Chảng Rể Ma Giới

Chương 722: Chương 722: Tuyết đạt lai của nàng




Quần đảo Razer, mấy ngày sau.

Shi Cuinuo lẳng lặng nhìn chăm chú vào cánh buồm ngày càng xa,ánh trăng tím kiakéo cái bóng như conbọ gậy kia rathật dài.

Trên thuyền cómuội muội thân cận nhất của nàng, còn có... người namnhân kia. Bọn họ sẽ đimột nơi xaquần đảo Razer, rời racái vùng biển Tử Vong này. Cũng không biết tới baogiờ mới cóthể gặp lại.

Nam nhân kia, banđầu cứu nàng vàmuội muội từ trong tayHắc Mạc hải thần, lại chiến thắng một loạt kẻ địch như kỳ tích, thậm chí baohồm cả vị hắc ámLong Hoàng gần như thần linh kia.

Hắn đã thoát khỏi vôsố oanhồn của biển Tử Vong, baogồm trên trăm triệu anhlinh khiến họ thoát khỏi vôtận bithương vàthống khổ. Nhưng hình như hắn đã quên mất lời hứa hẹn "đáp ứng bất cứ yêu cầu gìcủa nàng" khixưa.

Sau khihắc ámLong Hoàng chôn diệt, không chỉ dị lực khiến sinh vật trong hải vực tàn sát nhau biến mất, màcả lực lượng thần bíluôn quấy nhiễu sinh tồn của toàn bộ sinh vật biển cũng không còn tồn tại. Cũng tương đương với cứu vớt toàn bộ chủng tộc trong hải dương, baogồm cả

Nam tử kiađã mang đi ULinh san hôđã mất đigiá trị, còn cócả Adeline tự nguyện đitheo hắn nữa.

Shi Cuinuo kỳ thực thật hâm mộ Adeline. Ởphương diện nào đó, Adeline còn códũng khí hơn tỷ tỷ như nàng.

"Hối hận à?"

Thanh âmcủa nữ vương Naga Modaisiti vang lên. ShiCuinuo nhíu mày, vẫn nhìn chăm chú vào thuyền Mạn Đà Lađã biến thành chấm đen nhỏ nơi xa,hừ lạnh một tiếng.

Modaisiti thân làmẹ nhưng dường như cố ývạch trần vết sẹo trong lòng congái: "Hối hận khikhông cùng rời đivới Adeline? Dường như con vìnhát gannên đã lựa chọn sailầm. Bây giờ đuổi theo đi, cólẽ còn kịp. Cómuốn tatặng chomột conthuyền haykhông?"

Cặp mắt vốn hơi đỏ lên của ShiCuinuo chợt bắn ranhuệ khí sắc bén, trong taybỗng xuất hiện sáu chuôi loan đao: "Để đao của tanói chongài biết, lựa chọn của ta có sailầm haykhông."

"Ta sẽ coiđây làkhiêu chiến vìvị trí tộc trưởng." Modaisiti cười lạnh đầy nghiền ngẫm, chậm rãi lấy đao ra.Lúc này không phải là haichuôi mà làsáu chuôi: "Nghe nói conhọc được ảo diệu đầy đủ của Lục Đao Phá ởCăm Hận chiđịa. Để ta xemxem, rốt cuộc ngươi tiến bộ tới đâu rồi."

Dưới ánh trăng, những tiếng đao phong vachạm thanh thúy, dường như trở thành tiếng tiễn đưa conthuyền xa xa.

Trên thuyền Mạn Đà La,Adeline vừa rời khỏi mẫu thân vàtỷ tỷ đang khóc sướt mướt ởtrong lòng Helen, xem ratiểu công chúa nhân ngư cũng rơi không ítnước mắt. Đôi mắt đỏ lên đã hung hăng trừng trừng nhìn "đầu sỏ tội phạm" Trần Duệ.

Trần Duệ thật vôtội đối diện với ánh mắt của tiểu công chúa nhân ngư, rời đicùng hắn làyêu cầu của Adeline, bây giờ cứ nhìn như hắn cưỡng épdân nữ vậy. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cố gắng đitới, anủi: "Đừng khóc, Adeline. Cómột tintốt lành muốn nói chonàng, Augustine Lasđại nhân vừa cho tamội bảo vật trân quý, tên làngự linh tâm nhãn, là do ConMắt Long Thần hợp nhất diễn sinh ra, cóthể chomắt của nàng lại nhìn thấy ánh sáng."

Adeline lắp bắp kinh hãi, trong tayđã xuất hiện haiviên châu lạnh lẽo, mang theo lực lượng nhẹ nhàng màthấm đượm vào tâm.

"Lát nữa chờ nàng tĩnh tâm lại, nhỏ máu lên đó, đặt ởtrước haimắt, chúng sẽ hóa thành chất lỏng tiến vào mắt của nàng, làm nàng khôi phục thị giác. Ngự linh tâm nhãn còn cólực lượng đặc thù, chẳng quacần tinh thần lực cường đại hơn nữa mới cóthể thitriển. Tuyrằng nàng đã cóđược một bộ phận huyễn lực của Thận Ma,tinh thần lực đã đạt tới mađế cấp nhưng phương diện vận dụng còn lạ lẫm, còn xamới sosánh được với mađế. Bình thường, nàng phải chú ý tuhành phương diện này mới cóthể tự nhiên màvận dụng ngự linh tâm nhãn.

"Cám ơnGuile đại nhân!" Adeline kinh hỉ, nắm chặt haiviên châu. Rồi lại dùng tâm linh cảm ứng thilễ với Augustine Las: "Cảm ơnAugustine Lasđại nhân."

"Ừ." Augustine Lasgật đầu với thiếu nữ Naga, lại liếc ngang conrể một cái, làm Trần Duệ hơi buồn bực.

Chẳng qualại nói tiếp, chavợ đối xử với hắn cũng không tệ, mượn vụ "tháp HuyHoàng" kiathì chavợ đã mất một phen khí lực, tiêu diệt hoàn toàn ấn ký màRodriguez lưu lại, sauđó lại trực tiếp ném chohắn.

Bên trong không gian thần khí này kỳ thật còn cócực nhiều bảo tàng của Rodriguez, đáng tiếc bảo tàng này đã bị "sung công" đến tám phần. Còn lại haiphần, chavợ nghiêm chỉnh tuyên bố, congái và conrể cưa đôi.

Bằng "thiên phú quản lýtài sản" của long tộc, cóthể giữ lại haiphần đã làđáng quý vôcùng rồi. Đây lànể cái biểu hiện vôcùng xuất sắc trong thời gian này của Trần Duệ, nếu không thì nửa phần cũng nghỉ chobéo.

Trừ phần bảo tàng này ra,bản thân tháp HuyHoàng đã làmột kiện bảo vật cực kỳ trân quý. Đây làthần khí chân chính, hơn nữa còn làthần khí không gian vôcùng hiếm lạ, cũng không phải mấy thứ ngụy thần khí trước đó của Trần Duệ sosánh được. Thánh long Rodriguez từng dùng nóđể tránh thoát sự đuổi giết của một trong bavị thiên sứ tối cao -Rafael. Lấy thực lực mađế của Trần Duệ bây giờ, nếu muốn nắm giữ cái thần khí này thì là vôcùng khó khăn. Nhưng hắn cóđược bàn tayvàng như siêu cấp hệ thống, trước mắt tháp HuyHoàng đang bị phân tích chiều sâu toàn lực "phá giải". Mặc dùtiến độ khá thong thả nhưng thành công hẳn chỉ làvấn đề thời gian.

Chuyến này Trần Duệ thuhoạch khá dày, ngoại trừ bảo tàng vàtháp HuyHoàng, còn lấy được cả ámnguyên lực màLola cần, còn cả LamTinh Trọng Thủy và ULinh san hô màvăn minh luyện kimthượng cổ cần nữa, còn hóa giải cừu hận với ámnguyên tố nhân, chiếm được thiện cảm của thủy nguyên tố nhân.

Bởi vìbị Rodriguez "phụ thể", thực lực của Đâu Đâu tăng mạnh tới S++, ngược lại thành kẻ cóđẳng cấp thực lực caonhất. Phỏng chừng sau khitrở về, Lomond đại gialại thành kẻ đội sổ rồi.

Khi Rodriguez chôn diệt, khế ước trụ trói buộc Bạch tuộc vương RedPipit trong tháp HuyHoàng cũng biến mất. Trần Duệ tìm được tinh cầu linh hồn của RedPipit, sau khitrở lại Hắc Mạc hải vực cũng đã giao lại choBạch tuộc vương.

Nếu như không cótinh cầu này, linh hồn của Bạch tuộc vương không thể đầy đủ, cả đời này thực lực cũng không tiến được. Rodriguez đã dùng cách này giam cầm bổn sự của hắn, hiện giờ tìm được tinh cầu linh hồn, tất nhiên làmừng rỡ.

Đáng nhắc tới chính làTrần Duệ trước tiên giải trừ khế ước bình đẳng của mình vàBạch tuộc vương, lại lấy tinh cầu ra.Trạng thái này làm RedPipit rất khiếp sợ, đối phương chẳng quachỉ là"ma đế" nhonhỏ màthôi, lại cóthể trực tiếp "xé bỏ" khế ước với cường giả bán thần như hắn. Xem ra lailịch vàtiềm lực của kẻ này sâu không lường được.

Phương pháp của Trần Duệ quá rõràng, chính là ban ơnlấy lòng, nếu đã muốn bán thì phải công khai màbán. RedPipit rất rõràng điều này. Cho dùkhông cócường giả Long tộc đáng sợ kia, nội tâm Bạch tuộc vương cũng rất cảm kích với Trần Duệ đã chohắn tự do,hứa hẹn sau khikhôi phục linh hồn lực sẽ điĐọa Thiên Sứ đế quốc một chuyến.

Lãnh địa ÁmNguyệt.

Một mảnh sân utĩnh nào đó.

Ấm đồng trên lò mapháp đang kêu lên vìnước sôi, một bàn taytrắng nõn như bạch ngọc nhấc ấm đồng lên, dọn sạch một cái bàn trúc đã đặt sẵn trà cụ tinh xảo, động tác taonhã màthuần thục.

Lá trà xanh biếc để vào ấm nhỏ màu tím, nước sôi thanh lọc, lại thêm bọt nước tách phiến lá ra,một cỗ mùi thơm ngát dần dần tràn ngập.

Trên cái bàn thấp chỉ có haichén trà, nữ tử rót trà từ cái ấm nhỏ vào haicái chén, lẳng lặng nhìn chỗ ngồi trống không đối diện kia, giống như nơi đó cómột người mànàng một mực chờ đợi vậy.

Không biết từ baogiờ, loại chờ đợi này đã trở thành một thói quen.

Dù là khisinh mệnh tới gần với tử vong nhất, loại thói quen này vẫn được giữ nguyên. Hoặc lànói, đây làmột loại hyvọng.

Loại hyvọng ủng hộ nàng tiếp tục chờ đợi.

Thật lâu sau, nữ tử mới nâng chung trà lên, uống một ngụm, đôi mắt xanh biếc như bảo thảnh lộ rasự tưởng niệm nhàn nhạt.

"Trà nguội rồi, uống không ngon đâu."

Một thanh âmvang lên, chén trà trong taynữ tử bỗng nhiên runrẩy, vài giọt nước tràn ranhưng rồi sauđó nàng lại lập tức khôi phục lại ổn định. Chỉ làsự suy tưtrong đôi mắt bích ngọc kiađã hóa thành vuimừng vôhạn. Cóđiều, thanh âmthốt ralại khá hờ hững: "Trở về từ baogiờ?"

"Ngay vừa rồi."

"Vậy sao? Vậy là, các nàng nguyện ýthả chàng đến nơi này sao?"

"Nói chochuẩn thì là tavụng trộm trở về, dùng năng lực không gian nào đó. Bởi vì... uyhiếp lần trước của nàng rất hữu hiệu."

Nhắc tới "uy hiếp", khuôn mặt đằng saumạng chelại nở một nụ cười, ánh mắt nheo lại giống như haivầng trăng khuyết tuyệt mỹ.

Lần này sau khitrở về từ Tử Vong hải, emphải lànữ nhân đầu tiên chạm vào chàng. Nếu không emgả choAugustine Las, chochàng gọi em là"mẹ" theo Olivia!

Chính nàng cũng phải thừa nhận, uyhiếp này quá độc.

Aibảo nàng là hoamạn đà la.

Đóa hoađộc được Đọa Thiên Sứ đế quốc công nhận.

"Ngồi đi."

Nàng chân thành đứng dậy, đổ trà nguội trong chén đi, lại nấu nước một lần nữa.

"Giải quyết xong chuyện lần này rồi sao?"

"Ừ."

"Chuyện tình thế giới loài người lần trước chàng vẫn chưa nói xong, tiếp tục đi..."

"Được..."

Nữ tử một bên thay trà, một bên thản nhiên mànghe. Trên thực tế, nàng quả thật hơi không yên lòng. Lần đầu tiên, suynghĩ của nàng lại baybổng về nơi xa xa khinghe hắn nói chuyện.

Khi gặp hắn trước kia, taynàng nắm quyền cao, làm vôsố tuổi trẻ tài tuấn ngưỡng mộ, dùng trí kế dễ dàng đòa bỡn đế quốc trong lòng bàn tay. Nhưng lúc đó, ngoại trừ thù hận vàoán hận, nàng chỉ có haibàn taytrắng.

Gặp được hắn, được hắn làm sống lại. Tuyrằng như đã được sinh ralần nữa, nhưng trước saukhông thể đối mặt với nội tâm thống khổ, chỉ biết lẳng lặng chờ đợi cái chết. Chưa baogiờ có hyvọng, thật giống như một người bị tàn khuyết.

Cho tới bây giờ, nàng mới làmột nữ nhân đầy đủ.

Đúng rồi, còn chưa phải.

Nhưng mà, cũng nhanh thôi.

Khuôn mặt nàng bỗng nhiên hơi hồng lên, nhìn trộm hắn một cái, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng.

Trong nháy mắt này, trái timluôn hờ hững tự nhiên lại đập thật nhanh, đan xenkhẩn trương vàchờ mong.

Kế tiếp, quá trình cụ thể dưlào cóvẻ vôcùng mông lung. Cũng không biết hắn đitới trước mặt nàng hay lànàng chủ động đitới bên cạnh hắn? Chỉ cảm thấy tất cả tiến triển vôcùng tự nhiên. Thật giống như... giống như việc bây giờ hắn đang ômnàng đivào phòng nghỉ vậy.

Lúc này, tuyệt sẽ không trôi quagiống như lần trước.

Nàng thấy được cái giường kia, biết sắp sửa phát sinh cái gì, hai mánổi lên haimảnh lửa hồng nhưng lại không hề nétránh nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn. Nàng cũng đã rưng rưng nước mắt hạnh phúc.

Rốt cuộc cũng cómột người như vậy, tất cả của nàng không hề chegiấu trước mặt hắn nữa.

Quá khứ đã trở thành quá khứ rồi.

Tương lai, mạn đà lakiều diễm vàkịch độc vẫn sẽ nở rộ trên thế gian.

Nhưng, ởtrước mặt namtử này, nàng vĩnh viễn chính làtuyết đạt lai.

Tuyết đạt laicủa chàng.

Sinh tử không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.