc huyền diệu mờ ảo. Đây đúng là trận phòng hộ có tác dụng phòng ngự cường đại do Trần Duệ bố trí. Nó có thể chống đỡ sự ăn mòn của lực lượng tinh thần, là sự kết hợp của long ngữ minh văn cùng thượng cổ phù ngữ. Nếu như không nhờ sự kỳ diệu của siêu cấp hệ thống cùng với quy tắc thời gian thì dù là Trần Duệ đạt tới tiêu chuẩn của một đại sư thâm niên cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành bộ trận pháp này.

Chỉ có điều bộ trận phòng hộ này cũng không phải vạn năng, trước mắt địch trong tối ta ngoài sáng tuyệt không thể buông lỏng, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Buổi tối sương mù càng thêm dày dặc, còn những vị trí gần nước thì tràn ngập sương mù, gần như không cách nào nhìn rõ mọi vật. Loại hoàn cảnh này khiến cho Shi Cuinuo đang canh giữ bên ngoài càng thêm cảnh giác, là một chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú, nàng hiểu rõ sương mù dày đặc như vậy là nơi ẩn nấp tốt nhất của địch nhân, càng vào lúc đêm khuya dễ dàng mệt mỏi thì càng dễ lọt vào công kích của địch nhân. Nàng ra lệnh vài Naga thủ vệ giữ vững tinh thần phòng ngừa địch nhân tập kích bất ngờ.

Shi Cuinuo là điển hình của mẫu Naga chiến sĩ có lực lượng và tốc độ siêu cường, tinh thần lực hơi thấp nhưng theo giải tích chi nhãn của Trần Duệ cũng đạt tới S-, hiện tại nàng đã đem tinh thần lực trải rộng cẩn thận lưu ý mọi tình huống xung quanh.

Từng đợt gió đêm thổi sương mù dần tiếp cận doanh trướng, lúc sương mù tới gần những văn khắc thì bị một lực lượng vô hình cản lại không thể nào tiếp tục di chuyển. Nhưng mà sương mù chỉ bị cản lại một lúc, sau đó lại tiếp tục từ từ len lỏi vào trong những văn khắc của trận phòng ngự. Giống như là từng phiến cát bụi vô thanh vô tức rơi vào lấp kín những đường khắc kia.

Sương mù tràn nhập xuyên qua những văn khắc tới gần trụ tinh thạch, ký hiệu trên tinh trụ lập tức phát sinh biến hóa ánh sáng lập lòe nhìn từ bên ngoài giống như một con rắn đang trườn quanh cây cột, lập tức tạo thành một lực trường vô hình. Sương mù ở trong lực trường lập tức tan biến.

Trong trướng bồng ma pháp, Trần Duệ lập tức có phản ứng, thân hình lóe lên đã xuất hiện bên ngoài trướng bồng.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Duệ hỏi Shi Cuinuo.

"Vừa rồi những cây cột kia phát sáng nhưng ta không phát hiện có địch nhân."

Điều này có nghĩa là vừa rồi có lực lượng tinh thần xâm lấn nhưng đã bị trận phòng hộ hóa giải toàn bộ.

Sau khi Trần Duệ trở lại nghỉ ngơi không lâu, tinh trụ lại một lần nữa phát ra hào quang và sau đó lại hồi phục lại bình thường. Cứ như thế vài lần thì hiện tượng này lắng xuống, không xuất hiện điều gì dị thường.

Shi Cuinuo nhìn Trần Duệ bị thức giấc mấy lần, áy náy nói: "Xem ra đêm nay địch nhân sẽ không xuất hiện rồi. Ngươi cũng rất mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, nếu thực sự có tình huống gì ta sẽ thông báo với ngươi".

Trước đó, Trần Duệ ở trong phòng luyện chế lợi dụng thời gian quy tắc chế tạo trận phòng hộ đã hao phí đại lượng tâm sức cộng thêm đầu hôm không ngủ quả thật là cảm giác mệt mỏi vô cùng, cho nên hắn gật nhẹ đầu: "Được, nhưng mà không được buông lỏng cảnh giác, rất có thể đây mới chỉ là bước đầu dò xét của địch nhân. Nếu như cây cột biến thành màu hồng hoặc là đứt gãy thì ngươi lập tức đánh thức ta dậy".

"Được!"

Đưa mắt nhìn Trần Duệ tiến vào ma pháp trướng bồng, Shi Cuinuo lấy lại tinh thần cẩn thận xem xét biến hóa xung quanh. Nhưng mà Trần Duệ cùng nữ chiến sĩ naga đều không có chú ý một điều: Lúc trước mấy lần sương mù bị đánh tan cũng không có tiêu tán toàn bộ, sau khi trải qua tầng tầng trở ngại mặc dù đã cực kỳ mỏng manh nhưng vẫn có một bộ phận rất nhỏ vô thanh vô tức vượt qua phạm vi tinh trụ tới gần doanh trướng.

Đang lúc Shi Cuinuo chú ý động tĩnh bốn phía, đột nhiên thấy trung ương trướng bồng bị xốc lên, một thân ảnh đi ra chính là muội muội Adeline.

"Adeline đã trễ như thế sao muội còn không đi nghỉ cho lại sức?"

Adeline có phần sợ hãi nói: "Tỷ tỷ ta có cảm giác dường như có thứ gì đó đang kêu gọi ta, làm cho ta hơi sợ hãi."

Shi Cuinuo nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng: "Không nên lo lắng, vừa rồi chỉ có chút tình huống nhỏ, bây giờ chắc hẳn địch nhân đã lui bước rồi."

"Vâng! Có tỷ tỷ bên cạnh, muội không sợ nữa rồi". Adeline dựa vào người Shi Cuinuo: "Còn nhớ rõ khi còn bé không? Muội nhút nhát lại không nhìn thấy gì, tỷ phải cầm đao thủ hộ bên người muội mới dám ngủ."

Đương nhiên Shi Cuinuo nhớ rõ, ánh mắt toát lên vẻ nhu hòa: "Khi đó thiên phú ma pháp của ta không được tốt cho nên đã bị mẫu thân trách phạt, mỗi lần như vậy muội đều gẩy đàn thụ cầm để giải buồn cho ta."

Vừa nhắc tới thiên phú, thần thái trong đôi mắt Shi Cuinuo lập tức trở nên ảm đạm: Năm đó mặc dù nàng vô cùng khắc khổ luyện tập, nhưng do tư chất có hạn cho nên tiến bộ chậm chạp xa xa không bằng muội muội yếu ớt lại mắc nhãn tật của mình. Về sau nàng nghĩ tới việc dựa vào năng lực cảm ứng của muội muội để đi đến đảo Vụ Ẩn tìm dược thảo trong truyền thuyết có khả năng cải thiện tư chất và trị liệu bệnh về mắt. Sau đó nàng rủ rê muội muội cùng nhau tới đảo Vụ Ẩn, kết quả trên đường gặp phải tình huống nguy hiểm suýt bỏ mạng. Cuối cùng Adeline cứu nàng còn đem thiên phú Lục Đao Lưu trân quý nhất chuyển sang cho vị tỷ tỷ ích kỷ là nàng.

Từ đó sự xấu hổ, tự trách, thống khổ vẫn thủy chung đeo bám Shi Cuinuo, nàng thầm thề với bản thân sẽ dùng tính mạng bảo vệ cho muội muội cả đời. Lần này, Adeline tham gia hải tế hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, sau khi nàng dùng toàn lực ngăn cản không có hiệu quả thì đã liều lĩnh lén lút trà trộn vào tế phẩm trên thuyền.

Adeline mẫn cảm nhận ra tâm tình của tỷ tỷ, bèn an ủi: "Tỷ tỷ chuyện năm đó cũng không phải là hoàn toàn do sai lầm của tỷ, huống hồ chuyện đã lâu như vậy cũng không nên để trong lòng nữa."

Shi Cuinuo cảm thấy có phần kích động ôm chặt muội muội nói: "Adeline, muội yên tâm tỷ nhất định sẽ chữa khỏi đôi mắt cho muội!"

Adeline lưỡng lự hỏi thăm: "Đảo Vụ Ẩn này thật sự có dược liệu có thể trị liệu cho đôi mắt của muội ư?"

Trong mắt Shi Cuinuo lấp lánh sự tự tin, kiên quết nói: "Trong truyền thuyết ở đây có vô số thực vật thần kỳ không cách nào tưởng tượng nổi, nhất định sẽ có dược thảo để trị cho đôi mắt."

"Vậy tỷ tỷ có thể dẫn muội đi tìm được không?" Adeline kinh hỉ hỏi một câu.

"Được!" Shi Cuinuo vừa đáp ứng lại cảm thấy có chút không đúng, dường như đã quên đi một điều gì đó rất trọng yếu, trong con mắt lộ vẻ do dự.

Adeline ảm đạm cúi đầu nói: "Tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn chữa lành đôi mắt cho muội hay sao?"

Shi Cuinuo không cần nghĩ ngợi lập tức đáp: "Tất nhiên là muốn rồi!"

"Tỷ tỷ thật tốt! Vậy thì chúng ta lập tức đi bây giờ đi." Adeline khoác lấy cánh tay Shi Cuinuo lộ ra nụ cười hồn nhiên.

"Được rồi!" Shi Cuinuo gật nhẹ đầu trực tiếp hướng về bên ngoài trướng doanh mà bước tới. Sau khi đi ra khỏi phạm vi của tinh trụ thì không thấy Adeline ở bên người, thần trí có phần tỉnh tảo hơn. Ý thức vừa lóe lên thì chợt nghe thấy thanh âm của Adeline vang lên từ phía trước.

"Tỷ tỷ ta ở trong này, nhanh tới đây!"

Shi Cuinuo nhìn về phía trước, thấy một thân ảnh quen thuộc đang không ngừng vẫy tay với nàng, Shi Cuinuo không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đi tới hướng sương mù dầy đặc.

Những naga còn lại thì như là không thấy những điều này, dường như họ rơi vào một tràng thái kỳ dị, người thì lẩm bẩm một mình, người thì mê man bất tỉnh trên mặt đất.

Sương mù dần dần trở nên nồng đậm uốn lượn xung quanh các doanh trướng.

Ở vị trí trung ương, Adeline ở trong trướng bồng lẳng lặng nằm trên nệm, bên cạnh là thụ cầm kim sắc. Thiếu nữ ngủ say, khuôn mặt giống như đứa bé đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên con mắt nàng mơ màng mở ra lập tức thấy ở trước mặt có thêm một thân ảnh.

Thân ảnh ấy đúng là tỷ tỷ Shi Cuinuo. Nhưng mà trên khuôn mặt của nàng lại lộ ra vẻ sợ hãi:

"Ngươi là ai?"

Shi Cuinuo có vẻ rất kinh ngạc: "Adeline, muội làm sao vậy, ngay cả tỷ cũng không nhận ra sao?"

Adeline không để ý tới nàng ta, mà liều mạng lay động thân thể của đồng bạn trong trướng bồng. Nhưng mà người kia ngủ say như chết, lay thế nào cũng không tỉnh lại.

"Adeline muội không sao chứ? Đừng làm tỷ tỷ lo lắng!"

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Adeline sợ hãi lùi về phía sau, không cẩn thận đụng ngã cây thụ cầm.

"Tỷ là Shi Cuinuo, là tỷ tỷ của muội mà, thụ cầm này cũng là do lúc muội mười hai tuổi đã cùng tỷ chế tạo ra."

Adeline lắc đầu: "Ngươi không nên lừa gạt ta! Cho dù dung mạo cùng thanh âm của ngươi giống tỷ tỷ như đúc, thậm chí trong những chuyện cũ trong linh hồn của ta ngươi cũng nhìn ra, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là tỷ tỷ của ta. Ta có thể cảm nhận được linh hồn của ngươi tràn đầy hung lệ, tham lam và tà ác."

Rất dễ dàng thừa nhận những từ ngữ đầy "khen ngợi" kia, Shi Cuinuo nhanh chóng phát sinh biến hóa, rồi biến thành một đoàn sương mù mông lung: "Không ngờ có thế thể nhìn thấu huyễn thuật ngay cả ma đế cũng không thể chống đỡ, thật không hổ là Linh Hồn chi thể hiếm thấy. Chỉ có điều không biết tỷ tỷ của ngươi có thiên phú tinh thần lực kỳ dị như ngươi hay không?"

Nội tâm Adeline căng thẳng: "Ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta?"

"Không chỉ là tỷ tỷ của ngươi mà tất cả mọi người đều đã bị ta khống chế." Sương mù phát ra tiếng cười lạnh lẽo: "Nếu như ngươi nguyện ý hoàn toàn kính dâng thể xác và linh hồn của bản thân ta có thể sẽ mở ra cho bọn họ một con đường sống."

"Ta sẽ không tin tưởng ngươi cũng sẽ không từ bỏ hi vọng!" Adeline sờ lên khối tinh thần tinh thạch luôn mang theo bên người cầu nguyện: "Bọn họ nhất định sẽ chiến thắng huyễn thuật của ngươi!"

Hi vọng ngây thơ! Sương mù khinh thường cười gằn nói: "Chờ ngươi cùng ta đi xem xét những kẻ đáng thương kia xem còn có thể nói ra những lời buồn cười như vậy không."

Cũng không biết sương mù thi triển thủ đoạn gì khiến cho Adeline cảm giác một tia linh hồn của mình dường như được dẫn dắt rời khỏi thân thể, ý thức theo sương mù phiêu đãng ra bốn phía.

Kế tiếp ánh mắt của nàng giống như là tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình gặp nguy hiểm bị vây khốn trong ảo cảnh, nếu không phải nàng có tinh thần lực đặc thù thì còn cho rằng đây chỉ là trong mộng.

Có đôi lúc tỉnh táo so với lúc việc chìm đắm mê man càng đáng sợ hơn.

Không! Mau dừng tay! Thiếu nữ thống khổ nhắm mắt và bịt tai lại, nhưng không cách nào ngăn cản cảm giác của bản thân.

"Hiện tại có lẽ nên đi xem thuyền trưởng đại nhân mà ngươi đặt toàn bộ hi vọng." Sương trắng suy nghĩ rồi cười nói: "Dường như trong tâm linh của ngươi đối với tiểu tử đã cứu ngươi có một tia hảo cảm? Ta nghĩ sẽ càng thấy nhiều chuyện tình có ý nghĩa đó."

Vừa nói sương trắng vừa mang theo ý thức của thiếu nữ bay tới vị trí ma pháp trướng bồng của Trần Duệ.

"Bây giờ chúng ta xem ảo cảnh của người này." Sương trắng nói xong thì Adeline cảm giác cảnh vật xung quanh biến đổi, sau đó tiến vào một không gian lạ lẫm.

Đây là một không gian trước nay chưa từng thấy, trung ương không gian là một viên cầu lớn chói mắt, xung quanh viên cầu còn có thật nhiều vật thể lớn nhỏ bất đồng, chúng có ánh sáng khác nhau đang vận chuyển xung quanh viên cầu theo một quy luật kỳ diệu.

Những viên cầu này có số lượng rất nhiều, phạm vi rất rộng, nhìn từ xa giống như những ngôi sao lấp lánh.

Ảo cảnh của Guile không ngờ lại là một mảnh tinh không như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.