Chảng Rể Ma Giới

Chương 358: Chương 358: Thu lĩnh vực




Sartre lão gian cự hoạt, những lời vừa rồi cũng là một loại chiến thuật tâm lý, hắn rất tự tin với nhà giam số 13, nơi này đã từng cầm tù không chỉ một vị ma đế, chứ đừng nói là “ma hoàng” như Charles.

Chỉ riêng độc tố, đã có thể ăn mòn lực lượng đối phương. Tác dụng của lôi điện không chỉ là giày vò, trọng yếu hơn cả là đẩy nhanh tốc độ xâm thực của độc tố, lại thêm xiềng xích cầm cố lực lượng nữa, có thể nói là vạn vô nhất thất.

“Yên tâm, ngươi sẽ chết từ từ, không quá nhanh đâu.”

Dù cho nói như vậy, nhưng Sartre vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nhưng là hắn cũng không biết, trên thực tế, khi hắn sinh ra tự tin với nhà giam số 13, cũng là lúc hắn buông lỏng cảnh giác – nhưng địch nhân trước mắt này còn chưa phải ma hoàng, nhưng từ ý nghĩa nào đó, còn kỳ diệu hơn cả ma đế.

Lúc này, ma pháp phù hiệu ở nhà giam dần tắt sáng, xem ra Sartre đã mua chuộc được tên giám ngục trưởng, muốn từng bước giày vò và ngược sát đại càu nhân!

“Thù hận của ngươi mãnh liệt như vậy sao? Luodan tuy là nhi tử của ngươi, nhưng ta nghe Rommel nói, ngươi lập hắn làm người kế thừa vì chịu áp lực vương tộc đúng không, ta giết Luodan, hẳn đây cũng là hy vọng lớn nhất trong lòng ngươi đúng không? Ta hiện tại có chút đồng tình với nhi tử đã chết của ngươi rồi đấy”

Sartre hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích, trong lòng chỉ mắng Rommel không ngừng, có những thứ thuộc về “tiềm quy tắc”, có nguyên lão gia tộc nào không có việc xấu đâu? Rommel không ngờ lại tiết lộ chuyện này cho Charles biết, mà hắn còn vạch trần việc này trước mặt hai hậu bối ngoại tộc, nên nhất thời trào dâng phẫn nộ.

Trần Duệ liếc nhìn hai người còn lại, trên mặt mang theo chế nhạo: “Còn các ngươi, các ngươi tới báo thù, chẳng qua là vì ta đàm phán với Rommel thất bại đúng không? Nếu như lúc đó ta đồng ý, như vậy bây giờ các ngươi hẳn đang miễn cưỡng cười khen ta… Không phải vậy sao? Thù hận có thể bị lợi ích xóa đi còn là thù hận sao?”

Sartre vốn muốn dùng ngôn ngữ làm dao động Trần Duệ, không ngờ lại bị Trần Duệ đánh ngược lại, hắn biết không thể để mặc Trần Duệ tiếp tục nói nhảm. Lúc này ma pháp trận đã hoàn toàn tắt, trừ xiềng xích trên tay Trần Duệ, hắn đã không bị trói buộc gì nữa.

Sau khi ma pháp trận đóng lại, thân thể Trần Duệ có chút mềm nhũn ra, tựa như hư thoát sau khi trọng lực triệt tiêu vậy. Sartre cũng không cho hắn cơ hội khôi phục, hỏa diễm cháy rực quanh thân, một kích súc thế đã lâu nhanh chóng đánh ra.

Sartre cũng không dám xem thường Trần Duệ, vừa ra tay đã là trọng kích, có lòng triệt để phá hủy lực lượng còn sót lại của đối phương.

Ngay khi nắm tay Sartre sắp chạm đến người Trần Duệ, đột nhiên mục tiêu tan biến. Một kích này lập tức đánh hụt, lực lượng mạnh mẽ đập mạnh xuống mặt đất, nhưng nhà giam đặc chế này không chút rung động nào!

Sartre thấy đánh hụt, trong lòng chấn động, xiềng xích cầm cố kia có thể cấm tất cả kỹ năng, bao gồm cả lĩnh vực, vì sao Charles có thể thi triển thuấn di?

Vừa lúc đó, bao gồm cả Lysa và Tongte, đột nhiên cảm giác được thần rung ý động, một cỗ khí tức kỳ dị truyền đến, nhà giam số 13 vốn cứng rắn vô cùng không ngờ bắt đầu mục nát, rạn nứt. Mà lực lượng của ba người bắt đầu nhanh chóng suy yếu, cảm giác mệt nhọc, không tự chủ được nhanh chóng dâng lên, thân thể và tinh thần giá yếu hơn rất nhiều.

Ảo giác? Lysa và Tongte đồng thời xoa xoa mắt, chỉ có Sartre là kinh hãi, đây là lực lượng lĩnh vực! Mà hắn ẩn ẩn cảm giác được lực lượng này dù không mạnh (có thể do bị giam làm suy yếu), nhưng phương diện chất lượng thì cao hơn hắn nhiều!

Kinh người nhất không phải là điều này, mà là Charles có thể thi triển lĩnh vực trong tình huống bị cầm cố! Điều này quả thật không thể tin nổi!

Không đúng, xiềng xích kia có thể xiềng xích cả ma đế cấp, vì sao lại mất linh chứ? Là giám ngục trưởng Capone chơi xấu sao? Hay là Doulon? Hay là do đối phương…

Sartre không kịp ngẫm nghĩ, hắn hét lớn một tiếng, nháy mắt đã biến thành hình thái chiến đấu, một thanh trường kiếm hiện ra trong tay hắn. Quang diễm thiêu đốt mãnh liệt trên kiếm hóa thân thành cự thú hung dữ, lao thẳng về hướng Trần Duệ, nhưng mà trong quá trình bay lượn, cự thú bị suy yếu với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khi nó đến gần Trần Duệ thì bị vòng phòng hộ ngăn lại.

Vòng phòng hộ khẽ rung lên, cự thú ảm đạm tan biến, mắt Trần Duệ khẽ lóe lên dị sắc, đây là lần đầu tiên hắn dùng vòng phòng hộ chính diện đối tiếp chiêu ma hoàng cấp, nguyên nhân không chỉ vì năng lực hấp thu thương tổn của vòng phòng hộ tăng lên, mà còn vì lĩnh vực.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng lĩnh vực trong thực chiến sau khi tu hành ở nhà giam thông qua huấn luyện trường.

Thu! Thu lĩnh vực! Đây là tên Trần Duệ đặt cho lĩnh vực mới, lĩnh vực này kết hợp hữu hiệu với lực lượng của tu la, có thể hấp thu và suy yếu lực lượng của địch nhân hóa thành lực lượng bản thân. Dù cho ý cảnh và hiệu quả chưa đạt đến mực viên mãn, thời gian cũng có hạn, nhưng đã thoát ly kỹ năng “tinh vực” của siêu cấp hệ thống, đây là một lĩnh vực chân chính, độc lập thi triển!

Cho tới lúc này, hắn mới tính là chân chính bước vào Pháp cảnh, trước kia mới chỉ là là khập khà khập khiễng thăm dò mà thôi, hiện tại hắn đã tìm được phương hướng chính xác, những bước tiếp theo có thể bước nhanh hơn trước rất nhiều.

Cảm giác tự thân thi triển lĩnh vực khác xa với lĩnh vực của siêu cấp hệ thống, chính là cảm giác chưởng khống, tựa như mình là trung tâm của một thế giới, có thể tùy ý chi phối lực lượng thế giới này! Nhưng là trình độ trước mắt của hắn còn kém chưởng khống chân chính xa lắm!

Hai đại ma vương sơ giai bị biến cố dọa ngây ngốc, đứng ở trong góc kiệt lực chống lại ảnh hưởng của lĩnh vực. Bọn họ cũng không dám tiến lên, trong mắt bọn họ, chiến đấu như này đã vượt qua đẳng cấp của bọn họ!

Sartre đã khôi phục lại từ kinh hãi, trường kiếm trong tay hắn ẩn ẩn phát ra lam quang, kết hợp với quang diễm quanh thân, dần tạo ra quỹ tích thần kỳ trong hư không. Điện mang kỳ dị không ngừng khuếch đại trong nhà giam, lực lượng này vô cùng bạo ngược, dù cho không ngừng bị hấp thu và suy yếu, nhưng tốc độ điện mang sinh ra nhanh hơn tốc độ bị hấp thu nhiều, nháy mắt đã tràn ngập cả lĩnh vực.

Đây chính là tuyệt chiêu lôi quang điện của Sartre, hắn là song tu giả lực lượng và ma pháp, tố chất sở hữu đều đạt tới A-, vô cùng bình hành. Đại chiêu này của hắn hỗn hợp cả tinh thần lực và ma pháp lực. Để đối phó với lĩnh vực, đại chiêu ma pháp này tốt hơn nhiều công kích tầm thường. Sartre cũng không hy vọng tuyệt chiêu này có thể đánh bại đối thủ đáng sợ trước mắt, cái hắn muốn chỉ là nơi đột phá lĩnh vực mà thôi. Chỉ cần tìm được điểm đột phá, là có thể phá vỡ lĩnh vực của hắn, sau đó đánh bại đối thủ.

Nhưng mà, hiệu quả của chiêu này tốt hơn trong tưởng tượng của Sartre nhiều, trong phạm trù lĩnh vực, Trần Duệ mới chỉ là tay mơ, còn vừa vặn dùng trong thực chiến. Dưới tác dụng can nhiễu và uy lực kinh người của thiểm điện, hắn không thể tiếp tục ngưng tụ lực lượng lĩnh vực, cả lĩnh vực bề ngoài vẫn như thường, nhưng trên thực tế đã xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Trong mắt Trần Duệ quang mang chợt lóe, hắn bay thẳng đến Sartre. Sartre thật không hiểu nổi vì sao đối phương đang dựa vào lĩnh vực quỷ dị chiếm “thượng phong”, lại không tiếp tục phát huy ưu thế mà lại chính diện công kích.

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Sartre hành động không chút do dự, “lôi quang điện” toàn lực đánh về phía Trần Duệ. Trần Duệ không chút né tránh, năm ngón mở rộng, một quang cầu khổng lồ xuất hiện, gào thét lao về hướng Sartre. Hai cỗ năng lượng xuyên qua nhau, nhìn tình thế, có vẻ sắp lưỡng bại câu thương.

Sartre lập tức phát động thuấn di, tránh khỏi quang cầu. Kỳ thực đây là phán đoán sai lầm, không có viêm long phụ thể, uy lực cực quang đạn còn nhỏ, không đủ tác dụng lên ma hoàng cấp! Chiến đấu thuấn tức vạn biến, một phán đoán sai lầm đều có thể làm thua cả bàn!

Trần Duệ không dùng viêm long sát là vì có suy tính của mình, một khi hắn dùng viêm long, như vậy trong hai mươi tư giờ sau, hắn không thể thi triển kỹ năng gì cả, bao gồm cả Tinh Không chi môn.

Sartre vừa ổn định thân hình, thân ảnh đối phương nháy mắt đã hiện ra trước mặt, lại là thuấn di!

Cảm giác nguy hiểm kịch liệt trào dâng trong lòng Sartre, kinh nghiệm nhiều năm làm hắn đâm một kiếm theo bản năng về phía ngực Trần Duệ, nhằm hóa giải nguy cơ bản thân. Nhưng lần này lại sai lầm, đối phương căn bản không định tránh, một kiếm của Sartre xuyên qua lồng ngực Trần Duệ.

Cũng đúng lúc này, trong tay Trần Duệ xuất hiện một thanh chủy thủ, Sartre còn chưa kịp phản ứng thì chủy thủ đã như sấm sét đâm về phía ngực hắn.

Đây là lần đầu tiên Trần Duệ chân chính sử dụng vũ khí trong chiến đấu, cũng là vũ khí bí mật cho chính hắn chế tạo.

Liệt Ảnh (chủy thủ) – truyền kỳ cấp, thuộc tính: tốc độ công kích gấp đôi, suy yếu phòng ngự địch nhân, tăng thêm 100% xé nứt vết thương, có tỷ lệ nhất định sinh ra tê liệt.

Không thể không nói, đây là một vũ khí rất âm hiểm, chỉ riêng gia tốc công kích và phá vỡ đã rất cường đại, chứ đừng nói đến còn có kỳ hiệu xé nứt vết thương và tê liệt, có thể nói đây là vũ khí tốt nhất cho thích khách.

Sartre đầy khó tin nhìn vào chủy thủ trước ngực mình, cảm giác kịch liệt đau đớn truyền đến, phảng phất như bị răng nanh hung thú cắn ngập thịt vậy. Rất khó có thể tin vết thương lớn như vậy do một thanh chủy thủ nho nhỏ tạo thành, nhiều năm an nhàn lắm hắn đã lâu không phải chịu đau đớn như vậy.

Không chỉ là thân thể, mà trên tâm lý cũng dần mất năng lực phản ứng, một đao này còn phụ thêm hiệu quả tê liệt!

Ma tộc khác với nhân tộc, đả thương như này đối với nhân loại phổ thông đã là đả thương trí mạng, nhưng còn chưa đủ để Sartre mất đi lực lượng, cổ tay hắn khẽ chấn, lôi quang liệt bạo phát ra, khắp người Charles bị điện quang lượn lờ, đánh văng ra xa, té rớt trên mặt đất.

Trong tích tắc bị đánh bay ra, một thủ chưởng như đao lướt qua vai Sartre, đao khí lăng lệ để lại một vết thương đáng sợ trên vai Sartre. Thể chất ma hoàng cấp dù sao cũng không tầm thường, nếu không một đao này có thể chém xuống một cánh tay rồi!

Đau đớn liên tiếp làm Sartre kêu thảm trong lòng, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra sợ hãi, vốn chỉ là nhẹ nhàng tiện tay, không ngờ lại có biến cố phát sinh!

Dù cho lực lượng Pháp cảnh của Trần Duệ có đột phá, nắm giữ cơ bản về lĩnh vực, nhưng trạng thái trước mắt của hắn còn kém ma hoàng cấp không nhỏ (viêm long và thần khí đều không thể sử dụng), sở dĩ có thể đánh đến lưỡng bại câu thương cùng Sartre là nhờ chiến thuật và đánh bất ngờ.

Chiến thuật như vậy đã được Trần Duệ tỉ mỉ suy nghĩ ngay từ khi Sartre mới đến. Hắn một mực tạo ra ảo giác bị xiềng xích, kết quả là thành công lấy mạng đổi mạng với đối phương.

Sợ hãi của Sartre lúc này không thể dùng lời hình dung: vai bị thương nặng! Ngực thương nặng! Còn có cảm giác tê liệt kỳ dị, không biết có trúng độc hay không nữa – đã bao lâu rồi hắn không chịu thương nặng như này?

Càng làm hắn sợ hãi là địch nhân vừa trúng lôi quang liệt nhưng lại chầm chậm đứng lên, ánh mắt lăng lệ như đao phong bắn qua, như muốn soi thấu tim gan hắn. Ánh mắt này tràn ngập chiến ý cường đại, hoàn toàn không để ý đến máu tươi nơi ngực đang trào ra.

Kỳ thực thương thế Trần Duệ không nhẹ, không có viêm long phụ thể, hắn còn chưa thể chống lại lực lượng ma hoàng cấp. Một chiêu lôi quang liệt lúc trước suýt thì làm thân thể hắn tan vỡ, dù cho có tái sinh, dẫn linh và thể chất kháng ma, nhưng cũng suýt không chịu nổi, nhưng hắn vẫn dùng ý chí to lớn ngăn chặn cơn đau, từ từ đứng dậy.

Chỉ có đứng lên mới có thể đánh ngã đối phương.

Không biết có phải vì ngực bị thương nặng không, Sartre bỗng dưng cảm giác sợ hãi tột độ, lực lượng lại vô cớ yếu đi mấy phần, kỳ thực hắn cũng không phải không còn lực đấu, ít nhất hắn còn chưa thi triển lĩnh vực.

Nhưng là, Sartre cũng không còn là thanh dao bén đầy dũng cảm bên cạnh Bạch Dạ năm xưa nữa, huyết tính và đấu chí ngày xưa đã bị quyền mưu mài sạch. Hắn hiện tại chỉ có một ý niệm – chạy, cũng không muốn chiến đấu với kẻ điên này nữa.

Một địch nhân đã mất đi đấu chí và dũng khí, cho dù lực lượng mạnh đến đâu, cũng chỉ là một linh hồn không xác mà thôi.

Trần Duệ nhìn ra được đối phương hoảng sợ, hắn cắn răng ngăn chặn đau đớn, đang định tiếp tục ra tay với Sartre. Đột nhiên tâm sinh cảnh báo, hắn vung tay lên, cầm chặt lấy hai kình nỏ, bên trên còn ẩn ẩn bôi kịch độc, hai mũi nỏ này xuất phát từ phía Lysa và Tongte, do Thu lĩnh vực đã tan biến, nên hai người đã khôi phục lực lượng bình thường.

Tongte vừa rồi nhìn thấy Trần Duệ đối kháng với Sartre ma hoàng cấp, còn ẩn ẩn chiếm thượng phong. Hắn biết bản thân không phải đối thủ của Trần Duệ, nên vừa nhìn thấy ánh mắt lăng lệ của Trần Duệ, chị sợ rước họa vào thân, nên vội vàng chỉ về phía Lysa nói: “Là nàng.”

Trong tay Lisa là một ma pháp nỏ, ngực nàng phập phồng lên xuống, trên mặt xen lẫn khẩn trương và sợ hãi, nhưng trong mắt vẫn mang theo thù hận.

Trần Duệ đột nhiên cau mày, quay đầu nhìn lại, Sartre đã thừa diupj này toàn lực chạy về hướng cửa giam, sau đó khởi động cơ quan, cửa nhà giam chầm chậm đóng lại.

Tốc độ ma hoàng cấp A- quá nhanh, Trần Duệ đã đuổi không kịp, chỉ có Tongte cả lăn lẫn bò chạy tới, lớn tiếng khẩn cầu Sartre mở cửa. Nhưng lúc này Sartre cũng không để ý nhiều đến thế, lại liên tục khởi động cơ quan, cửa lớn bị đống chặt lại.

Tù lung cầm cố lại bắt đầu phát huy tác dụng.

“Xong rồi!” Tongte gần như muốn ngã xuống, nhưng nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Trần Duệ, hắn vội nghĩ đến còn có địch nhân bên cạnh, nên quỳ xuống van xin: “Đại nhân tha mạng, ta chỉ là chịu mệnh lệnh gia tộc mà tới đây. Pierce chỉ là thúc thúc xa của ta, cho dù bình thường còn khó gặp. Là lão già tự mình tìm chết, không ngờ còn làm phiền đại nhân…”

Tongte vì tính mạng, cúi đầu van xin, trong mắt Trần Duệ khẽ lóe lên tia chán ghét. Còn không đợi hắn nói trong, tay Trần Duệ khẽ đụng, mặt Tongte trúng một kích, thanh âm xương vỡ vụn vang lên, lập tức đối phương ngã mềm xuống đất, dần dần máu tươi trào ra, cũng không biết là sống hay chết.

Trần Duệ đánh ngã Tongte rồi quay lại nhìn Lysa vừa bắn lén hắn.

Trong lòng Trần Duệ không khỏi thở dài, nữ tử đại gia tộc, nhưng đằng sau cao quý xa xỉ là rất nhiều chuyện bi ai thân bất do kỷ. Tay hắn vẫn vung lên, Lysa không kịp lên tiếng nhưng chỉ bị đánh ngất.

“Sống tiếp, mới có hy vọng” Trần Duệ ôm lấy vết thương nặng nơi ngục, nói ra một câu, cũng không biết là nói với nàng hay nói với chính hắn nữa.

“Kẻ điên đáng chết!” Từ phía ngoài phòng giam truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Sartre.

“Doulon và cấm vệ quân rất nhanh sẽ tới đây, đến lúc đó sẽ trực tiếp xử quyết tên có ý đồ vượt ngục nhà ngươi!”

“Không nên hy vọng chạy trốn, dù ngươi có thoát được lực lượng cầm cố, chỉ dựa vào lực lượng ma hoàng cũng không thể đột phá phòng giam đâu!”

“Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy bộ dáng thịt nát xương tan của ngươi!”

Trần Duệ không chút để ý đến Sartre, chỉ là một con chó không dám cắn người mà thôi!

“Gió nổi lên rồi, trước khi mưa rào thì thêm chút sấm sét đi…” Trần Duệ nhàn nhạt nói một câu, trong tay hắn xuất hiện một viên cầu cỡ hạch đào, từng phù văn tinh vi xuất hiện bên trên viên cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.