Chảng Rể Ma Giới

Chương 674: Chương 674: Tuyết đạt lai




Thành công sắp tới, trong lòng Eliza dâng lên sự vui mừng điên cuồng. Chỉ cần nàng có được lực lượng của tâm linh chi ngữ, sau đó bố trí tình cảnh Milan cự tuyệt tình yêu mà giết chết "Richard", lại bị nàng và Paul chạy tới giết chết tại chỗ. Kế hoạch sắp đặt đã lâu này sẽ đại công cáo thành.

Eliza rất rõ cách làm người của lão sư. Thứ Eudora coi trọng cũng không phải là con người "Richard" mà là năng lực có thể câu thông với trứng phượng hoàng. Chỉ cần có được lực lượng tâm linh chi ngữ thì Eliza tự nghĩ bản thân sẽ có thể thi triển mạnh hơn "Richard" nhiều. Có cái này làm giá trị lợi dùng, lại thêm bố cục bậc thang thì nàng không cần phải lo lắng bị trách phạt.

Đôi mắt của "Richard" đã biến thành màu đỏ. Eliza nghe Trần Duệ nói thì biết đây là dấu hiệu truyền thừa của tâm linh chi ngữ. Nàng vội vàng tập trung chú ý, khẩn trương nhìn vào đôi mắt kia nhưng rồi lại cảm giác bị một luồng tinh thần lực bọc lấy, vô cùng thoải mái. Trong hoảng hốt, nàng trở thành chủ nhân của điện Thánh Quyến, dẫm đạp kẻ từng làm lão sư của nàng ở dưới chân. Sau đó, nàng đánh thắng hai đại thần điện còn lại rồi trở thành kẻ thống trị tối cao nhất thành Thánh Sơn. Nàng thấy mình giống như thần linh, liếc mắt nhìn chúng sinh quỳ bái. Mặc dù tiềm thức nói cho nàng biết đây chỉ là một giấc mộng nhưng cảm giác thỏa mãn vô cùng này khiến cho nàng không muốn tỉnh giấc, ngược lại còn muốn trầm mê thêm.

Một thanh âm vang lên: "Vì sao muốn giết Richard?"

"Ta muốn có được tâm linh chi ngữ của Richard..." Eliza không tự chủ đáp lại.

"Vì sao muốn giết Milan?"

"Ta và nàng có mối thù không thể gỡ bỏ. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, ta giết chết muội muội nàng. Lão sư cũng ngầm cho phép chúng ta đấu tranh, kẻ thắng sẽ được làm vua."

"Eudora cần quả trứng ma thú kia để làm gì?"

"Đó là trứng phượng hoàng. Lão sư là người tu hành cả hỏa hệ và quang hệ. Nàng muốn ấp nở phượng hoàng rồi sau đó dùng bí pháp để cắn nuốt. Như vậy thì nàng sẽ có hy vọng trở thành cường giả quốc độ hóa chân chính."

"Tại sao Milan không thể tiến vào điện Hỏa Diễm mà ngươi lại biết được bí mật này?"

"Vì ta có năng lực mê hoặc tinh thần. Còn có... ta không thể nói..." Eliza dường như có chút giãy dụa.

"Trả lời!"

"Ta... Mẫu thân của ta, mẫu thân của ta là muội muội của lão sư..."

Đáp án có chút bất ngờ. Thúc thúc là hồng y giáo chủ, di mẫu là tông chủ giáo thánh nữ? Như vậy liệu có đại biểu cho chuyện biết càng nhiều bí mật?

"Ngươi đã từng thấy Rafael chưa? Ba thiên sứ chí cao cuối cùng thì có bí mật gì?"

"Rafael... Thiên sứ..." Hô hấp của Eliza dần trở nên gấp gáp và nặng nề.

"Trả lời!"

Eliza chấn động, tỏ ra vô cùng thống khổ. Cả cơ thể nàng run rẩy, đột nhiên thét vang một tiếng.

Bên kia, Paul đang cầm kiếm, nhìn chằm chằm Milan bị thương ngồi ở gốc cây cổ thụ. Nhìn làn da bán tinh linh dần trở nên đỏ ửng, Paul nở một nụ cười bỉ ổi: "Hiệu lực của mê hương thảo phát tác rồi sao? Nếu như ngươi bò qua liếm giày cho ta thì có lẽ trước khi ngươi chết, ta có thể cho ngươi nếm thử tư vị của nam nhân."

Milan liều mạng đè nèn dục niệm sinh ra trong đầu. Vì lực lượng bị trôi đi cùng với việc thương nặng cho nên ý chí của nàng cũng dần mỏng manh, ngay cả khí lực lưu tồn để chạy trốn cũng dần tan biến. Nàng hiểu rất rõ Eliza, dưới tình huống thế này, nó tuyệt đối sẽ không cho địch thủ con đường sống. Thậm chí, Eliza còn càng thêm ác độc, giày vò nàng đến chết. Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là tự kết thúc sinh mạng mình trước khi lực lượng hoàn toàn tiêu tán.

Vừa lúc đó, Paul và Milan đồng thời nghe được tiếng kêu thét của Eliza. Tiếng kêu tràn đầy sợ hãi và thống khổ. Nếu như vào lúc bình thường, tiếng kêu này khẳng định sẽ dẫn tới rất nhiều thủ hộ kỵ sĩ. Nhưng mà thủ vệ kỵ sĩ gần đây đều bị chính Eliza dẫn rời đi rồi.

Paul vừa quay đầu liền nhìn thấy Eliza ôm đầu thống khổ kêu trên mặt đất, còn "Richard" thì lại không thấy đâu.

Trong lòng Paul bỗng dưng sinh ra một cảm giác nguy hiểm khó hiểu. Song thủ cự kiếm sáng rực lên, còn chưa quay đầu đã dùng hết sức vung kiếm ra.

Cự kiếm vung mạnh với tốc độ cao bỗng dưng khưng lại, ánh sáng nháy mắt bị dập tắt. Cảnh tượng này giống như một ngọn nến bị một người nhè nhẹ thổi "phù" một cái, dập tắt mất. Paul khó tin nhìn vào thân ảnh trước mặt. Thân ảnh này chỉ dùng hai ngón tay đã dễ dàng ngăn cản một kích toàn lực của hắn.

Thân ảnh này, hắn quen.

"Richard..." Paul gần như là rên rỉ ra tiếng: "Không thể nào!"

"Paul đại nhân thân ái." "Richard" nở một nụ cười tà dị: "Tất cả mọi có thể đều sinh ra từ không thể. Tính ra, ta nên cảm tạ sự chiếu cố của đại nhân ngài trong suốt thời gian qua."

Paul dùng hết sức muốn rút thanh cự kiếm bị đối phương dùng hai ngón tay kẹp về nhưng từ đầu tới cuối vẫn giống như chuồn chuồn lay cột đá, không lay động tới nửa phần. Loại lực lượng đáng sợ thế này cho dù là lão sư hắn, đệ nhất thánh kỵ sĩ trưởng - Quang Huy hiếm thánh Pasali cũng chỉ sánh ngang mà thôi!

Cường giả đỉnh phong thánh cấp! Lông mày Paul dựng thẳng đứng lên: "Ngươi là ai!"

Một người có thực lực mạnh mẽ gần như đứng ở đỉnh phong của thế giới nhân loại này không ngờ trên một đường luôn ẩn tàng làm tùy tùng của hắn, vậy thì mục đích của người này... Paul càng nghĩ càng sợ hãi, sau đó hắn nghe thấy thanh âm thản nhiên của người đó truyền đến: "Thời gian của ta rất gấp, không rảnh nói nhảm với tên kiến hôi nhà ngươi. Ta chỉ nói một câu, ngươi vốn chỉ là bị lợi dụng thôi, có thể không chết... đáng tiếc, ngươi lại muốn giết ta cho nên ngươi phải chết."

Đây là câu nói cuối cùng mà Paul nghe được trong đời. Một giây sau, một ngón tay điểm trúng đầu hắn. "Bành" một tiếng, ý thức bắt đầu tiêu tán. Cùng tiêu tán với nó còn có dã tâm, dục vọng, thể xác...

Trong tầm mắt mơ hồ của Milan, thân thể của Paul giống như bị hòa tan thành bụi phấn, sau đó dần hóa thành hư vô.

Thần trí của nàng lúc này còn chưa hoàn toàn mất hẳn. Ánh mắt nàng lộ ra một tia tự giễu: thì ra, tất cả mọi người đều nhầm. "Con cóc ghẻ" vẫn luôn bị nàng xem thường kỳ thực chính là một con "cự long" chân chính.

"Muốn giúp đỡ sao? Tiểu thư thích khách thành Garden?" Đối phương ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn nàng.

"Là ngươi!" Milan đột nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt tỏ ra kinh hãi. Ở thành Garden, nàng cải trang để đi ám sát Eliza nhưng không thành, kết quả là khi chạy trốn lại đụng phải một người thần bí có thực lực sâu không lường được. Đối phương không hề làm khó nàng, chỉ... cướp đi nụ hôn đầu của nàng thôi.

Vừa nghĩ tới đây, Milan liền thấy một ngón tay chỉ tới trán mình. Nàng cắn răng nói: "Chờ một chút!"

Ngón tay kia quả nhiên ngừng lại. Bán tinh linh cũng không hề xin tha thứ, chỉ hỏi: "Eliza làm sao vậy?"

"Nàng muốn khống chế ta, lại bị huyễn lực của ta phản phệ rồi lại vì lượng lượng tinh thần ám thị nào đó nên bị sụp đổ triệt để. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đời này, nàng không thể nào thanh tỉnh lại nữa."

Bề ngoài Eliza thật đáng yêu nhưng nội tâm thì âm trầm ngoan độc. Chuyện lần này chủ yếu là do nàng gieo gió gặt bãi, cũng coi như là báo ứng đi.

"Được rồi, dù sao ngươi cũng sắp chết, có thể trả lời ta hai vấn đề không, coi như đây là thù lao ta thay ngươi báo thù cho muội muội. Thứ nhất, thiên sứ Rafael có bí mật gì? Thứ hai, Quang Minh thần điện trên đỉnh Thánh Sơn cuối cùng thì có cái gì?"

Milan lắc đầu: "Ta chưa từng gặp Rafael đại nhân, chỉ biết lần cuối ba vị thiên sứ chí cao hàng lâm là vào ba trăm năm trước. Còn về Quang Minh thần điện, nơi đó chỉ có giáo chủ và hai vị tông chủ giáo mới có thể tiến vào, ven đường còn có thánh thú thủ hộ cho nên ta cũng không hiểu rõ."

"Ta nhìn được, ngươi không nói sai. Tiếc thật, tình báo thiếu một chút." Vừa dứt lời, ngón tay kia đã đặt lên trán Milan.

Milan đang nhắm mắt lại chờ chết thì đột nhiên cảm thấy trên trán truyền lại cảm giác mát lạnh. Dược lực của mê hương thảo nhanh chóng rút đi. Dục niệm nóng rực toàn thân cũng dần biến mất.

Bán tinh linh kinh ngạc mở to mắt ra thì thấy trước mặt không còn ai rồi. Bên tai nàng còn vang lên âm thanh: "Thưởng cho sự thành thực của ngươi, hãy ngủ một giấc cho ngon đi, em gái bán tinh linh có bờ môi mềm mại ạ..."

Cơn buồn ngủ cường liệt ập tới, đôi mắt của bán tinh linh xinh đẹp bắt đầu díp lại.

Cùng lúc này, một thân ảnh ẩn giấu lặng lẽ đi tới đỉnh Thần Ấn. Xuất phát từ sự cẩn thân cho nên tốc độ của thân ảnh này cũng không phải rất nhanh. Mặc dù hắn phi thường quen thuộc với con đường trên đỉnh Thánh Quyến nhưng đỉnh Thần Ấn thì bây giờ hắn mới tiến vào lần đầu.

Thân ảnh này tất nhiên là Trần Duệ. Khi nãy ở điện Thánh Quyến chính là Tu La. Nhiệm vụ của Tu La là theo Eliza để diễn kịch mà nhiệm vụ của bản thể là đi tìm mục tiêu trọng yếu nhất của kế hoạch lần này: tuyết đạt lai!

Vị trí của tuyết đạt lai là trên đài Tuyết Phong gần điện Thần Ấn.

Ven đường lên đỉnh Thần Ấn không gặp phải hiểm trở gì, chỉ đến khi lên đến điện Thần Ấn thì Trần Duệ mới kinh ngạc. Bố cục của điện Thần Ấn khác hoàn toàn với điện Thánh Quyến. Ở đỉnh Thánh Quyến, pho tượng Rafael đứng sừng sững giữa quảng trường, phía sau là kiến trúc cung điện. Ở đỉnh Thần Ấn thì có một pho tượng cực kỳ to lớn, toàn bộ kiến trúc đều ở phía dưới pho tượng này. Pho tượng Rafael mà đem ra so sánh thì chỉ có thể được coi là đồ chơi nhỏ thôi.

Giống với điện Thánh Quyến, tín ngưỡng chi lực nơi này cũng nằm trong trạng thái bị cắn nuối. Từ đó có thể thấy, tam đại thần điện đều trong tình trạng này. Cái gọi là ba vị thiên sứ chi cao, nô bộc trung thành và cường đại nhất của Quang Minh thần lại đi trộm tín ngưỡng chi lực của chủ tử! Không biết đây là trò hề gì nữa?

Trần Duệ nghĩ tới tình báo mà Tu La vừa có được. Lần hàng lâm gần đây nhất của ba vị thiên sứ chí cao là hơn ba trăm năm trước, vừa vặn đó là thời gian mà nhân loại cùng ma giới đại chiến. Chẳng lẽ...

Những câu đố này đều ẩn chứa bí mật kinh người nhưng hiện tại chuyện trọng yếu nhất vẫn là tuyết đạt lai, những thứ khác thì để sau hãy nói. Ánh mắt Trần Duệ lạc tới một tòa núi nhỏ phía bên trái điện Thần Ấn. Theo những tình báo thăm dò được thì đó chính là đài Tuyết Phong.

Trần Duệ hít sâu một hơi, thừa dịp kỹ năng ẩn dấu còn hai mươi phút, liền tiếp tục tiềm hành đi tới phía trước.

Đài Tuyết Phong là một quảng trường khá rộng rãi, mang phóng cách cổ điển, có những cột trụ được điêu khắc nổi. Trần Duệ không có tâm tình nhàn hạ đi thưởng thức những thứ này, tâm thần của hắn bị ba cái cây màu trắng ở phía trước hấp dẫn.

Chỗ này không có những thực vật khác, chỉ có ba gốc cây này mà thôi. Ba gốc cao chừng năm thước, trồng chụm vào một nơi giống như ba người bạn thân lâu năm. Quanh thân cây có khí trời nhàn nhạt. Giữa những chiếc lá màu xanh ngọc bích là những đóa hoa màu trắng. Những đóa hoa này sáng trong óng ánh, giống như được tạo hình từ một loại bảo thạch tinh mỹ nào đó, tỏa ra điểm điểm ánh sáng chói mắt.

Trần Duệ cảm giác được lực lượng quang hệ nồng nặc truyền ra từ ba gốc cây thì lập tức trở nên kích động: tuyết đạt lai! Đóa hoa thần thánh!

Có nó thì Isabella sẽ có thể giải trừ nguyền rủa của Quang Yên chi ấn, thoát khỏi móng vuốt tử vong!

Vừa lúc đó, thân hình Trần Duệ đang chạy tới phía cây tuyết đạt lai thì bỗng dưng khựng lại. Hắn cảm giác được sự tồn tại của nguy hiểm.

Trong phân tích chi nhãn xuất hiện nhắc nhở tương ứng.

Chủng tộc: quang nguyên tố nhân.

Tổng hợp thực lực bình định: S+.

Thể chất S+, lực lượng S++, tinh thần S++, tốc độ S+.

Phân tích: thuộc tính quang, miễn dịch quang hệ ma pháp, thiên phú cường hóa, thiên phú sống lại. Trình độ nguy hiểm: cao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.